Chương 3. Sân thượng chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ thế, dù muốn dù không Cường cũng buộc phải chấp nhận kết cục trở thành học sinh lớp 10 thêm một năm nữa. Dĩ nhiên điều đó chẳng dễ dàng gì, bỗng dưng lại phải xưng bạn gọi bè với đám nít ranh kém tuổi. Cường cay lắm, chỉ tại chuyện này mà hè vừa rồi bố nó cắt luôn chuyến du lịch Nhật đã hứa từ trước, chưa kể ông còn bán đồng nát hết toàn bộ kho báu truyện tranh cậu con quý tử giấu dưới gầm giường. Đúng là một mùa hè đau khổ!

Tuy nhiên, chàng ta không dám ho he phản đối, bởi vì bố Dũng mà đánh thì độ sát thương cao gấp ba lần ông nội mặc dù bố chỉ sở hữu đai đen tam đẳng.

Cường đã thử thái độ một tí bằng cách cố tình bỏ qua bữa sáng mẹ nó dày công chuẩn bị. Kết quả là trong hai ngày tiếp theo, bữa nào cũng thấy nhân viên nhà hàng ship đến tận cửa sushi, bào ngư, cá hồi, bò Kobe nướng, vân vân và mây mây - toàn những món yêu thích của Cường. Sau đó, Cường được phép vừa ăn cơm nắm muối vừng vừa nhìn cả nhà ngồi thưởng thức hết chỗ sơn hào hải vị ấy, chẳng chừa cho nó miếng nào. Xin nhắc lại, đúng là một mùa hè đau khổ!

Bởi vì chiều cao làm phiền tầm nhìn của người đối diện, Cường tiếp tục bị xếp ngồi ở cuối lớp - nơi nó có thể bao quát được mọi nhất cử nhất động của từng thành viên 10D.

Cường cảm thấy thằng ranh lớp trưởng vô cùng ngứa mắt. Học giỏi thì cũng thôi đi, lại còn đẹp trai. Đẹp trai học giỏi thì cũng thôi đi, lại còn cứ phải 1m84 giống Cường. Thằng này họ Văn, tên đầy đủ là Văn Thành Công, nghe chẳng khác gì đang chọc tức Cường. Nó cảm thấy vô cùng bực mình. Phàm là con người, nhất định phải có khuyết điểm, ai lại dị dạng giống như lớp trưởng 10D cơ chứ!

Phong "cờ đỏ" bảo rằng triệu chứng của Cường dân gian gọi là "ghen ăn tức ở". Cường cảm giác lời này không được uy tín cho lắm bởi vì rõ ràng Cường đẹp trai hơn thằng Công, và dĩ nhiên chỉ cần như thế cũng đủ chứng minh nó không phải kiểu so đo vớ vẩn. Chưa kể, giác quan thứ sáu của Cường mách bảo, lớp trưởng lớp nó ngoài cái aura sát gái đáng sợ thì còn sở hữu một loại năng lượng phản diện được che đậy kỹ gọi là "thảo mai". Nhân vật 3D nguy hiểm thế này, kẻ thức thời phải biết tránh xa chứ xáp lại gần tị nạnh làm gì đúng không?

Một điều nữa lọt vào mắt xanh của Cường chính là con bé thủ khoa đầu vào năm nay. An Lạc không có lớp chọn - chiếu theo slogan thương hiệu của trường: "Tất cả học sinh xứng đáng được hưởng quyền lợi giáo dục như nhau." Bởi lẽ đó, chuyện thủ khoa và "vĩ khoa" trường ngồi chung một lớp chẳng có gì lạ.

Lần đầu nghe được slogan huyền thoại này trong lễ khai giảng - sau Quốc Khánh chỉ đúng ba ngày, tự nhiên Cường thấy xúc động. Nó cú cái vụ lớp chọn - lớp thường lâu rồi, cái gì mà "lớp thường", "lớp không được chọn" thì có. Dù thằng Phong bảo lớp chọn là để tập trung bồi dưỡng nhân tài, nhưng Cường cứ ngửi thấy mùi phân biệt sao sao.

Cũng nhờ phương châm đào tạo có một không hai như vậy mà Võ Cao Cường đã gặp định mệnh đời nó, để rồi sau gần 17 năm dài chỉ biết cắm mặt vào các waifu* 2D, nó đã hiểu được rung động thực sự mang dáng dấp như thế nào.

Không hề báo trước, con tim bỗng dưng lỡ nhịp vào một ngày nắng.

Cường còn nhớ rõ, buổi trưa hôm ấy tiết trời cũng khá dễ chịu. Thông thường tầm này nó hay về nhà, đa phần học sinh An Lạc cũng thế, chỉ trừ những ai ở xa thì mới tụ tập ăn uống trong canteen trường sau đó tranh thủ vào lớp ngả lưng đợi học ca chiều. Bữa nay cả nhà đều bận nên mẹ dặn Cường mua cơm canteen ăn đỡ. Đánh chén no nê, nó uể oải vác xác lên lớp. Hành lang giờ này vắng teo, gió thổi xào xạc mát rượi.

Hà Nội bắt đầu trở mình vào thu, đẹp như tranh vẽ. Khuôn viên An Lạc tự khoác lên mình tấm áo dịu dàng rất đỗi nên thơ, nắng chiếu chênh chếch xuyên qua tán cây, in hình bóng lá rải đầy mặt sân. Đứng trước khung cảnh trữ tình tuyệt diệu ấy, Cường bỗng nghe lòng bâng khuâng là lạ.

Loa phường đâu đó vọng lại bài ca quen thuộc mỗi độ thu về.

"Em nghe chăng trong lắng sâu
Nơi hồng trái tim mình
Hà Nội mùa thu ôi xao xuyến trong lòng ta…"

Cường lẩm bẩm hát theo, và chẳng biết từ khi nào, nó đã lên tới sân thượng. Khu vực sân thượng ngay phía bên trên ban công tòa nhà dành cho khối 10 là nơi lý tưởng để ngắm cảnh xả stress. Ngoại trừ Cường và thằng Phong, chưa ai phát hiện chỗ bí mật này. Đáng tiếc bữa nay "cờ đỏ" nghỉ ốm, Cường đành ra đây một mình. Nó định ngắm cảnh chút xíu rồi kiếm góc nào chợp mắt trước khi phải quay về lớp chuẩn bị cho ca "hành xác" buổi chiều, ai dè vị trí hốt trọn view đẹp lại có người chiếm mất rồi.

Chứng mù mặt có chọn lọc khiến Cường tốn cả nửa phút mới nhận ra được con bé dùng bút bi để cài tóc phía trước chính là thủ khoa đầu vào năm nay kiêm luôn lớp phó học tập lớp Cường hiện tại - Hồ Thiên Thư. Tên nghe đã thấy chảnh rồi, cái kiểu trâm anh thế phiệt IQ kịch trần thế này lúc nào cũng nhìn mấy đứa đội sổ như nó bằng nửa con mắt.

Cường ghét, nó định quay người đi xuống, nào ngờ đột nhiên con bé lại cất tiếng hát.

Giọng hát trong trẻo tựa tiếng hạc cầm rót thẳng vào tai khiến Cường cứ thế đờ ra tại chỗ.

Không chỉ là otaku**, thằng nhóc còn là fan bự của Tây Du Ký 1986. Bởi vậy dù rằng dốt đặc cán mai, Cường vẫn nhận ra con bé trước mặt đang hát bài "Nữ nhi tình", trực tiếp bằng tiếng Trung.

Nó nghe mà ngẩn cả người. Con bé đứng quay lưng về phía Cường, chẳng hề hay biết bản thân vô tình thu được một vị khán giả.

Mãi cho đến khi cây bút đồng thời cũng là chiếc trâm tự chế gài trên búi tóc của Thư bị lỏng, rơi bịch xuống đất, em mới ngưng hát để cúi xuống nhặt. Và vào lúc ấy, em chợt phát hiện hoá ra sân thượng không chỉ có mỗi mình em.

Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Thư, chẳng hiểu tại sao tốc độ phản xạ quỷ khóc thần sầu của Cường đột nhiên thoái hóa nghiêm trọng. Có lẽ nó sẽ tiếp tục đờ ra nhìn em quên cả động đậy nếu như không có một cú điện thoại bất ngờ gọi đến chen ngang. Nhạc chuông vang lên lập tức khiến Cường giật mình.

[My heart goes sha la la là la…]

"Đậu xanh!"

Cường cuống quýt tìm điện thoại, nó rối đến mức quên luôn điện thoại nhét ở chỗ nào, lóng ngóng một hồi mới tắt được chuông. Ngẩng lên, phát hiện lớp phó vẫn đang nhìn mình chòng chọc, nó lại càng cuống, lắp bắp quát luôn vào mặt con bé:

- Nh… Nhìn cái gì mà nhìn?... Con mèo nhà tôi nó gọi…

Nói xong, Cường ôm cặp định chuồn đi, nhưng những âm thanh vô cùng mất trật tự trong lồng ngực dội lên liên hồi khiến nó khó chịu. Tất cả là tại con bé kia hết, tự dưng xuất hiện ở đây chiếm chỗ.

Cường thấy mặt mũi vành tai đều nóng ran lên một cách kỳ quặc, chẳng biết trút giận vào đâu, nó lại quay ra trách Thư:

- Ng… Người Việt Nam… mắc gì… hát tiếng tàu… Chả hiểu gì hết!

Sau đó, nó cuốn gói chạy thẳng về lớp.

∆∆∆
Chú thích:

(*) Waifu: nữ nhân vật mà bạn yêu thích hoặc crush. Đây vốn là từ “wife” (vợ) phát âm lái theo giọng Nhật.

(**) Otaku: fan cuồng nền văn hoá 2D của Nhật.

*** Bài hát trên loa phường: "Hà Nội mùa thu" - ca sĩ Mỹ Linh (nghe để chill giống Cường nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro