Nơi tôi ngã xuống (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó tôi vô xui xẻo vô cùng.

Mà không, trước giờ vốn dĩ tôi đã luôn xui xẻo như thế. Chuyện này tự thân nó chẳng có gì đặc biệt hết.

Mới sáng bảnh mắt ra đã có chuyện. Cái đồng hồ báo thức của tôi mới mua hôm qua chẳng thèm cất lấy một tiếng chuông. Tôi lại có tật ngủ nướng, nhắm mắt một cái là khỏi dậy luôn. Vì vậy tôi thường đặt báo thức bằng điện thoại. Nói ngoài lề một chút, trước giờ nhạc chuông báo thức của tôi toàn mấy bài đinh tai nhức óc.

Hồi xưa, tôi có một người yêu lúc nào cũng dịu dàng đánh thức mình mỗi sáng. Nhưng giờ tôi với người đó đã trở thành dĩ vãng. Chuyện đã kha khá lâu về trước.

Thứ đánh thức tôi dậy hôm nay chính là những tia nắng mặt trời chói chang chiếu xuyên qua ô cửa sổ không kéo rèm.

Với kiểu nhân viên sống ở ký túc xá của một công ty nằm xa thành phố như thôi thì phương tiện đi làm duy nhất là xe buýt. Chẳng còn cách nào khác, tôi bỏ luôn bữa sáng, chạy thục mạng đến trạm xe. Đáng buồn thay đã muộn giờ làm. Vùng này ít hộ dân sinh sống nên cả tiếng đồng hồ mới có một chuyến xe buýt. Thế là tôi đành phải đi đến trạm xe buýt ở khu dân cư nằm ngay dưới con dốc. Đến được đó thì tần số chuyến xe buýt sẽ nhiều hơn.

Sát giờ quá rồi. Ở ký túc xá này, chẳng có kẻ nào dám tin vào cái lịch trình xe buýt vô dụng kia cả. Khu phòng ở giờ trống không, chỉ có mình tôi còn đứng thẫn thờ nơi trạm xe. Dù rất dở vận động nhưng chẳng có cách nào khác ngoài chạy. Thế là ba chân bốn cẳng, tôi lao xuống con đường dốc.

Mặc cho nỗ lục việt dã hết mình, tôi vẫn bị lỡ một chuyến xe buýt. Rốt cuộc, tôi lê được cái xác đến công ty đã quá 9 giờ. Vừa ấn thẻ lên cổng ra vào thì trên đó xuất hiện một dòng hiển thị thời gian màu đỏ choạch.

"Vẫn còn kịp sao!?"

Tôi lê từng bước chân đến Phòng Kế hoạch, khẽ mở cửa, rón rén lách vào. Ngay lúc đó, người đang đứng trước mặt tôi bỗng quay lại

"Suzuki! Về chỗ ngồi đi!"

Miyagawa ở Phòng Nhân sự lên tiếng. Khuôn mặt dễ thương của cô ấy thoáng chút kinh ngạc. Cô thở dài một tiếng rồi hối tôi ổn định vị trí.

Chết! Hôm nay là ngày nhậm chức của Trưởng phòng mới.

Tôi về chỗ, khúm núm đặt tấm thâm còm nhom xương xẩu của mình xuống ghế.

Kể ra thì nhảm, nhưng tôi vào được công ty này là nhờ có quan hệ thân tình với Trưởng phòng tiền nhiệm. Dù Trường phòng mới có trí nhớ tệ đến đâu mà ngay ngày đầu tiên nhậm chức lại có nhân viên đi trễ thế này, về sao thế nào chẳng bị "đì có chủ đích". Đúng là cùng đường mạt vận mà.

"Mọi người có mặc đầy đủ rồi nhỉ. Bây giờ tôi xin phép người sẽ kế nhiệm Trưởng phòng Shinagawa đã thôi việc vào tuần trước".

"Tôi là Atsumi. Dù nhậm chức Trường phòng nhưng tôi vẫn là một nhân viên mới vào, nên ngược lại, tôi mới là ngươid hi vọng được các bạn chỉ dẫn thêm. Rất mong mọi người giúp đỡ".

Trưởng phòng Atsumi cúi đầu, nói với chất giọng trầm ấm ngân vang.

Nhìn anh ta có lẽ đã hơn ba mươi lăm. Chắc bằng tuổi với tôi. Mái tóc được chải cẩn thận kết hợp cùng với sống mũi cao thẳng; thêm vào đó là đôi mắt dài sắc xảo và đôi môi mỏng. Một người đàn ông thưởng đẳng, hơn hẳn đám dân đen tầm thường như chúng tôi.

Vào công ty đột ngột mà thoắt cái đã leo lên được chúc quản lý, thì đảm bảo là được công ty săn đầu người tiến cử, còn không thì phải là bà con họ hàng gì đó với Giám đốc.

Nhưng dù là trường hợp nào, chỉ cần anh ta không phải là một kẻ ngốc đến mức khiến công việc phải trì trệ thì sao mà chẳng được. Đang mở màng suy nghĩ điều đó trong đầu, tôi vô thức hướng mắt về Trưởng phòng Atsumi, người cũng đang đảo tầm nhìn quang sát xung quanh. Ngay trong khoảnh khắc ấy, bốn con mắt chúng tôi chạm nhau.

Không phải đơn thuần chỉ vì tôi ngồi ở hàng ghế trước. Trưởng phòng thật sự đang nhìn tôi. Tôi cố tình lảng đi, cảm thấy người khó chịu vô cùng.

Quả nhiên là bị lườm rồi.

Tôi không khỏi buông tiếng thở dài khi nghĩ tới những ngày tháng tiếp theo của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro