Tòa Thành Mười Sáu(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả thù — Hai chữ này như một dòng nước đen ào đến dời núi lấp biển, khiến Thân Nhã Lợi không thở nổi. Cô nắm chặt cái ly trên bàn, rồi lại buông tay đặt xuống, gắng gượng giữ vẻ mặt cười: "Trả thù? Tại sao anh ấy muốn trả thù?"

"Nghĩ thử đi, ban đầu em lấy lý do gì bỏ rơi anh ta?"

Thân Nhã Lợi ngơ ngẩn. Tin vui Hi Thành không chết đã khiến cô hoàn toàn quên mất tất cả, dẫn đến ngay cả ký ức không dám nhớ lại mười năm trước cô cũng hoàn toàn vứt ra sau đầu.

— "Những thứ trên người em là ai mua cho em?"

— "À, con trai Bạch Thành Hạo"

— "Những món này sau này anh sẽ mua cho em, em cách xa hắn một chút."

— "Cũng lên giường một lần rồi, anh muốn em cách xa hắn một chút sao đây?"

Đến bây giờ tiếng vỗ bàn mạnh mẽ vang dội của anh cũng rõ ràng đánh nát màng nhĩ của cô như lần này.

— "Thân Nhã Lợi em nổi điên gì đây?"

— "Thật chán ghét, đàn ông thiếu tình thương chẳng có gì thú vị."

— "Cho đến bây là do anh không hiểu được em hay là do em thay đổi?" Giọng nói của anh run rẩy, gần như nghẹn ngào "Em thích hoàn toàn không phải là tiền của nhà anh, cũng có thể ở bên nhau với anh rất nhiều năm, sao đến bây giờ lại..."

— "Không sai, vừa mới bắt đầu em thích anh không có liên quan gì đến nhà anh, dù sao khi đó em cũng không biết anh. Nhưng sau khi tìm hiểu với anh... Nói sao đây, anh muốn em thật lòng thích anh, mà không phải là tiền của anh, gia đình của anh. Vậy anh cũng nói thử xem, anh có chỗ nào đáng giá để em thích chứ? Nhất là hiện tại, anh nhìn dáng vẻ uất ức của anh xem."

Khi còn trẻ vô tri vốn cho rằng mình là vạn năng, không muốn mang đến phiền phức cho người khác, cũng không muốn để người khác thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, cho nên mới không hề kiêng dè tổn thương người mình yêu. Mà qua nhiều năm sau, những lời nói đó như là một con dao hai lưỡi, một lần nữa đâm vào tim cô với sức sát thương gấp mười lần.

Cô đau khổ cau mày: "Nhưng mà, anh ấy không phải người như thế."

"Con người sau khi trải qua sinh tử luôn sẽ thay đổi. Hơn nữa Nhã Lợi, nhìn từ góc độ của anh ta, thật ra thì anh ta làm cũng không sai. Anh ta chỉ mang những việc mà em đã làm với anh ta trả lại em một lần thôi. Hơn nữa lần này, em cũng không còn giống cái kiểu suýt nữa vứt bỏ tánh mạng kia nữa."

Nhìn thấy dáng vẻ Thân Nhã Lợi mặt ủ mày chau, Lý Chân lại có chút không đành lòng, vỗ vỗ vai đối phương: "Dĩ nhiên, chị cũng cảm thấy anh ta không cần phải làm như vậy. Chúng ta hãy cứ bí mật điều tra tiếp, nhất định có thể tìm ra nguyên nhân anh ta không chịu nói ra sự thật."

Hiệu suất làm việc của Lý Chân tuyệt đối là cao nhất trong đám người Thân Nhã Lợi biết, không ai sánh bằng. Sau khi buông ra lời này, tối hôm đó đương lúc Thân Nhã Lợi thay quần áo, dự định đến nhà bạn trai thì Lý Chân lại gọi điện đến nhà cô, nói thẳng vào vấn đề: "Công ty của Dante tên là Fascinante đúng không?"

"Đúng vậy đó, sao hả?"

"Tổng giám đốc công ty này tên là Pablo Van Cruz, người thừa kế gia tộc Cruz nổi tiếng Tây Ban Nha. Con trai lớn của ông ta là Marco Van Cruz, phó tổng giám đốc Fascinante. Con gái của ông ta chình là cô búp bê tóc vàng đi mua nhẫn với người đàn ông của em, là một người mẫu, dường như không có hứng thú gì với việc thừa kế gia nghiệp. Nữ chủ nhân của gia đình này khi sinh đứa con thứ ba đã qua đời, từ đó về sau tổng giám đốc Cruz cũng rất ít về nhà, chỉ ném con cái cho người giúp việc chăm sóc. Dĩ nhiên những điều này cũng không phải là điểm quan trọng. Điểm quan trọng là ông Cruz vẫn không tái giá, cho đến năm trước mới cưới một bà vợ trẻ tuổi người Hoa. Bọn họ cách nhau đúng 30 tuổi." Lý Chân nói long trọng, "Nói cách khác, cha con cũng còn được."

Hồi lâu cô vẫn không ra nghe ra nguyên do: "Việc này có liên quan gì với Hi Thành?"

"Chị đang suy nghĩ, nếu như nói Dante thật sự là con rể tương lai nhà họ, có phải là nhà họ rất yêu thích với khuôn mặt người Á Châu hay không? Nếu không thì cha sẽ không tìm một người vợ người Hoa, con gái còn muốn gả cho một người con rể người Hoa chứ."

"Em vẫn không hiểu được ý của chị là."

"Chị còn chưa nói đến điểm quan trọng. Dáng vẻ của người vợ Hoa này, nói sao đây, chính là loại hình mà người nước ngoài rất ưa thích. Đen đen gầy gầy, mặt vuông gò má cao, mắt dài nhỏ, tóm lại là hoàn toàn ngược lại với thẩm mỹ của chúng ta. Tên của cô ta cũng nhìn không ra được chút manh mối gì, gọi là Ann Zhang. Em biết đó, tên của người Hoa ở nước ngoài cũng là Jack Liu, Jessica Sun, James Chen, Steven Wang... Hoàn toàn không có độ công nhận, ai biết ai là ai."

"Cho nên?"

"Cho nên chị nghiêm túc xem hình của cô ta, phát hiện dáng vẻ rất giống một người. Em nhìn hình mà chị gửi đến điện thoại của em xem."

Thân Nhã Lợi mở điện thoại di động ra, nhìn thấy một gương mặt vô cùng quen mắt, nhưng hồi lâu cũng không nhớ là gặp ở đâu. Còn bởi vì trong hình là một cô gái trẻ xinh đẹp da trắng mắt to, qua hồi lâu cô mới ngu ngơ nói: "Hai người này là...."

"Là cùng một người." Lý Chân nói quả quyết, "Đầu tóc nhuộm lại màu đen, không có mang kính giãn tròng, dán mí mắt, nhuộm da nâu bằng lồng ngoại tuyến, xương gò má độn cao bằng collagen. Em nhìn hình đi, chỉ có xương gò má cô ta sáng bóng mịn màng như trẻ con mới sinh dưới ánh đèn, những nơi khác cũng chỉ là một mảnh than cốc không hề sáng bóng. — Trước đây lần đầu điên đi diễn thời trang ở Paris, người đại điện cũng  kêu chị độn thứ này vào xương gò má để phù hợp với thẩm mỹ dân bản xứ. Lúc đó chị thà chết không chịu khuất phục, bảo vệ gương mặt trái xoan thanh tú. Nếu không sẽ giống như cô ta, chịu hành hạ như Lữ Yến (1) vậy."

(1): Lữ Yến từng đoạt giải Á quân Siêu mẫu thế giới và cũng là người mẫu Trung Quốc. Với Đôi mắt một mí sắc dài, chiếc mũi hếch khiêu khích và làn môi trễ lạnh lùng là nét nổi bật trên gương mặt của siêu mẫu 8X này. Đôi mắt của cô thậm chí chỉ như hai đường kẻ khi nhoẻn miệng cười. So với những gương mặt mỹ nhân khác, Lữ Yến có thể gọi là "cô gái xấu lạ".

"Chân mỹ nhân, nói điểm chính, em phải ra khỏi cửa ngay đây."

"Chị nói lâu như vậy mà em còn không nhận ra cô ta là ai sao?"

"Không có."

"Vậy buổi tối trở về chúng ta lại tiếp tục đề tài này, nếu không như vậy em cũng cũng không có cách nào sống chung hòa bình với người đàn ông của em nữa."

"Được, chúng ta về nói tiếp." Thân Nhã Lợi kẹp điện thoại di động giữa lỗ tai và bả vai, bắt đầu mang giày cho mình, "Có điều, em vẫn khâm phục, dù là vẫn còn rất trẻ nhưng chị nhìn nhận sâu sắc hơn hẳn người khác và vô cùng khe khắt, thật sự không có gì thoát khỏi pháp nhãn của chị."

"Đừng quên chị đây là người mẫu, người mẫu chính là nghiên cứu những thứ này." Lý Chân cười khẩy một tiếng, tương đối đắc ý lên tiếng mang tính tổng kết: "Chị đây gọi là 'cẩu nhãn kim tinh'"

Thân Nhã Lợi suýt nữa trợn trắng mắt trực tiếp té xỉu.

Lý Chân, chị tội gì phải nói mình như vậy....

Khu phố gần vùng ven sông có một mảnh đất trống, nơi đó từng có một nhà trẻ và khu dân cư nhỏ, bọn chúng bị đám cao ốc bao quanh hiện lên vẻ vô cùng yếu thế. Hôm nay gần như nhà cửa đã hoàn toàn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, những căn nhà mới xây được phân nửa xuất hiện ánh đèn yếu ớt. Sương lạnh tràn ngập dọc theo sông, xuyên qua những giá thép trần trụi đang sửa chữa và cần cẩu đen đặc, im ắng phiêu diêu dưới chân tòa cao ốc, khiến nóc cao ốc càng hiện lên ánh sáng hiện đại. Thân Nhã Lợi ngẩng đầu nhìn hướng căn nhà xa hoa người yêu đang ở, đầu tiên tiến vào mắt là hai nóc cao ốc kẹp lấy bầu trời đêm nhỏ hẹp.

Thời gian trôi qua quá lâu nên đã quên mất dáng vẻ bầu trời đêm khi còn bé. Những năm nay mỗi lần nhìn trời đều sẽ phát hiện diện tích của nó đã trở nên nhỏ hơn một chút. Giống như mơ ước và hồn nhiên theo từng ngày từng ngày chúng ta lớn lên thì địa vị của nó chiếm cứ trong tầm mắt đã nhỏ đi theo từng ngày từng ngày.

Cô đi theo con đường này thẳng về phía nhà anh.

Anh không hề tựa vào trước bản vẽ như trước, hoặc là giống như cậu bé trai ôm PSP chơi game, mà là hơi chán chường dựa vào ghế salon, cầm lấy điều khiển chuyển kênh truyền hình. Ánh sáng màu sắc rực rỡ chiếu lên gương mặt của anh, khiến cho gương mặt tao nhã có vẻ như tái nhợt hơn bình thường khá nhiều.

"Em đến rồi." Cô ngồi xuống cạnh anh, mu bàn tay thân mật vuốt ve gương mặt anh, "Sao nhàm chán một mình xem tivi vậy?"

Anh dựa vào ghế salon nhìn cô, so sánh với vè nhã nhặn bình thường lại có thêm phần lười nhác, còn có sự gợi cảm mà cô rất không cam lòng thừa nhận. Anh không đáp lại lời của cô, chỉ cầm tay cô đặt lên môi nhẹ nhàng hôn vài cái. Cô bị ánh mắt chú tâm của anh làm xấu hổ, mất tự nhiên khẽ rút tay ra: "Ăn cơm chưa?"

Anh lắc đầu như đứa bé ngoan: "Chờ em cùng ăn."

"Em xuống bếp xem có nguyên liệu gì không."

"Không cần, anh đã chuẩn bị xong rồi." Anh cựa mình xuống ghế salon, hôn xuống trán của cô, rồi đi thẳng đến phòng bếp.

Cô ngồi trên ghế salon chỉ chốc lát, thân thể bỗng như bị mất đi điểm tựa. Phòng khách rộng lớn vô cùng cũng vì thiếu đi một người mà hiện lên vẻ rất trống trải. Cảm giác trống trải này gần đây thường xuyên xảy ra, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Cô kiềm chế không được đi theo vào phòng bếp. Anh không có bật đèn, chỉ có ánh đèn màu vàng hắt ra ánh sáng ở bên cạnh bồn rửa chén. Bóng lưng này từng xuất hiện vô số lận trong nhiều giấc mộng đẹp lẫn cơn ác mộng, nhưng dù là giấc mộng thế nào, sau khi tỉnh dậy chỉ để lại một loại cảm giác — Từ "thì ra là mơ" đến "lại là mơ" đến "cả đời này cũng chỉ có thể nằm mơ."

Cô chạy chậm qua, ôm lấy anh từ phía sau lưng.

Thân thể bị cô đụng vào lắc lư, anh sững sốt một chút, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: "Anh có một món quà tặng em, em ra ngoài phòng ăn đợi trước."

"Không đi."

"Ngoan, nhanh đi."

Cô không cam tâm tình nguyện buông tay ra, ỉ ôi không được đương nhiên trở lại phòng ăn, ánh mắt vẫn không rời khỏi người anh. Anh đưa lưng về phía cô không biết đang làm gì, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng rót rượu. Nhưng nhanh chóng anh tắt đi đèn phòng ăn, bưng một cây nến và hai ly rượu đi ra, đặt bọn chúng lên bàn ăn.

Nhìn cây nến tỏa màu êm dịu soi gương mặt hai người, trong nhất thời có cảm giác giống như sinh nhật. Mà càng khiến cô kinh ngạc là hai chiếc ly đế dài kia – Rượu đỏ được rót nửa ly, trên miệng ly có một vòng bi màu trắng vây kín xung quanh, có vẻ giống như bông tuyết rơi vào trong ly vậy. Giờ khắc này, "bông tuyết" và rượu nho đỏ sáng lập lòe trong ánh nến, xinh đẹp như là hàng mỹ nghệ châu báu được chế tạo tinh xảo.

"Đây là anh nghĩ ra à?" Cô vui sướng nhìn hai chiếc ly kia.

"Em chưa từng thấy cái này?"

Cô thành thật lắc đầu.

"Đây dùng trong lễ Noel, quốc gia không phải đạo cơ đốc rất hiếm khi thấy." Anh nâng ly lên "Lễ giáng sinh có thể anh có việc phải đi công tác, không thể ở cùng em. Hôm nay coi như là lễ noel sớm đi."

Chỉ có một tuần lễ là đến lễ giáng sinh rồi, mà đến bây giờ anh mới nói với mình. Anh là tạm thời thay đổi quyết định, hay là đã lên kế hoạch từ sớm? Tâm trạng của cô bỗng nhiên nổi lên phức tạp, trên mặt cười cũng miễn cưỡng, nhưng không chất vấn anh: "À, là vậy sao..."

"Nào, chúc Lợi Lợi của anh sang năm càng xinh đẹp hơn." Anh nâng ly rượu về phía cô.

"Sang năm?" Lúc cô nâng chiếc ly có chân dài lên, rốt cuộc không nhịn được nhíu nhíu mày, "Đến năm mới anh cũng không trở về?"

"Bây giờ chưa xác định được, nếu như không trở về anh sẽ nói cho em biết."

Tâm trạng của cô càng thêm phức tạp, rất muốn hé miệng hỏi anh định đi đâu, làm cái gì. Nhưng trong lòng cũng rõ dù là lý do gì thì đáp án anh nói cho cô biết cũng không phải là sự thật cô muốn nghe. Cho nên chỉ có thể nâng ly rượu cụng ly với anh. Cùng lúc uống xong rượu đỏ có một ít đường cát dính vào khóe miệng, là mùi vị ngọt ngào nhưng vào trong lòng lại đắng chát.

"Đúng rồi, anh còn có quà giáng sinh muốn tặng em." Sau khi uống xong rượu, anh đứng lên cười thản nhiên với cô. Tiếp theo vòng qua người cô ngồi xuống, đưa một món quà nhỏ được gói xinh đẹp cho cô.

"Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả..."

"Không sao, phần của anh đợi anh về rồi em đền bù cũng được. Xem quà của anh trước đi."

Cô gật đầu, kéo dây gói quà màu hồng và mở giấy gói quà ra. Bên trong chiếc hộp da trâu màu đỏ hiện lên một nửa chữ Ý khiến cô hơi sững sốt. Cô tăng nhanh tốc độ mở gói quà, nhìn thấy Logo quen mắt phía trên thì cả người cũng ngơ ngẩn.

"Xem thử có thích hay không?" Anh hất cằm về phía cái hộp.

Bên trong chính là gì thật ra đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì nhãn hiệu tiệm nữ trang cao cấp, chính là cửa tiệm mà anh và Paz đã đến ở trung tâm thương mại Victoria.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro