Chương 21: Vào đoàn phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Minh An

Mạnh Trí Xuyên tuyển cho Thương Lộc một trợ lý mới. Đây là một cô gái chừng mười mấy tuổi, vô cùng yên tĩnh. Nhìn qua cô nàng chỉ giống như một cô gái nhỏ nhưng làm việc rất nhanh, sức lực cũng chẳng nhỏ hơn cánh mày râu là bao.

Nhiều khi chẳng cần Thương Lộc phải nói, chỉ một ánh mắt cô cũng hiểu Thương Lộc muốn gì.

Thương Lộc vô cùng hài lòng với cô trợ lý mới này của mình. Trước khi xách đồ đạc vào đoàn làm phim, cô còn làm một việc cuối cùng...

Chuyển nhà.

Tuy rằng cô đã không còn ở nhà họ Thương từ lâu, nhưng Thương Mộ và người nhà họ Thương đều biết địa chỉ chung cư cũ của cô. Vì thế cô cảm thấy không yên tâm khi ở lại đó.

Hơn nữa, diện tích của chung cư đó cũng khá lớn cho một người ở. Thương Lộc đã muốn đổi sang phòng nhỏ hơn từ lâu.

Mà đột nhiên Lâm Nhan Nhan nhắn tin cho Thương Lộc, hẹn cô ra ngoài chơi.

Cuối tuần này, vì nguyên nhân địa điểm mà chương trình "Những người tôi ghét nhất" phải dừng quay một số. Với Thương Lộc mà nói thì đây cũng là chuyên tốt, bởi nếu phải chạy hai bên, cô cũng sẽ bị ảnh hưởng đến trạng thái của mình và tiến độ của đoàn làm phim.

Với Lâm Nhan Nhan thì đây như tin sét đánh, bởi lẽ nó đồng nghĩa với việc...

Cô không được gặp Thương Lộc trong hơn mười ngày.

Hai cô chính là bạn thân! Làm gì có bạn thân nhà ai mà không thấy nhau trong thời gian dài như vậy không? Không thể để chuyện đó xảy ra được!

Nhìn WeChat Lâm Nhan Nhan gửi tới, Thương Lộc hơi khó xử, cô cũng gọi xong công ty chuyển nhà rồi.

Vì thế Thương Lộc trả lời.

[Buổi sáng tôi phải chuyển nhà, buổi chiều được không?]

Lâm Nhan Nhan lập tức phản hồi.

[Chuyển nhà?!!]

[Tôi muốn tới tôi muốn tới!]

Thương Lộc: "?"

Cô chẳng hiểu sao Lâm Nhan Nhan lại cảm thấy hứng thú với chuyện này.

Nhưng nếu Lâm Nhan Nhan muốn đến thì Thương Lộc cũng cho cô nàng địa chỉ.

Buổi sáng.

Nhìn 10 bảo vệ áo đen đứng trước cửa chung cư nhà mình, Thương Lộc dụi mắt, ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Đây cũng là đơn hàng nhẹ nhàng nhất mà nhân viên ở công ty chuyển nhà nhận. Cả quá trình họ chỉ trợn mắt há mồm đứng một bên nhìn mười bảo vệ áo đen giúp Thương Lộc chuyển từng thùng đồ lớn lên xe.

Thương Lộc nhìn về phía Lâm Nhan Nhan, khó hiểu hỏi: "Tại sao tôi chuyển nhà mà cô lại cho người đến đây?"

Lâm Nhan Nhan nói như lẽ đương nhiên: "Nhiều người sức lớn, dọn sớm chơi sớm!"

Rõ rồi, ra là cô nàng này vội đi chơi.

Nhưng khi những thứ đó được dọn đến nhà mới của Thương Lộc, Lâm Nhan Nhan trợn mắt há mồm nhìn tòa nhà trước mắt. Lúc đi vào cô nàng vẫn cảm thấy khó tin: "Nhà mới của cô cũng nhỏ quá rồi đó!"

Lâm Nhan Nhan khá đau lòng, bởi cô mua cho Thương Lộc một cái ghế sô pha mới rất xinh làm quà. Nhưng đặt sô pha đó ở phòng khách thì hơi lớn quá.

Đúng là vậy.

Đặt sô pha xuống, có TV gần tường nên đặt thêm cái bàn uống nước nữa khá là chật chội. Nhào lộn tới ban công còn tiện hơn đi tới ban công nữa.

Thương Lộc im lặng, câu nói "Sô pha cô mua cũng to quá rồi" tới miệng nhưng cô không nói ra.

Nhìn ánh mắt buồn bã và thất vọng của Lâm Nhan Nhan, Thương Lộc nghiêm túc sửa lời, "Thật ra... Tôi muốn có một chiếc ghế sô pha to hơn giường từ lâu lắm rồi!"

Lâm Nhan Nhan: "!"

Hai mắt Lâm Nhan Nhan lập tức sáng lên, cô nàng nắm lấy tay Thương Lộc, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ của mình chuyển những đồ còn lại lên, cuối cùng lăn trên ghế sô pha.

Mấy người bảo vệ làm việc cũng rất năng suất, trước khi đến bữa đã giúp Thương Lộc dọn và sắp xếp nhà mới xong, cũng thành công đặt cái ghế sô pha khổng lồ kia ở trong phòng khách.

Lâm Nhan Nhan vô cùng hài lòng.

Với Lâm Nhan Nhan mà nói, Thương Lộc thích chiếc ghế sô pha này = Thương Lộc thích cô, nó cũng đồng nghĩa với việc quan hệ hữu nghị giữa hai cô lại thân thiết hơn một chút.

Sau đó, Lâm Nhan Nhan đuổi hết bảo vệ nhà mình về, chỉ để lại một cái xe dùng để chở cô và Thương Lộc đến trung tâm thương mại gần nhất.

Đã tới giờ ăn trưa, Lâm Nhan Nhan dẫn Thương Lộc đến một nhà hàng rất nổi tiếng, có rất nhiều người nổi tiếng thích tới đó chụp ảnh để đi khoe. Ở đó có phòng bao, cần phải hẹn trước vài ngày.

Đương nhiên Lâm Nhan Nhan là ngoại lệ, vì cô là khách hàng VVVIP ở đó luôn rồi.

Có một số món được bưng lên mà Thương Lộc không biết. Thương Lộc gắp một miếng định nếm thử thì có một bát gia vị nhỏ được chuyển tới cạnh cô.

Lâm Nhan Nhan giục: "Ăn thẳng thì nó bình thường lắm. Cô cho thêm gia vị này đi, đây mới là linh hồn của món ăn!"

Thương Lộc nghe lời Lâm Nhan Nhan, cho thêm gia vị vào. Đúng là hương vị không tồi.

Tiếp đó Lâm Nhan Nhan lại chỉ vào mấy món ăn rất hiếm thấy, luôn miệng giới thiệu cho Thương Lộc hương vị của chúng ngon đến nhường nào, nên ăn như nào cho phải. Đại tiểu thư từ trước đến nay luôn được cưng nhiều còn đích thân lột một con tôm, chấm gia vị sau đó đưa tới bên miệng Thương Lộc, nói: "Cô mau thử đi."

Hương vị rất ngon.

Đồ ăn ngon cùng với bạn cực tốt.

Khóe môi Thương Lộc hơi cong lên một chút, sau đó cô chỉ vào một món khác, hỏi: "Món đó là gì? Tôi chưa thấy bao giờ."

Thương Lộc rất ít khi tới những nơi này. Không phải là do không có tiền mà do không có bạn đi cùng.

Lâm Nhan Nhan nghe xong thì giật mình, cô nàng vừa nói cho Thương Lộc món này như nào, bảo rằng nhiều đồ như vậy nhưng chỉ có thể ăn được một chút xíu, tiếp đó cô nàng tự tay chọn đồ cho Thương Lộc, sau đó để vào bát của Thương Lộc.

Từ trước đến nay Lâm Nhan Nhan chưa từng chăm sóc ai bao giờ, nhưng cô nàng lại không mất kiên nhẫn như trong tưởng tượng của mình. Ngược lại, cô nàng còn cảm thấy khá là vinh dự.

Sau đó Lâm Nhan Nhan vô cùng kiêu ngạo nói thêm một câu: "Không có tôi thì cô phải làm thế nào bây giờ?"

Thương Lộc cũng rất nể mặt nói theo: "Đúng rồi. Không có cô thì tôi phải làm thế nào bây giờ!"

Nói rồi Thương Lộc lại chỉ vào đĩa tôm, nói: "Tôi muốn ăn nữa. Cảm ơn cô!"

Lâm Nhan Nhan: "?"

Có nhầm không vậy? Thế mà Thương Lộc lại chỉ đạo Lâm Nhan Nhan cô luôn hả? Đúng là được voi đòi tiên mà.

Nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của Thương Lộc, mặt Lâm Nhan Nhan viết to hai chữ "không vui", ngoài miệng thì nói "Cô lười chết đi được" nhưng tay vẫn thật thà bóc tôm.

Bỏ đi.

Cô không thèm hơn thua với Thương Lộc đâu!

Buổi chiều.

Thương Lộc đi cùng Lâm Nhan Nhan đi làm móng mới. Đương nhiên Lâm Nhan Nhan cũng là khách VIP ở đây.

Vốn dĩ Thương Lộc không làm, nhưng lúc Lâm Nhan Nhan hưng phấn tìm ra kiểu móng đang hot nhất trên mạng dạo gần đây, muốn làm cùng Thương Lộc thì Thương Lộc vẫn yên lặng vươn tay.

Tay nghề của thợ làm móng rất tốt, thành phẩm chẳng khác gì trên ảnh cả, làm Lâm Nhan Nhan vô cùng hài lòng.

Tiếp đó hai người lại đi dạo rất lâu. Lâm Nhan Nhan kéo Thương Lộc đi chụp rất nhiều ảnh, sau đó vui vẻ đăng lên Weibo.

Không còn sớm nữa, Lâm Nhan Nhan cũng biết ngày mai Thương Lộc phải vào đoàn phim nên không chơi muộn quá.

Thương Lộc đứng ven đường vẫy tay tạm biệt Lâm Nhan Nhan. Thấy đối phương lên xe rời đi, cô không về nhà mà quay lại trung tâm thương mại vừa rồi, vào cửa hàng làm móng.

Nghe thấy Thương Lộc bảo muốn gỡ móng đi, thợ làm móng không giấu nổi sự hoảng loạn, hỏi: "Cô à, cho hỏi cô có chỗ không hài lòng với dịch vụ của chúng tôi sao?"

"Không phải, tôi rất thích." Thương Lộc suy nghĩ vài giây rồi giải thích: "Nhưng mà vì nguyên nhân công việc nên tôi không tiện giữ móng, đây không phải vấn đề của các cô. Với cả mong các cô đừng để cho cô gái đi cùng tôi biết chuyện này. Phiền các cô rồi."

*

Sáng sớm hôm sau, Thương Lộc và trợ lý cùng đi xuống dưới, di chuyển tới đoàn phim "Đường đời".

Có nhân viên công tác phụ trách chuyển hành lý của Thương Lộc đến khách sạn. Thương Lộc đến đoàn phim sớm hơn một ngày so với dự kiến, đến chiều mai cảnh đầu tiên của cô mới bắt đầu quay, vì thế trong thời gian này cô được hoạt động tự do, tiện thể làm quen với hoàn cảnh của đoàn phim luôn.

Kịch bản trong tay Thương Lộc cũng đã được đổi thành kịch bản hoàn chỉnh rồi. Cô lấy một cái ghế gấp được mua online ở đoàn làm phim ra, kiếm chỗ phong thủy đẹp rồi ngồi.

Chỗ này vừa có thể xem diễn, vừa không làm ảnh hưởng đến công việc của những người khác.

Diễn viên chính trong bộ phim "Đường đời" chính là Tưởng Tinh. Vai nữ chính của cô là vai một nữ cảnh sát, chuyện xưa đều được kể ra trong quá trình tra án của cô.

Thương Lộc tới rất đúng lúc, hôm nay chính là đoạn diễn rất quan trọng trong vai chính mà Tưởng Tinh đóng, cần nhiều cảm xúc cùng sự đột phá, có yêu cầu rất cao đối với diễn viên.

Thương Lộc cũng nhìn kế hoạch sắp xếp cảnh quay của đoàn phim, để có thể chứng kiến cảnh diễn này, cô mới vào đoàn sớm.

Tuy rằng Thương Lộc và Tưởng Tinh đã gặp nhau trong chương trình không dưới một lần nhưng đây là lần đầu tiên Thương Lộc thấy Tưởng Tinh diễn.

Không hổ danh là ảnh hậu, mỗi động tác, mỗi bước đi của Tưởng Tinh đều được Tưởng Tinh cân nhắc một cách kỹ lưỡng, diễn ra nhân vật này một cách chân thật nhất có thể. Mỗi biểu cảm của Tưởng Tinh đủ để đưa vào trong sách giáo khoa.

Đoạn khó nhất trong cảm nhận của mỗi người quay một lần đã qua, bởi diễn viên diễn chính là Tưởng Tinh.

Dưới sự hài lòng và cái gật đầu tán thành của đạo diễn Hàn Thành, trên mặt các nhân viên công tác xung quanh cũng không giấu nổi nụ cười tươi.

Không nhân viên nào thích diễn viên phải quay đi quay lại một cảnh mười mấy lần cả. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim.

Xem ra hôm nay có thể tan làm sớm rồi...

Có mà mơ ấy!

Đoạn diễn tiếp theo, bạn diễn cùng Tưởng Tinh là một diễn viên tên Trình Triết. Năm nay anh ta gần 30 tuổi rồi nhưng vẫn có gương mặt trẻ trung, nhìn qua như mới mười mấy tuổi.

Nhưng vào lúc này lại xảy ra vấn đề, vì Trình Triết không phối diễn được với Tưởng Tinh.

Lúc Tưởng Tinh diễn, cô không để tâm đến diễn viên diễn với mình, thậm chí đôi lúc còn không khống chế được mà cố tình áp diễn đối phương. Đây là chuyện người trong nghề đều biết hơn nữa còn chấp nhận. Nếu diễn viên có thực lực ngang nhau, đối diễn với nhau thì còn được. Nhưng nếu diễn viên diễn cùng có thực lực kém hơn một chút thì sự chênh lệch này sẽ rất rõ ràng.

Quay mấy lần cũng không làm Hàn Thành vừa lòng, bầu không khí ở hiện trường cũng căng thẳng hơn.

Thương Lộc lấy tay chống cằm, lật kịch bản trên tay, cô đang tự hỏi xem nếu mình là Trình Triết thì mình sẽ diễn như nào.

Tưởng Tinh sẽ không sửa phần diễn của mình, lui lại một bước. Mà trong thời gian ngắn, kỹ thuật diễn của Trình Triết cũng không thể sánh được với trình độ của ảnh hậu.

Nếu so sánh phần diễn như một cái sân khấu, mỗi người chiếm một nửa diện tích thì mới cân bằng với nhau. Nhưng nếu Tưởng Tinh muốn tiến, diễn viên đối diễn cùng cô không chống được thì cũng chỉ có thể lùi, hơn nữa còn có thể bị Tưởng Tinh dắt đi, hoàn toàn trở thành một người phụ thuộc.

"Cô Thương?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên mang theo một chút nghi ngờ. Dường như người đó không chắc chắn người trước mắt mình là Thương Lộc.

Lúc này Thương Lộc mới dời lực chú ý của mình ra khỏi kịch bản, ngẩng đầu nhìn qua chỗ phát ra tiếng, sau đó vội đứng dậy khom lưng chào hỏi đối phương: "Biên kịch Dư."

Người đến là Dư Kỳ, cũng là biên kịch phỏng vấn cô hôm đó.

Ấn tượng về Thương Lộc của Dư Kỳ rất tốt, vì thế thấy Thương Lộc ngồi chỗ này, cô không nhịn được tò mò, chủ động đến chào. Giờ phút này, Dư Kỳ bị kịch bản được đánh dấu, ghi chú kín mít trong tay Thương Lộc thu hút sự chú ý. Vì thế cô ấy hỏi: "Tôi có thể xem kịch bản của cô không?"

Thương Lộc gật đầu, đưa kịch bản trong tay cho Dư Kỳ.

Dư Kỳ cúi đầu, nhìn phần kịch bản xong ngẩng đầu nhìn về chỗ quay cách đó không xa, cũng hiểu ra Thương Lộc đang ở đây làm gì.

Điều làm cô ấy bất ngờ là rõ ràng đoạn diễn này chẳng có chút quan hệ gì với phần diễn của Thương Lộc, nhưng Thương Lộc cũng đánh dấu ở đó.

Có một số lời khen với phần diễn của Tưởng Tinh, cũng có một số phân tích của mình.

Nhân vật do Trình Triết diễn được đánh vài dấu chấm hỏi, bên cạnh còn có vài từ ngữ quan trọng được đánh dấu. Dư Kỳ hơi tò mò, hỏi: "Mấy chữ "tinh thần", "tránh", "tự bảo vệ" là sao?"

Thương Lộc hơi ngượng ngùng trả lời: "Không có gì, chỉ là một ít suy nghĩ và ý hiểu của tôi về nhân vật này thôi."

Cô muốn diễn hay, vì thế cô phải biến mình trở thành Tống Nhan Tuyết. Như vậy cô sẽ phải đứng dưới góc độ của Tống Nhan Tuyết nhìn thế giới này, dù cái này nó không liên quan đến nhân vật, cũng không cần cô bắt buộc phải tìm hiểu.

Dư Kỳ lập tức cảm thấy hứng thú, nói: "Chỗ này không có ai khác, cô có tiện nói thêm với tôi không?"

Trong mắt Dư Kỳ không giấu được sự cổ vũ, giọng của cô ấy cũng rất dịu dàng.

Thương Lộc giải thích: "Cuộc khắc khẩu giữa hai người họ thật ra không đơn giản như bề ngoài. Điều hai người họ chấp nhất chính là sự tín nhiệm của từng người chứ không phải sự đúng sai của chuyện đó. Nếu Trình Triết không cố tình tiếp phần diễn của tiền bối Tưởng Tinh, mà tập trung hơn trong phần thể hiện thái độ của mình, thậm chí anh ấy có thể làm lơ nữ chính. Có phải điều đó sẽ hợp với tính cách cố chấp và điên cuồng của nhân vật này hay không?"

Quan trọng hơn là, nếu diễn như vậy, Trình Triết có thể đắm mình trong trạng thái của bản thân, làm cho ảnh hưởng của Tưởng Tinh với anh ấy biến về nhỏ nhất.

Dư Kỳ hơi nhíu mày suy nghĩ.

Thương Lộc vội vàng bổ sung: "Đây chỉ là một số suy nghĩ của tôi thôi, chắc cũng không đúng lắm đâu."

Dư Kỳ lắc đầu: "Không đâu, cô nói rất đúng."

Vấn đề mấu chốt là năng lực của Trình Triết không thể đối diễn được với Tưởng Tinh. Chẳng bằng không đối diễn nữa mà trực tiếp tránh đối phương đi.

Vì thế Dư Kỳ trả kịch bản lại cho Thương Lộc, nói: "Chờ tôi một chút."

Dư Kỳ vội đi tới chỗ Hàn Thành. Hai người là cộng sự ăn ý với nhau, nói với nhau vài phút xong thì thống nhất được ý kiến.

Không lâu sau nhân viên công tác lại gọi Trình Triết tới, Hàn Thành một mình trực tiếp hướng dẫn anh ta.

Lúc này, việc quay diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều.

Sau hai lần quay, cuối cùng cảnh này cũng qua.

Trình Triết thở phào nhẹ nhõm một cái. Cuối cùng anh cũng có thể diễn xong với Tưởng Tinh phần diễn mà anh lo nhất rồi.

Cùng lúc đó, Trình Triết lại cảm thấy may mắn khi mình có thể vào đoàn phim "Đường đời".

Anh xuất thân từ một nghệ sĩ diễn phim thần tượng, lớn tuổi rồi nên muốn đổi hướng. Nhưng kỹ thuật diễn tầm trung làm anh không giỏi mà cũng chẳng kém. Tiếp tục diễn viên thần tượng thì khán giả cũng không ủng hộ nữa, nhưng muốn chuyển mình cũng không dễ như vậy.

Mãi mới có thể vào đoàn phim của đạo diễn Hàn Thành. Với anh mà nói, đây cũng là một cơ hội để học hỏi rất tốt, dù là một vai phụ nhỏ bé không có nhiều suất diễn, dưới sự ngăn cản của phòng làm việc, anh vẫn cắn răng nhận vai này.

Biết Thương Lộc cũng có thể vào được đoàn phim, Trình Triết cảm thấy rất khinh thường.

Bởi nghiêm khắc mà nói, phiên vị của Thương Lộc trong bộ phim này còn cao hơn anh? Xem ra mấy nghệ sĩ trẻ tuổi trong giới giải trí không có mấy người hẳn hoi.

Hai ánh mắt chạm nhau từ khoảng cách rất xa.

Thương Lộc cảm nhận được sự địch ý từ đâu đó.

Tuy rằng không biết vì sao nhưng hình như vị tiền bối Trình Triết này không được thích cô cho lắm.

Nhưng Thương Lộc cũng không để ý lắm mà cô cầm kịch bản, cúi đầu lật đọc tiếp. Sau đó cô tìm đến đoạn mà mình sắp phải diễn.

Đột nhiên có tiếng bánh xe của xe đẩy vang trên mặt đất.

Thương Lộc hơi khó hiểu ngẩng đầu lên thì cô thấy có không ít nhân viên công tác đang phát trà sữa, trái cây ở đằng xa. Trên mấy chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy những thứ này.

Trong số đó có một nhân viên công tác mang một hộp dâu tây tới trước mặt Thương Lộc. Đó là một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp. Cô hơi ngượng ngùng, dường như lấy hết dũng khí mới mở miệng nói: "Cô Thương, gửi cô cái này, ăn ngọt lắm. Với cả... Tôi rất thích cô, tôi sẽ luôn ủng hộ cô, tiếp theo cô cố gắng làm việc nhé! Sau đó cũng cố lên nữa nha!"

Thương Lộc nhận lấy dâu tây. Cô cười với đối phương, nói: "Cảm ơn cô nhé!"

Cô gái kia vội xua tay rồi đỏ mặt tránh đi.

Không lâu sau Thương Lộc cảm nhận tay mình nhẹ bẫng đi, hộp dâu tây trong tay cô cũng bị người khác lấy đi.

Cô cảm thấy khó hiểu quay đầu lại thì thấy có người quen đứng cạnh mình.

"Trì Yến?" Thương Lộc cảm thấy hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của anh. Nhưng cô cũng không có thời gian hỏi nhiều thứ đến vậy mà duỗi tay qua: "Trả dâu cho tớ."

Trì Yến không hiểu sao Thương Lộc lại làm vậy. Anh nhẹ nhàng lắc lắc dâu tây trong không khí, hỏi: "Không phải cậu ghét ăn cái này à?"

Thương Lộc nghiêm túc trả lời: "Nhưng đó là người thích tớ cho tớ."

"Hả?" Biểu cảm của Trì Yến hoảng sợ, sau đó anh hơi nóng nảy, hỏi: "Ai? Ai thích cậu? Thích này có giá trị bằng một hộp dâu tây thôi hả?"

Hơn nữa dâu này còn do anh mua nữa! Mượn hoa hiến phật cũng không hiến như vậy được!

"Cậu nói cái gì thế?" Thương Lộc cảm thấy khó hiểu, sau đó chỉ vào nhân viên công tác cách đó không xa, nói: "Là một cô gái rất đáng yêu. Có lẽ cũng được coi là nửa fan của tớ đó!"

Sau khi nghe thấy chữ "cô gái", biểu cảm của Trì Yến hơi cứng lại, há miệng cả nửa ngày rồi anh mới trả lời được một chữ, "Ồ."

Thương Lộc không để ý tới sự mất tự nhiên của Trì Yến. Cô nhét kịch bản của mình vào tay anh, sau đó cầm hộp dâu tây kia lên đi vào trong phòng nghỉ do đoàn làm phim sắp xếp cho cô.

Đạo diễn Hàn Thành đi tới, hỏi: "Trì tổng, lần này anh có..."

Trì Yến ngắt ngang lời Hàn Thành. Anh vẫy tay: "Tôi không có chuyện gì. Anh cứ quay của anh, tôi đi dạo linh tinh."

Trì Yến nói xong thì bước hai bước đến chỗ Thương Lộc hỏi: "Sao cậu lại tới đây một mình? Đến cả trợ lý cũng không mang hả?"

"Trợ lý tớ ở khách sạn, ở đây nửa tháng cũng phải mua thêm chút đồ." Thương Lộc trả lời, sau đó hỏi lại Trì Yến: "Thế còn cậu? Không phải tới đây có việc bận sao? Sao lại đi theo tớ?"

"Đi làm việc thật nhưng cũng chẳng có gì cụ thể cần xử lý nên cho trợ lý làm rồi." Nói rồi Trì Yến vươn tay ra lại muốn đoạt hộp dâu tây trong tay Thương Lộc.

"Trì Yến!" Thương Lộc dừng chân lại, cô cạn lời nhìn anh, "Hôm nay cậu không lấy được hộp dâu này thì không dừng hả?"

"Cậu nghĩ gì thế?" Thương Lộc đẩy cửa phòng nghỉ ra, sau đó anh quay đầu lại nhìn Thương Lộc đang đứng yên tại chỗ dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn anh. Giọng anh không giấu nổi sự bât đắc dĩ, "Đại tiểu thư à, cậu vào đi. Tớ định đi rửa cho cậu mà."

*

Thương Lộc ngồi lên ghế sô pha nhìn người đàn ông đứng ở vòi nước cách đó không xa rửa dâu cho cô.

Hôm nay Trì Yến vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, anh xắn ống tay lên cao. Không biết anh tìm thấy túi muối ở chỗ nào mà rửa dâu xong thì ngâm muối. Tuy rằng động tác vẫn còn khá ngây ngô nhưng đủ hết quy trình, nhìn qua trông khá nghiêm túc.

Thương Lộc hơi bất ngờ, tiếp đó cô bình luận: "Công nhận mấy năm nay cậu chủ Trì ở nước ngoài năng lực sinh hoạt tiến bộ rõ rệt thật đấy!"

Phải biết hồi còn học cấp ba, khi Thương Lộc biết ăn, mặc, ở hay đi lại của cậu chủ như Trì Yến đều được người ta hầu hạ, đến cả đi xe điện ngầm cũng chưa từng đi bao giờ thì cô vô cùng sốc.

Đáp lại lời cô, Trì Yến nói: "Giờ cậu mới biết à?"

Sau đó cậu cầm hộp dâu đã rửa sạch qua. Lúc Thương Lộc duỗi tay muốn lấy thì đột nhiên cái tay khác của anh vươn từ sau lưng ra, thành công đánh lén bằng việc văng nước vào mặt Thương Lộc.

Thương Lộc: "......"

Mỗi lần cô cảm thấy Trì Yến của hiện tại nghiêm túc, không giống trước kia thì anh sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cô...

Nghĩ cái quái gì vậy?

Nhưng không hiểu sao cảm giác quen thuộc này lại làm Thương Lộc yên lòng.

Thương Lộc ngẩng đầu lên nhìn anh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu nên cảm thấy may vì nay tớ không có cảnh diễn hay cảnh chụp. Nếu mà động đến lớp hóa trang của tớ tớ sẽ không tha cho cậu đâu!"

"Yên tâm, tớ có phải người không biết chừng mực đâu cơ chứ?" Trì Yến nói rồi ngồi xuống bên cạnh Thương Lộc, sau đó anh giơ dâu tây lên trước mặt cô, nói: "Này, ăn đi."

Thương Lộc nhìn dâu tây trước mắt, mày cô nhăn chặt đến mức như thể kẹp chết được con ruồi.

Quả nhiên, dù cho đây là dâu tây mang theo tình yêu...

Nhưng nó vẫn là dâu tây! Đây là sự thật không thể thay đổi!!

Nhìn ra suy nghĩ của Thương Lộc, Trì Yến trực tiếp ăn một quả, sau đó khen: "Ăn cũng khá ngon."

Thương Lộc trừng mắt nhìn anh sau đó vươn tay cầm một quả dâu tây nhét vào trong miệng.

Ngọt.

Nhưng khi khoang miệng và dâu tây tiếp xúc, cảm giác đó làm Thương Lộc cảm thấy rất không thoải mái. Vì thế vị ngọt của dâu tây cũng không thể che đi cảm giác quái dị đó được.

Dù cho có ngon đến đâu cô vẫn cảm thấy ghê tởm.

Thật ra cũng không phải là nguyên nhân đặc biệt gì. Chỉ là do cô không thích trái cây, từ nhỏ đã không thích rồi.

Nhưng cố tình dòng đời đưa đẩy, dâu tây lại là trái cây mà Khương Diệc thích nhất nên Thương Lộc cũng nếm thử vài lần, muốn ăn món anh ta thích ăn. Chỉ là lần nào thử cô cũng thất bại.

Thương Lộc vô cùng miễn cưỡng nuốt quả dâu này xuống, không ăn thêm quả nào nữa.

Thương Lộc nhìn qua chỗ Trì Yến.

Trì Yến cũng nhìn về phía cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thương Lộc nhìn vào dâu tây trong tay Trì Yến, trên mặt viết to chữ "đau khổ".

Giây tiếp theo, Trì Yến nhanh chóng lấy hết dâu tây nhét vào trong miệng, quai hàm nhai rất gấp gáp, đến cả việc ăn cũng cố sức.

Tiếp đó, Thương Lộc được chiêm ngưỡng tốc độ ăn dâu tây nhanh nhất của loài người. Người biểu diễn vẫn là Trì Yến.

Anh nhanh chóng ăn ngấu nghiến hết hộp dâu tây, sau đó cầm nước khoáng trên bàn uống một ngụm: "Hết... Khụ khụ, hết rồi!"

Thương Lộc không hiểu sao Trì Yến lại muốn cướp và ăn hộp dâu tây này nhưng cô vẫn nói: "Tớ có cướp của cậu đâu cơ chứ? Cứ ăn từ từ đi!"

Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên.

Thương Lộc hỏi: "Ai thế?"

Nhưng ngoài cửa không ai đáp lời.

Thương Lộc liếc mắt nhìn Trì Yến một cái.

Trì Yến hơi giật mình, anh hạ giọng, không chắc chắn hỏi: "Không phải cậu định bảo tớ trốn đi đó chứ?"

Trên mặt anh viết rõ sự không vừa lòng. Nhưng anh vẫn đứng dậy tìm xem trong phòng nghỉ có chỗ nào tránh đi được không.

Thương Lộc: "... Cậu nghĩ gì vậy? Tớ với cậu quang minh chính đại, không cần giấu giếm như vậy. Trợ lý của tớ ra ngoài ăn chưa về, tớ muốn hỏi người gõ cửa là trợ lý của cậu à?"

"Không phải." Trì Yến phủ nhận, anh dừng một chút rồi nói: "Hẳn là cậu ta rất bận."

Giờ phút này, cuối cùng người ngoài cửa cũng lên tiếng.

Giọng Tưởng Tinh dịu dàng vang lên: "Thương Lộc, là tôi, Tưởng Tinh."

Thương Lộc hơi bất ngờ rằng Tưởng Tinh lại qua tìm mình. Nhưng cô vẫn nhanh chóng đứng dậy mở cửa.

Trong tay Tưởng Tinh cầm hai hộp dâu tây, cô cười nhạt: "Nghe nói cô lấy một hộp dâu tây? Cô thích ăn đúng không? Chỗ tôi vẫn còn."

Thương Lộc: "......"

Không, cô chẳng thích ăn chút nào.

Nhưng rõ ràng Tưởng Tinh hiểu lầm rằng Thương Lộc thích ăn dâu tây, vì thế cô mới cố ý qua đây tặng hai hộp dâu tây. Đối mặt với thiện ý của Tưởng Tinh, Thương Lộc chỉ đành miễn cưỡng chuẩn bị một nụ cười tươi để nhận, nói: "Cảm ơn, tôi..."

"Cô ấy ghét ăn dâu tây nhất."

Giọng của Trì Yến từ từ vang lên từ phía sau Thương Lộc. Sau đó anh lại bổ sung thêm: "Nhưng mà hộp xoài trong túi cô thì cô ấy rất thích, nếu muốn tặng thì cô có thể tặng cái đó."

Tưởng Tinh hơi bất ngờ nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau khi biết được thân phận của người kia, cô lập tức lễ phép chào hỏi, sau đó xin lỗi Thương Lộc cất dâu tây đi rồi đưa xoài cho Thương Lộc.

Tưởng Tinh nói: "Thế tôi không làm phiền nữa."

Sau khi Tưởng Tinh rời đi, Thương Lộc cầm hộp xoài trong tay, quay đầu nhìn Trì Yến, hỏi: "Sao vừa rồi cậu lại nói vậy?"

Trì Yến nhún vai trả lời: "Tớ chỉ nói thật thôi. Cậu ngại từ chối thì tớ giúp cậu!"

Thương Lộc không trả lời mà cúi đầu mở hộp xoài kia ra.

Trì Yến đang dựa vào sô pha lập tức ngồi thẳng người, anh cảnh giác hỏi: "Cậu không vui à?"

"Không." Thương Lộc phủ nhận. Cô bày hết mấy quả xoài lên bàn trà, sau đó nói: "Tớ cảm thấy người ta có ý tốt, từ chối như vậy có phải không được hay cho lắm không?"

"Từ chối đâu mà từ chối, không phải cậu nhận xoài rồi sao?" Trì Yến hỏi lại cô: "Cậu đã bảo đó là ý tốt của người ta rồi, chẳng lẽ người ta sẽ muốn ý tốt của mình làm người khác phật lòng sao? Hai người còn phải chung đoàn phim trong thời gian rất dài nữa. Lần sau mà cậu được cho tiếp thì phải làm sao?"

Cũng đúng.

Thương Lộc thấy Trì Yến nói có lý, vì thế cô cũng không nghĩ tới những chuyện đó nữa. Cô hỏi ngược lại: "Thế cậu định ở đây bao lâu?"

Đột nhiên bị chuyển chủ đề.

Trên mặt Trì Yến lộ ra biểu cảm khó tin: "Cậu đang chê tớ phiền, muốn đuổi tớ đi đấy à?"

Thương Lộc lắc đầu phủ nhận: "Không phải. Chỉ là tớ thấy cậu đang rất nhàn, sợ cậu đợi chán."

"Tớ nhàn hả? Cậu đùa cái quái gì thế? Tớ là người bận trăm công nghìn việc, biết chưa?" Trì Yến hừ lạnh một tiếng, sau đó dựa vào sô pha, nói: "Tớ hơi mệt, muốn ngủ một lát."

Vào giây phút Trì Yến nhắm mắt lại, cuối cùng trên mặt anh cũng không thể hiện sự làm trời làm đất như bình thường nữa. Nhìn qua trông anh mệt thật.

Cũng đúng, hơn nửa sản nghiệp của nhà họ Trì đều đè nặng lên vai anh, một mình anh phải chịu trách nhiệm cho chúng, làm sao Trì Yến nhàn như anh vẫn thể hiện được?

Người cao to 1m8 nằm trên chiếc sô pha nhỏ trông hơi chật. Không hiểu sao Thương Lộc nhớ tới cái ghế sô pha to đùng ở nhà mình mà Lâm Nhan Nhan tặng. Nếu cô để chỗ này, nghe chừng nó sẽ hợp lý hơn. Trì Yến nằm trên đó có thể nghỉ ngơi thoải mái hơn một chút.

Thương Lộc đứng dậy kéo hết rèm phòng lại, đèn cô cũng tắt. Đột nhiên cô phát hiện chiếc sô pha này có thể lạ xuống hơn nữa. Nói cách khác, không gian ngủ của Trì Yến có thể rộng hơn, anh không cần nằm co rúm vào thế nữa. Anh có thể nằm đó nghỉ một lúc thật.

Vì thế Thương Lộc đi qua, duỗi tay đẩy bả vai Trì Yến, nói: "Cậu tỉnh đi, hạ ghế sô pha xuống. Không phải cậu định ngủ như này đó chứ?"

Đột nhiên tay cô bị giữ chặt.

Thương Lộc bị bắt ngồi trên ghế sô pha, sau đó cô cảm nhận được sức nặng trên vai. Trì Yến nhích gần, giọng anh hơi khàn: "... Không cần."

Khoảng cách gần quá.

Thương Lộc muốn đẩy anh ra theo bản năng.

Ma xui quỷ khiến, không hiểu sao ký ức của cô lại trở về hoạt động dã ngoại hồi cấp ba ở trường.

Lúc ấy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô cẩn thận đi đến bên cạnh Khương Diệc rồi ngồi xuống.

Nhưng thấy người tới là cô, Khương Diệc lập tức đứng dậy bỏ đi. Dáng vẻ như không muốn ngồi lại dù chỉ một giây.

Lúc ấy trong xe vang lên những tiếng hít hà. Cùng lúc Trì Yến mới lên xe, cậu giơ ba lô đi tới bên người Thương Lộc: "Cậu nhích vào trong ngồi đi."

Cậu ngồi cạnh cô, cả quá trình đều đeo tai nghe nghe nhạc, chẳng nói với cô lời nào. Nhưng cậu lại mất kiên nhẫn lấy giấy lau nước mắt cho cô, ngồi thẳng người chắn ánh mắt tò mò chưa chắc đã mang ý xấu nhưng sẽ làm cô cảm thấy tổn thương lại.

Thương Lộc khóc mệt rồi ngủ. Sau khi tỉnh, cô phát hiện mình dựa vào vai Trì Yến.

Sau đó, Trì Yến lấy cớ bị cô dựa vào làm cánh tay tê nhức, mỏi không nhấc được để hưởng thụ sự chăm sóc của cô lúc mọi người nướng thịt.

Đột nhiên Thương Lộc cảm thấy khó hiểu.

Lần nào thấy Trì Yến cô cũng sẽ nhớ tới một số chuyện trong quá khứ.

Mà mỗi lần ký ức hiện ra, cô sẽ càng kinh ngạc hơn bởi phát hiện dường như mấy năm nay cô đã xem nhẹ rất nhiều việc tốt Trì Yến làm cho cô.

Thảo nào lần trước lúc Mạnh Trí Xuyên hỏi quan hệ giữa cô và Trì Yến, cô bảo bình thường, Trì Yến bảo cô không có lương tâm. Nghĩ lại thì hình như đúng thế thật.

Đột nhiên giọng Trì Yến lại vang lên, nó còn mang theo sự bất lực và sự cố chấp muốn biết bằng được đáp án.

"Ninh Lâm đã thế rồi, nhà họ Khương cũng dừng hợp tác với cô ta... Thế cậu với Khương Diệc thì sao?"

Trở ngại lớn nhất đã không còn.

Thế sau đó thì sao? Cô sẽ tha thứ cho Khương Diệc sao?

Thương Lộc không biết nên trả lời như nào, cô hỏi ngược lại: "Tớ với anh ta còn có thể có gì nữa?"

Trì Yến chậm rãi buông lỏng cái tay nắm lấy tay Thương Lộc ra, anh cúi mặt xuống thấp hơn, nhỏ giọng hỏi: "Đời này của cậu, không phải anh ta thì không được sao?"

Đây là vấn đề cuối cùng anh từng hỏi cô. Sau khi có được đáp án khẳng định, anh cũng hạ quyết tâm rời đi.

Đương nhiên anh cũng chỉ kiên trì được thời gian chưa đến nửa năm.

Sau này, vẫn là anh lại cúi đầu chủ động liên lạc với Thương Lộc.

Vì trong nửa năm xa cô, anh nghĩ ra một chuyện.

Nếu đời này Thương Lộc không có Khương Diệc thì anh cũng chẳng còn cách nào khác.

Vì đời này của anh cũng không có cô thì không được.

Dù cho lần này anh vẫn phải nghe cái đáp án mà anh không muốn nghe thấy kia, nhưng anh cũng chẳng còn là chàng trai mười mấy tuổi đầu nữa rồi. Anh sẽ không yếu đuối như trước lựa chọn việc chạy trốn.

Lúc Trì Yến hỏi vấn đề kia, Thương Lộc đẩy anh ra không chút do dự.

Trái tim lập tức bị cảm giác trống rỗng lấp đầy.

Cứ như giây tiếp theo anh sẽ nghe được đáp án quen thuộc.

Trì Yến miễn cưỡng nở nụ cười, muốn giữ ý cười cho mình. Ít nhất lúc nghe Thương Lộc nói ra đáp án của cô, trông anh cũng không quá khổ sở.

Nhưng lúc này.

Thương Lộc lại dùng biểu cảm cạn lời nhìn anh, hỏi: "Cậu thôi đi được chưa? Lần đó cậu gọi điện thoại cho tớ tớ đã nói rõ rằng tớ không thích rồi. Không phải cậu vẫn còn tâm lý phản nghịch đó chứ? Lúc tớ thích Khương Diệc thì cậu bảo không hợp, giờ tớ không thích nữa thì cậu lại muốn đu CP? Làm sao? CP cứ phải sắp BE mới thích đu à?"

Trì Yến bị mấy lời của cô chọc cười, nhưng anh khống chế được biểu cảm của mình rất nhanh. Anh hỏi nghiêm túc: "Thật à?"

"Thật thật thật!" Thương Lộc chỉ thấy đầu mình như phình ra, cô nói tiếp: "Đừng nhắc đến người kia nữa. Giờ nghe tên thôi tớ cũng thấy tởm rồi. Về sau đừng nhắc đến anh ta nữa được không?"

"Được." Trì Yến không nói hai lời lập tức đồng ý với Thương Lộc, sau đó anh đứng dậy luôn, nói: "Tớ đi trước đây."

Trì Yến nói quá đột ngột, vì thế Thương Lộc hỏi: "Cậu không cần ở lại nghỉ ngơi sao?"

"Nghỉ đủ rồi. Giờ tớ thấy mình rất phấn chấn, có thể về công ty xử lý vài dự án rồi!"

Nói rồi Trì Yến bật đèn lên, anh tới trước gương tùy tay lấy lược chải mái tóc rối của mình, chẳng còn cảm giác mệt mỏi vừa rồi nữa. Nhìn qua trông người anh rất giàu sức sống.

Thương Lộc: "?"

Trì Yến mới nghỉ có vài phút thôi mà? Sao tự dưng đùng phát biến thành trạng thái máy sạc đầy pin luôn vậy? Hiệu suất này cũng quá cao rồi đó!

Thảo nào anh kiếm được nhiều tiền. Người bình thường sao có thể sánh được cơ chứ?

Trước khi đi, Trì Yến còn để lại một câu: "Cậu nhớ nói được làm được đấy. Từ nay về sau không được nhắc đến cậu ta, càng không được gặp cậu ta nữa!"

Lịch sử lại tái diễn, Thương Lộc cũng lại cảm thấy miệng Trì Yến rất đen.

Vì ngày đầu tiên...

Cô đã thây Khương Diệc trước cửa đoàn làm phim.

Như gặp ma, hoang đường, đen đủi, buồn nôn...

Phản ứng đầu tiên trong đầu Thương Lộc là: Chẳng lẽ do cô nhận đại ngôn của Ninh Lâm mà người đàn ông của cô ta cũng tới đây tìm cô luôn sao? Nếu thế giờ cô đi hủy hợp đồng ngay lập tức!

Tuy rằng trong lòng cô cảm thấy phiền, nhưng lúc đi qua, Thương Lộc vẫn làm lơ sự tồn tại của Khương Diệc.

Nhưng anh ta lại cản đường cô, nói: "Thương Lộc, tôi có lời muốn nói với cô."

Thương Lộc dừng chân lại, cô không định quan tâm Khương Diệc, nhưng để tránh lãng phí nhiều thời gian hơn cô vẫn hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Vì thái độ mất kiên nhẫn của Thương Lộc mà mặt Khương Diệc cũng trắng bệch ra, nhưng anh ta vẫn nói: "Chuyện trước đó là do tôi không tốt. Tôi cũng ý thức được nhiều vấn đề của bản thân. Tôi xin lỗi."

Thương Lộc nghe xong thì lùi một bước giữ khoảng cách với Khương Diệc, xua tay: "Khỏi phải xin lỗi, chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa là được."

Khương Diệc rũ mi xuống. Bàn tay cạnh người của anh ta nắm chặt hơn một chút, dường như là hạ quyết tâm gì đó.

Sau đó anh ta nói: "Thương Lộc, tôi tìm cô vì muốn nói: Chúng ta làm hòa đi."

Thương Lộc chớp mắt, dường như cô không tin những gì mình nghe được.

Cô từ từ hỏi: "Anh muốn làm hòa với tôi, có nghĩa là giữa tôi và Ninh Lâm, cuối cùng anh chọn tôi, đúng chứ?"

Khương Diệc thừa nhận: "... Đúng."

"Bốp!"

Thương Lộc trực tiếp giơ tay tặng cho Khương Diệc một cái tát, sau đó cô nở nụ cười, nói: "Khương Diệc à, nếu giờ anh bảo tôi anh thích Ninh Lâm, muốn cùng cô ta đối mặt với tất cả mọi thứ thì tôi còn có thể cảm động về tình yêu của hai người một giây. Ít nhất nó còn có thể chứng minh rằng tình cảm của anh vốn không dành cho tôi thôi."

"Nhưng giờ anh lại bảo muốn ở bên tôi? Anh lấy đâu ra tự tin mà cho rằng tôi sẽ nhặt rác rưởi như anh để tự làm bản thân thấy ghê tởm cơ chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro