Chương 4. Căn bệnh nan y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay về lớp, Cường lôi chai nước khoáng để trong cặp ra tu ừng ực. Có lẽ do chạy quá nhanh, nhịp tim vẫn cứ bất thường. Điện thoại tiếp tục đổ chuông, giai điệu bài "Shalala lala" vang lên lần nữa làm nó giật mình.

Người gọi là Phong "cờ đỏ". Cường nhấn nút nghe rồi lập tức mắng:

- Ốm thì ngủ một mạch đến sáng mai đi con lợn! Đang yên đang lành tự dưng gọi điện làm tao sợ hết cả hồn!

Đầu dây bên kia có vẻ ngạc nhiên:

- Làm gì khuất tất mà hết cả hồn? Vào nhầm nhà vệ sinh nữ không ra được à?

- Có việc thì sủa khẩn trương cho tao còn ngủ!

Cường vội chặn họng thằng bạn. Bản năng tinh tường được mài giũa ra sau hơn chục năm chơi với "cờ đỏ" mách bảo nó rằng không nên để cho cái nết âm phủ của khứa bạn thân cướp cò.

- Nay tao không đến câu lạc bộ được, mày hướng dẫn nhóm võ sinh mới vào nhé!

- Rồi. Còn gì nữa không?

- Rảnh thì bế con Gián sang đây tao vuốt nhờ tí.

- Đếch rảnh!

Cường đáp cụt lủn rồi cúp máy ngang.

Leonardo Gián là tên mèo cưng của Cường, nó nuôi từ hồi cấp hai. "Cờ đỏ" cũng thích, suốt ngày đòi vuốt nhờ.

Cường chưa gặp ai giống thằng này, muốn nựng mèo nhưng ngại làm "sen", lại còn dõng dạc tuyên bố người trưởng thành thì luôn có lối đi riêng, trong khi nó kém Cường hẳn ba tháng.

Buổi trưa hôm ấy, Cường không chợp mắt được phút nào cả.

Thậm chí lúc đến tiết Văn - cái khoảng thời gian mà nó luôn gặp thất bại khi cố giữ mình tỉnh táo, thì nó cũng chẳng ngủ được. Chỉ cần vô tình lia mắt trúng phải bóng lưng mảnh khảnh của Thư là cả phút sau Cường gặp vấn đề về hệ tim mạch.

Và rồi, mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ.

Thằng nhóc phát hiện rằng không cần nhìn, chỉ cần nhớ lại cái cảnh "cây trâm" trên đầu con nhỏ lớp phó rơi xuống, mái tóc bóng mượt dài đến tận eo của nhỏ xoã ra, được ánh mặt trời ôm lấy xong rồi cứ thế lấp la lấp lánh chói cả mắt nó, là nó bắt đầu khó thở.

Sau "sự kiện sân thượng" vài ngày, triệu chứng trên không hề thuyên giảm.

Sau "sự kiện sân thượng" vài tuần, triệu chứng trên vẫn cứ tái diễn.

Càng lúc Cường càng thấy sợ, hay là nó mắc bệnh tim?

Bỏ mẹ, thế thì làm sao tập võ được nữa!

Nó xộc thẳng đến khoa tim mạch của hẳn bốn bệnh viện lớn, cả công cả tư. Nhưng rồi ở đâu bác sĩ cũng đưa ra một kết luận giống nhau: sức khoẻ tim mạch không có dấu hiệu bất thường.

Là người cẩn thận, Cường lại đột kích vào khoa hô hấp của bốn bệnh viện lớn khác để khám. Tuy nhiên, kết quả vẫn chẳng có gì khác biệt. Họ bảo nó không sao cả.

Hiện tượng kỳ lạ khiến Cường mệt mỏi. Nó thậm chí còn nghi ngờ rằng cái Thư biết dùng tà thuật, rằng vào buổi trưa hôm ấy ở trên sân thượng nó đã bị yểm một loại bùa chú gì đó mà đến bác sĩ đầu ngành cũng chẳng nhận ra. Nhưng Cường không có bằng chứng nào hết, bởi vậy nó chỉ còn nước âm thầm thêm tên con bé thủ khoa vào trong danh sách nhân vật 3D nguy hiểm cần tránh, xếp sau thằng Công lớp trưởng.

Và kể từ đó, cứ nhìn thấy hai đứa này là Cường sôi máu. Hoá ra cảm giác anti con người không hề bình đẳng như Cường vẫn nghĩ, chắc do giới tính khác nhau, Cường đoán thế.

Mức độ căm ghét mà nó dành cho lớp trưởng vô cùng ổn định, liếc sơ là thấy ngứa mắt. Trái lại, mức độ căm ghét dành cho lớp phó lúc cao lúc thấp, tùy vào hoàn cảnh con nhỏ ở đâu, làm gì, với ai. Ví dụ, nếu như nhỏ chỉ ngồi yên một chỗ và thở, thì Cường cảm thấy hơi hơi đáng ghét. Nhưng lúc mà nhỏ chỉ bài cho mấy thằng oắt trong lớp rồi cười xã giao đáp lại tụi nó thì Cường cảm thấy mức độ đáng ghét của nhỏ tăng vọt, lan sang cả đám vô hình bên cạnh khiến cho bọn này cũng đáng ghét theo.

Trời ơi, cái lồng ngực Cường những lúc như thế nhức nhối khôn tả.

Cuối cùng căn bệnh kỳ lạ của Cường cũng bị thằng Phong "cờ đỏ" phát hiện. Mặc dù không phải bác sĩ nhưng sau khi nghe đồng chí bạn thân trình bày hoàn cảnh một lần duy nhất, "cờ đỏ" đã biết Cường mắc bệnh gì.

Nhưng nó chỉ nói lấp lửng bằng một câu thơ khiến Cường mất công Google cả đêm cũng chẳng tìm ra đáp án.

Thông cảm cho sự ngây ngô ngớ ngẩn của thằng bạn thân, và để tránh việc sau này nó đòi lấy gái 2D được hiện thực hoá, "cờ đỏ" quyết định tiết lộ là Cường mắc bệnh tương tư.

Ban đầu Cường còn hơi nghi, vì với tư cách là người sinh vào ngày 1 tháng 4, Đặng Văn Thanh Phong mà đã bốc phét thì hơn cả Cuội. Cường lại tiếp tục lên tra Google, kết quả trả về khiến nó sốc nặng.

Theo bách khoa toàn thư mở Wikipedia, tương tư có ba giai đoạn: giai đoạn báo động, giai đoạn chống đỡ, giai đoạn stress. Ở giai đoạn cuối, người bệnh có thể mắc chứng tâm thần, thêm cả nguy cơ tử vong vì bệnh cơ hội.

Cường sốc. Mặt nó tái mét không còn giọt máu.

- Thế tao bị bệnh hiểm nghèo hả mày?... Đáng lẽ tao phải đi khám ở khoa thần kinh…

Cường nói bằng giọng run run. Thằng Phong nhìn thấy phản ứng như thể vừa nhận được tin sét đánh của khứa bạn thân, nó lập tức đảo tròng mắt rồi giật phăng luôn cái điện thoại trên tay Cường.

- Bố biết con giai dị ứng với trí thông minh, nhưng ai bảo con tương tư là bệnh hiểm nghèo? Kỹ năng đọc hiểu của con vi diệu thế này thì khéo đúp thêm năm nữa!

- Nhưng mà trên mạng viết…

- Mày nín! Đến giờ mày còn chưa hiểu tại sao mấy chục gia sư phải bó tay với mày à?

Lại thêm một hồi giải thích đến từ vị trí thằng bạn, cuối cùng Cường cũng vỡ lẽ rằng nó vừa mới thoát khỏi vũng lầy 2D trở về thực tại. Nó đã biết rung động rồi.

Hoá ra vào lúc tình đầu gõ cửa, người ta sẽ tưởng mình mắc bệnh tim.

Và cả bệnh thần kinh nữa.

May quá là may, Cường không bị bệnh gì hết, nó chỉ thích một cô gái.

Mấy đứa giỏi Văn giống thằng "cờ đỏ" bao giờ cũng vậy, thơ thẩn với chả bóng gió, nẫu ruột! Từ đầu cứ huỵch toẹt luôn đáp án nó thích bé Thư thì có phải là đỡ mất thời gian tra Google không.

Cường cảm thấy như vừa thoát khỏi móng vuốt của một con gấu, đêm đó nó ngủ ngon hẳn.

Từ sau cái hôm tình cờ chạm mặt ở trên sân thượng, Thiên Thư phát hiện "bim bim rong biển" rất hay nhìn về phía em, nhưng hễ em mà nhìn lại thì ngay lập tức chàng ta sẽ đưa mắt sang nơi khác.

Chắc Cường chẳng nhớ từng gặp em đâu, điều này làm em có chút hụt hẫng.

Mặc dù trong trường lan truyền rất nhiều tin đồn ác ý về Cường, nhưng theo quan sát của Thư, anh chàng không hề hung dữ bạo lực, cũng chưa từng hỗn láo coi trời bằng vung như lời họ nói.

Anh chỉ hơi hơi khờ khạo, hơi hơi làm biếng, hơi hơi lập dị tí thôi.

Miệng lưỡi thế gian đúng là đáng sợ.

- Anh Cường, nhà anh thực sự dắt chó đi dạo bằng Maybach à?

Đột nhiên có đứa nào đấy xáp lại bàn của chàng ngốc dò hỏi. Cường đang chơi dở ván game, tuy bị làm phiền nhưng cũng chẳng hề gắt gỏng, nó chỉ ngẩng đầu trợn mắt đáp lại:

- Nhà tao nuôi chó bao giờ?

Minh Nguyệt hóng được vội vàng giật giật tay áo của cô bạn thân sau đó khẽ giọng thì thầm:

- Đó đó Thư đã nghe chưa, không thèm phủ nhận nhà có Maybach. Rõ ràng là cậu ấm rồi, tin đồn chuẩn đét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro