Nơi tôi ngã xuống (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua một tuần mà Trưởng phòng Atsumi chẳng nói gì với mình, khiến tôi hơi thất vọng so với viễn cảnh tưởng tượng. Phòng Kế hoạch, trực thuộc Bộ phận Kinh doanh mà tôi đang làm việc, đúng như tên gọi của nó, là thực hiện việc lập kế hoạch cho sản phẩm mới. Vì vậy, tôi nhất định phải theo giỏi thành quả nghiên cứu sản phẩm mới nhất của tất cả các nước trên thế giới. Nói thẳng ra, chẳng có gì khó nhằn bằng việc căng mắt đọc những bài nghiên cứu của các nhà phát triển sản phẩm. Tôi may mắn đã từng làm trong lĩnh vực nghiên cứu mà còn thấy thế thì khỏi nói các nhân viên khác cực khổ như thế nào. Công việc chính của tôi là phiên dịch, đọc hiểu các tài liệu rồi chuyển chúng thành các dữ liệu dễ hiểu hơn.

Đôi khi tôi cũng bị Phòng Kinh doanh nhờ giúp việc.

Ngụ tại một Bộ phận Kinh doanh hào hoa tráng lệ như vậy, tôi là kẻ bị giao cho những công việc vô vị nhất.

Miệng thì nói thế thôi chứ tôi khá hài lòng với công việc hiện tại. Bây giờ mà bắt tôi quay mòng mòng với những công việc nặng nhọc khác thì thôi, cho xin đi!

Cuối tuần này là tiệc chào mừng Trưởng phòng mới. Với tình trạng bị bác sĩ cấm tiệt bia rượu, tôi chẳng muốn tham dự chút nào nhưng lại không thể không vác mặt đến.

"Sao vậy? Sao chẳng thấy cậu uống gì hết?"

Người ngồi bên cạnh tôi là Trưởng phòng Atsumi.

Atsumi không phải là dạng người lạnh lùng, làm việc khô cứng như tôi lo lắng lúc đầu, cũng chẳng phải là kẻ vô dụng vào được công tu nhờ quan hệ họ hàng với Giám đốc.

Nếu phải diễn tả bằng một câu, thì chỉ có thể nói anh ấy là "một người đàn ông xuất chúng". Chính bản thân tôi cũng phải giơ hai tay tán thành cho sự thật hiển nhiên ấy.

Nếu là tôi cách đây mười năm, gặp hoàn cảnh này, thế nào tôi cũng nghĩ "Anh ấy thích tôi à?" hay cảm thấy tự mãn về bản thân, nhưng tôi bây giờ thì không thể.

Tôi của hiện tại, chỉ cần khoác lên mình chiếc áo sơ-mi trắng, thì nhiền góc cạnh nào cũng như một gac bác học điên loạn. Thân hình còm nhom với gương mặt xương xẩu hốc hác, chỉ có đôi mắt to tròn là nổi bật. Chưa kể, mặt mũi còn bị bao phủ bởi mái tóc rối tung rối mù, râu ria lỏm chỏm.

Mà, ngay cả mười năm trước tôi cũng không tưởng tượng được một người xuất sắc như thế lại thích mình.

Nói vậy thì hạ thấp bản thân quá. Thực ra tôi đã bị gã gẫm không ít lần đâu. Chuyện đó kéo dài cho đến khi tôi nhập viện vì tự phá nát bao tử của chính mình.

"Bác sĩ không cho tôi uống".

"Một ly cũng không ư?".

"Một ly thì không sao... nhưng tôi sợ uống rồi sẽ không dừng lại được".

"Nếu vậy thì..." Nói rồi Trưởng phòng Atsumi liền nhờ người mang đến cho tôi một ly cocktail không cồn.

"Uống cái này đi, ít nhất cậu cũng sẽ có cảm giác là đang nhậu. Chứ chỉ mỗi trà ô long thì chẳng thưởng thức được gì đâu".

Đúng là chẳng có ai có hứng quẩy khi chỉ uống trà và nước trái cây cả.

Tôi nói lời cảm ơn và uống cạn lu cocktail mà không hề biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước.

Thông thường, một kẻ lạc loài trong chính phòng làm việc của mình như tôi, khi nhậu nhẹt sẽ uống một cách lãnh đạm nên ít khi nào được ai mời lấy một ly. Trưởng phòng Shinagawa trước đây là một người biết suy nghĩ, bác ấy không bao giờ ép uống nhân viên uống rượu vì bầu không khí chung. Thường bác ấy sẽ mặc kệ tôi.

Còn trưởng phòng Atsumi thì luôn theo dõi tình hình xung quanh nhưng đang nắm bắt thế trận. Khác với Trưởng phòng Shinagawa là người theo chủ nghĩa cá nhân, Trưởng phòng Atsumi luôn biết nhìn ra phương thức ứng xử phù hợp để đạt được những thứ mình muốn.

Tuy Atsumi nhìn có vẻ thuộc tuýp người có tinh thần kiên định, nhưng dạng người nếu quá cực đoan sẽ trở nên vô cùng khó chiu. Dù vậy ở điểm này, Trưởng phòng Atsumi không bao giờ đi quá giới hạn của bản thân. Lâu lắm rồi mới được mời như thế nên tôi không cứng đầu nữa, chấp nhận uống một ly.

Nhưng đối với một cơ thể lâu ngày không hấp thụ cồn, thì du cho đâu là một ly trong phạm vi bác sĩ cho phép, cũng là quá đủ cho tôi say bí tỉ.

Tôi còn mình bước đi loạng choạng trong tình trạng say mèm. Nhớ được thêm là đã được ai đó dìu rồi giúp bắt taxi ra về.

Sau đó, ý thức của tôi gần như trống trơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro