Sự thay đổi của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi học cả ngày, tôi mệt liền lơ mơ ngủ lúc nào không hay. Hai người họ ngồi trên rôm rả nói chuyện.

-"Satoru-kun nhà hàng hôm nay ngon thật đó. Hôm nào mình lại tới đó ăn nhé!"
Matsuta hớn hở nói với Gojo

-"Được! Cậu thích thì lần sau lại đến." Gojo đáp lại lời

-"Nhưng ăn tôm lại mất công cậu lột vỏ, cậu không phiền chứ?"
Giọng Matsuta nghịch ngợm

-"Không, quen rồi."

Đột nhiên cô ta gọi tên tôi rồi nói

-"Tay nghề lột vỏ của Satoru-kun tốt là nhờ vào thời đại học tôi huấn luyện ra đấy, sao nào cô có muốn cảm ơn tôi không?"

Cảm ơn? Cảm ơn vì cái gì? Cảm ơn vì cô ta đã dạy Gojo cách lột vỏ sao? Tôi ơ ngác chẳng hiểu gì bởi Gojo đã bao giờ bóc tôm cho tôi đâu. Tôi nhớ từng xem một chương trình, có một sao nữ nói cô ấy thích ăn tôm nhưng nếu không có ai lột vỏ thì cô ấy thà nhịn không ăn vì cô ấy không muốn tự lột vỏ. Sau lần đầu tiên đi ăn hải sản với anh ta, tôi cũng từng làm nũng nhờ anh ta lột vỏ cho tôi. Anh ta chỉ dừng động tác nhìn tôi cười khẩy.

-"Em không có tay sao?"

Người yêu nhiều hơn luôn kẻ hèn mọn, tôi lập tức không hé răng. Sau đó, tôi không bao giờ nhắc tới việc lột vỏ tôm trước mặt Gojo nữa. Tôi ngước nhìn Kane, đèn trong xe rất tối nhưng tôi vẫn nhìn ra sự đắc ý với khiêu khích trong mắt cô ta. Cô ta luôn vậy, thầm đâm chọc cho tôi nổi giận sau đó chờ Gojo dạy bảo tôi che chở cô ta, hết lần này đến lần khác làm không biết mệt. Nhưng giờ phút này, tôi không bị cô ta khơi mào bất kì cảm xúc nào cũng không có hứng thú đối đầu với cô ta

-"Ồ, vậy cảm ơn cô!"
Tôi nói chiếu lệ

Không đạt được mục đích, Matsuta cắn môi, quay đầu đi cười nói với Gojo. Gojo nói chuyện với cô ta luôn dịu dàng. Nghe hai người chuyện trò sôi nổi, tôi thấy mí mắt ngày càng nặng, những âm thanh dần lắng xuống.

Khi thức giấc, tôi thấy xe đã dừng dưới lầu. Gojo yên lặng ngồi ở ghế lái, bên ghế phụ không còn Kane

-"Về nhà rồi? Sao không gọi em?"
Tôi ngồi thẳng dậy, mở cửa xe.

Gojo đi theo sau tôi không nói một lời. Vào trong nhà, anh ta lên tiếng

-"Mệt à?"

-"Hả!"

-"Anh với Kane nói chuyện mà em đã ngủ trên xe rồi."

-"Ừ, hơi mệt."
Tôi không có hứng nói chuyện với anh ta chỉ muốn đi tắm rồi ngủ.

-"Hôm nay, nhóm Suguru-mấy đứa bạn thân của anh mời, cậu ấy gọi Kane. Em cũng biết họ thân quen với cậu ấy, lần nào đi ăn cũng thích gọi cậu ấy. Do tiện đường nên lúc về anh đưa cô ấy."
Anh ta bỗng lên tiếng giải thích với tôi

Lạ thật, trước đây, tôi luôn hỏi tại sao anh ta luôn chơi chung với Matsuta Kane, anh ta không buồn giải thích. Bây giờ, tôi không hỏi, anh ta lại chủ động nói.

-"Ừ!"
Tôi gật đầu đi vào toilet

-"Anh định đưa em đi nhưng em lại nói tăng ca. Anh ăn xong thì liền đến đón em."
Anh ta lại giải thích

-"Được rồi. Em hiểu rồi, đi tắm trước." Nói rồi tôi nhanh chóng cất bước. Tắm xong tôi đi ngủ.

Tới hôm sau, tan làm. Tôi lại thấy Gojo dưới lầu, lần này trong xe không có Matsuta, tôi vẫn ngồi ghế sau. Gojo quay đầu lại mấp máy môi nhìn tôi muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Ngồi phía sau, tôi có cảm giác anh ta như tài xế, khá sảng khoái. Trước đây không nên tính toán thiệt hơn việc này.

-"Hôm nay, Kento chuyển nhà mời chúng ta đến nhà cậu ấy ăn lẩu"
Vừa khởi động xe Gojo nói

Nanami Kento cũng là bạn thân của anh ta. Trùng hợp là bốn người bạn thân của Gojo sau khi tốt nghiệp đều ở lại Tokyo. Họ có quan hệ tốt, thường xuyên tụ tập, đi chơi, ăn uống. Chuyện Gojo từng theo đuổi Matsuta thời đó đám bạn thân là quân sư bày mưu tính kế. Tuy không theo đuổi được nhưng không ảnh hưởng việc Matsuta Kane hoà hợp với họ. Mấy năm nay, Matsuta đổi mấy người bạn trai, cô ta nói

-"Bạn trai là bạn trai, bạn bè là bạn bè. Gojo Satoru mãi mãi là bạn tốt của cô ta"

Khoảng thời gian trước, Matsuta chia tay bạn trai lại bắt đầu thường xuyên tụ tập với họ. Mỗi lần thấy Gojo chăm sóc cô ta, huyết áp tôi lại tăng vọt, tôi từng cãi cọ, từng gây ầm ĩ nhưng chẳng có kết quả gì. Sau này, tôi không tham dự những buổi họp mặt của họ, mắt không thấy, tìm không đau.

-"Bọn anh đi ăn với chơi đi. Em về nhà trước"
Tôi nói với anh. Tôi không có chút hứng thú với tiệc liên hoan của họ

-"Ăn xong về ngay, không chơi khuya. Kento cố ý nói dẫn em theo, nói lâu rồi không gặp em."
Gojo nói

-"Thôi được rồi."

Chúng tôi đứng trước của nhà Nanami, Chuông leo lên, cửa bật mở. Một bóng người trong nhà vụt ra, nhảy lên lưng Gojo như con khỉ, hai tay ôm chặt cổ anh ta. Động tác khá nhanh, Gojo suýt đứng không vững nhưng anh ta theo bản năng vươn tay ra sau giữ chặt người đó

-"Satoru-kun đến muộn, phạt cậu cõng tớ hít đất mười cái"
Matsuta đằng sau ánh ta đắc ý cười lớn rồi hét to

Gojo sau khi đứng vững, đỡ người đằng sau bỗng cứng người ngẩng lên nhìn tôi. Nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt anh ta, tôi mỉm cười đáp lại. Anh ta sững người, buông tay. Kane trên lưng bị bất ngờ ngã xuống đất. Cô ta giận dỗi đánh Gojo trách móc

-"Cậu làm gì vậy? Suýt nữa ngã tớ!"
Khi cô ta ngước lên, làm như vừa mới thấy tôi

-"Ôi! Tôi với Satoru đùa thôi. Trước kia chơi thua chúng tôi hay phạt như vậy. Cô không bận tâm chứ?"

-"Không sao! Mọi người muốn chơi thế nào cứ chơi thế, không cần để ý đến tôi, tôi ở bên cạnh xem TV là được."
Nói rồi tôi cầm điều khiển nghiêm túc chọn kênh.

-"Phải rồi, cô biết không!! Satoru-kun giỏi lắm, cậu ấy có thể cõng tôi hít đất mười mấy cái đấy"

-"Thế à? Tôi chưa từng thấy đấy, hay là giờ hai người làm đi cho tôi mở mang tầm mắt đi."
Tôi buông điều khiển tò mò nhìn sang

-"Anh vào bếp giúp Kento."
Gojo liền đúng dậy mặt vô cảm đi về phía bếp, chỉ để lại mấy người chúng tôi ngồi trong phòng khách nhìn nhau.

Lúc ăn lẩu, tôi ngồi bên trái Gojo, Matsuta ngồi bên phải anh

-"Ui!! Sao lại gắp trúng miếng thịt dê." Matsuta nói rồi liền ném miếng thịt sang chén của Gojo. Trước đây, hai người cũng làm những việc không có giới hạn như vậy, nhưng giờ đối diện với hành động đó tôi vẫn không dao động cảm xúc. Tài nấu ăn Nanami không tồi, tôi chỉ ngồi ăn, ăn đến no căng. Cơm nước xong, Matsuta đề nghị chơi trò chơi, tôi nghĩ hôm nay vẫn chưa có thời gian học nên xin phép về trước.

-"Mọi người chơi đi, tôi về trước"
Tôi đứng lên định đi về thì Gojo cầm tay lại

-"Về chung"
Gojo cũng đứng lên

-"Không cần, mọi người cứ chơi, em tự gọi xe về được"
Tôi thực sự nghĩ vậy định bỏ bàn tay đang giữ chặt tay mình nhưng không hiểu sao lại chọc đến Gojo. Sắc mặt anh ta tối sầm, giọng cứng rắn

-"Đi về! Đi ngay bây giờ!!"

-"Vậy tớ cũng về thôi, tớ quen đi xe Satoru-kun."
Matsuta mỉm cười nói

Khi lên xe, tôi mở cửa sau ngồi vào. Tôi mở điện thoại bắt đầu làm bài. Trước khi thi, tôi tự lập cho mình kế hoạch là sẽ dành hai giờ mỗi ngày để học bài. Hôm nay công việc bận, đến giờ chưa học được phút nào, phải tranh thủ thời gian. Tôi nghĩ nửa tiếng về nhà này sẽ ôn câu hỏi, về nhà chỉ cần học thêm một tiếng rưỡi nữa là được. Tập trung tinh thần làm vài đề xong, tôi mới nhận ra không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.

-"Satoru-kun ban nãy tớ nói chuyện với cậu, thái độ cậu qua loa lắm. Cậu cứ ừ..ừ ờ..ờ, còn vậy nữa tớ giận đấy."
Yên lặng một lúc, Kane lên tiếng

-"Hôm nay tớ mệt, đừng ảnh hưởng tớ lái xe."
Gojo đáp lại với thái độ hờ hững

-"Hứ!!"
Matsuta không nói gì nữa, khi xuống xe, cô ta đóng sầm của xe lại, thể hiện thái độ bất mãn của mình.

Sau khi về nhà, tôi đi thẳng vào phòng làm việc, một tiếng rưỡi sau ra ngoài thì Gojo đã vào phòng ngủ dành cho khách. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Từ sau khi giận nhau, chúng tôi ngủ riêng. Gojo Satoru nổi tiếng là người cao ngạo, nếu tôi không hoà giải thì anh ta cũng sẽ không hạ mình, thế cũng tốt.

Sáng dậy, tôi ra khỏi phòng thì đã thấy anh đã dậy

-"Em rửa mặt đi, không cần vội. Anh sẽ trở em đi làm."
Anh ta ngồi trên sofa nhìn tôi nói

-"Không cần. Em ngồi xe đồng nghiệp."
Khi ra khỏi nhà, anh ta cứ đi theo sau tôi lải nhải

-"Cứ đi xe anh đi, làm phiền người ta không hay."

-"Không phiền. Em góp tiền."

Lúc tôi mới chuyển công ty, anh ta cũng đưa đón tôi một thời gian. Sau đó, anh thấy phiền, công ty tôi với trường anh dạy không tiện đường lắm, nửa đường phải rẽ sang một đoạn anh ta cảm thấy mất thời gian.

-"Sau này, em tự đi tàu điện ngầm đi. Sáng anh muốn ngủ thêm một lúc." Anh ta quăng cho tôi một câu, cuối cùng không đưa tôi đi nữa.

Lý do để anh không đón giờ tan sở thì nhiều vô kể tăng ca, liên hoan cùng đồng nghiệp, ra ngoài chơi với bạn, vân vân và mây mây nhưng tóm gọn lại là không thể đón tôi đúng giờ. Sau đó, có người đồng nghiệp hỏi trong nhóm chat là ai tiện đường có thể đi nhờ xe của anh ấy nhưng phải trả tiền. Vừa hay, tôi và cậu ta ở cùng đường, mỗi ngày tôi đi nhờ xe cậu ấy vừa tích kiệm thời gian, vừa thuận lợi hơn so với đi tàu điện ngầm. Còn buổi chiều tan làm nếu đi nhờ xe cậu ấy phải trả thêm 4.500 yên, tôi thấy chiều không gấp gáp nên chọn đi tàu điện về có thể tích kiệm được chút ít tiền. Gojo đưa tôi tới cổng khu nhà, nhìn tôi lên xe đồng nghiệp.

Vừa đến công ty, tôi nhận được tin nhắn của anh ta

-"Người đi nhờ xe anh đồng nghiệp kia có mỗi mình em sao?
Tôi trả lời

-"Ừ, trong công ty có mình bọn em tiện đường."

-"Sau này để anh đưa em đi làm, hai người trẻ tuổi bọn em đi làm chung mỗi ngày đồng nghiệp khác sẽ bàn tán."

-"Không ai bàn tán gì cả. Hơn nữa không phải anh muốn sáng được ngủ thêm sao?"

-"Bắt đầu từ mai anh sẽ dậy cùng lúc với em."

-"Tháng sau tính, tháng này đã trả tiền cho người ta rồi."
Bên kia không đáp, tôi bắt đầu tập trung làm việc.

Giờ cơm trưa, Gojo lại nhắn, mở ra xem là một tấm ảnh

-"Đồ ăn ở căng tin trường...cũng ổn nhỉ?"
Tôi không đáp, anh ta lại nhắn tiếp

-"Trưa nay, em ăn gì?"

Tôi không hiểu nổi, Gojo đang chia sẻ cuộc sống hàng ngày với tôi à? Trước kia, đây là việc tôi làm. Tôi cuộn lên lịch sử trò chuyện của chúng tôi, đa phần tin nhắn đều là tôi đơn phương nhắn tin. Vì thích Gojo nên tôi mong muốn chia sẻ cho anh ta. Trên đường đi thấy chú mèo đáng yêu, uống một ly đồ uống ngon, bị lãnh đạo mắng hoặc được khen, đi đường bị ngã, tìm được địa điểm nổi tiếng trên bộ phim từng xem,... những điều nhỏ nhặt ấy tôi đều muốn chia sẻ cho anh. Khi mới yêu nhau, chúng tôi có qua, có lại dần dài tôi thấy mình nhắn thật dài anh ta chỉ đáp lại tin nhắn cuối cùng, thường chỉ hai hoặc ba từ. Tôi biết có rất nhiều nội dung tôi chia sẻ cho anh nhưng anh chẳng thèm liếc xem một lần. Từ sự thất vọng sau tập mãi thành quen. Ai bảo vì tôi thích anh, ai bảo vì tôi yêu anh đến hèn mọn. Cuối cùng, sự nhiệt tình chia sẻ của tôi tắt dần, tôi không còn mong muốn nhắn tin cho anh nữa. Xem lại những tin nhắn gần nhất, tôi nhận ra suốt một tuần tôi không chủ động nhắn tin cho anh.

Hôm nay, thứ sáu, có đồng nghiệp rủ ăn tối chung. Trước đây, tôi không tham dự những buổi tụ họp thế này. Lúc mới vào làm, thỉnh thoảng tôi cũng tham gia liên hoan cùng mọi người. Gojo cũng thường ra ngoài ăn tối cùng bạn bè cấp ba. Một tuần chỉ ăn cơm nhà hai, ba lần. Để không bỏ lỡ khoảng khắc cùng ăn tối với anh, tôi dần từ chối những buổi liên hoan cùng dồng nghiệp. Mỗi lần tan làm về nhà sớm, tôi đều nấu sẵn cơm đợi anh về cùng ăn. Vì vậy, làm việc dù mấy năm nhưng quan hệ của tôi với đồng nghiệp khá hời hợt, không thân thiết. Tôi nghĩ nghĩ rồi quay sang nói với đồng nghiệp bên cạnh hỏi tối này đi ăn ở đâu để tôi tham gia cùng. Đồng nghiệp ngạc nhiên rồi kêu lên với mọi người

-"Y/n-senpai hôm nay tham gia, không ai được trốn nhé, khó lắm mới tề tựu đông đủ mọi người trong bộ phận mình!!"
Gần đến giờ tan làm, Gojo gọi điện đến

-"Lát nữa, anh đón em, chúng ta cùng đi mua thức ăn nhé. Lâu rồi ta chưa ăn cơm chung."

-"Không cần, tối nay em liên hoan cùng đồng nghiệp."

-"Có thể từ-"

-"Lần nào tụ tập em cũng không đi, vốn đã khó gần không thể hoà nhập với mọi người nên không thể từ chối."
Tôi cắt ngang lời Gojo

-"Lần này, mọi người trong bộ phận đều có mặt, ai cũng rất vui. Em cũng uống ít rượu."

Đang ăn nửa chừng, Gojo lại gọi điện thoại tới hỏi

-"Mấy giờ thì kết thúc, anh đến đón em." Tôi nói

-"Không cần đón, em chẳng biết bao giờ mới xong. Mọi người đang vui vẻ, anh cứ ngủ trước đi."

-"Em đang ăn ở đâu? Anh đứng ngoài chờ em. Tối muộn rồi, em là con gái đêm hôm đi một mình không an toàn."

Lời Gojo nói lúc này, làm tôi nghi ngờ người đang gọi điện cho tôi có thực sự phải Gojo không. Chính anh đã từ chối tôi hôm tôi ở sân bay vào đêm sau khi đi công tác xa. Anh nói

-"Hôm sau, phải dậy sớm không thức khuya được. Sân bay đông người, em gọi xe đưa về vẫn được."
Nói rồi anh tắt máy dù gọi bao nhiêu lần vẫn không thấy được hồi đáp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro