Chương 2. Sự tích trùm trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhầm chuồng rồi con giai, lớp mày bên khối 10 cơ!

Đặng Văn Thanh Phong cười tít cả mắt, cố gắng trưng ra bộ mặt khả ố nhất để xát muối vào lòng thằng bạn nối khố của nó là Cường. Năm nay Cường phải "cày" lại toàn bộ màn 1 của game "trung học phổ thông", thật tội nghiệp!

Cường tức.

Nó cố tình xếp hàng ở khu vực lớp 11D chỉ để khỏi bị lạc quẻ giữa đám loi nhoi mới vào. Thật ra với cái chiều cao không hề khiêm tốn của Cường, có đứng sang khối 12 cũng vẫn thu hút ánh nhìn, nhất là từ đám nữ sinh. An Lạc chẳng được mấy đứa lêu đêu như nó, dinh dưỡng dồn sạch cả vào tứ chi tạo nên chiều dọc cơ thể 1m84, khiến nó thi thoảng lại đập đầu vào ngưỡng cửa ở một vài nơi.

Chẳng biết có phải đây là nguyên nhân làm cho thành tích các môn văn hoá của Cường bết bát hay không.

Kết quả kỳ thi đầu vào năm ngoái của Cường vô cùng ấn tượng. Ai hỏi bố mẹ nó cũng đáp rằng:

- Thằng Cu nhà em ba môn 10 điểm.

Người người đều phải xuýt xoa trầm trồ thán phục trước khi họ biết sự thật.

Ba môn của Cường CỘNG LẠI mới được 10 điểm, cụ thể như sau: Toán 2, Văn 2, Anh 2. Kết quả đều tăm tắp hiếm học sinh nào sở hữu. Hà Nội tính điểm đầu vào lớp 10 bằng cách lấy tổng hai môn Văn Toán nhân đôi rồi cộng Tiếng Anh. Vậy là Cường được 10 điểm, nghe oai như cóc nếu không ai hỏi gì thêm.

Cường cay. Nó không tin nó ngu như vậy, chắc chắn có sự nhầm lẫn ở đây. Nó bèn làm đơn phúc khảo lại cả ba môn, với một niềm tin sắt đá rằng các bài thi của nó bị nhập sai điểm hoặc bị chấm đắt cũng nên.

Ngày nhận kết quả phúc khảo, đúng như Cường đoán, ba môn thi đều tăng điểm hết, cụ thể: Toán 3, Văn 3, Anh 3.

Có lẽ ông trời thương nó, hoặc là hội đồng chấm thi đã cố căng mắt nhằm tìm ra chỗ thích hợp cộng điểm cho nó. Chẳng ai biết, nhưng cuối cùng Cường cũng thành công dành được vé vớt để vào An Lạc khi trường hạ điểm chuẩn từ 16 xuống còn 15.

Tuy rằng số lượng thí sinh dự thi vào 10 khu vực thủ đô luôn luôn đông đúc, An Lạc vẫn thường bị thiếu chỉ tiêu bởi vì nằm ở ngoại thành cách xa trung tâm. Dẫu sao với Cường thì đó là điều may mắn.

Cường vui lắm, nhà nó ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Vậy là cậu cả họ Võ đỗ cấp ba rồi!

...

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11D phát hiện cậu học trò cũ nổi bật giữa khối, cực kỳ nhiệt tình đi đến lôi thằng nhóc cứng đầu đó về đúng vị trí của mình. Chưa hết, thầy còn đặc biệt dặn dò lớp trưởng 10D dẫn cậu ra đứng cuối hàng để khỏi chắn mất tầm nhìn của các học sinh sở hữu chiều cao khiêm tốn.

Lúc này Cường mới phát hiện hoá ra nó không lạc quẻ. Thằng nhóc lớp trưởng cũng cao ngang nó, nhan sắc tuy rằng kém nó một bậc nhưng mà so với khứa bạn mỏ hỗn của nó lại chẳng kém cạnh chút nào. Phong "cờ đỏ" nổi tiếng phết đấy, ngăn bàn thường hay xuất hiện thư tình nặc danh. Thằng cao kều này ấy vậy mà cũng sở hữu aura* nguy hiểm tương tự.

Xuống cuối hàng ngồi, sau khi hát quốc ca xong thì Cường ngủ gật hết lễ khai giảng. Nó đâu biết rằng ngay từ giây phút nó bị lôi cổ về với 10D, có một ánh mắt đã bắt đầu dõi theo nó.

Thiên Thư không ngờ em lại học cùng "bim bim rong biển". Rõ ràng ngày đi nhận lớp và tập khai giảng em chưa hề gặp chàng ta, cứ ngỡ còn phải chạy sang toà nhà của khối 11 thì mới có thể trông thấy. Thật ra vào lúc giáo viên chủ nhiệm 10D điểm danh học sinh trong lớp, nghe đọc đến Võ Cao Cường em đã giật mình nghĩ về anh ấy, nhưng lại cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi, bởi vì người ta học lớp 11.

Giờ thì đã rõ mười mươi, hoá ra anh chàng lưu ban!

- Thư đừng nhìn cái quả cao kều đó nữa, coi chừng bị ăn đấm đấy.

Đặng Thị Minh Nguyệt ngồi ở kế bên lập tức nhắc nhở. Nguyệt là bạn thân của Thư lúc học cấp một, lên cấp hai bởi vì khác trường lại chẳng đứa nào được dùng điện thoại thành ra họ mất liên lạc từ đó. May thay, ông trời không nỡ chia cắt tình bạn giữa Thư và Nguyệt nên để hai cô gái nhỏ trùng phùng tại An Lạc này.

- Ăn đấm á?... Cậu ta là đầu gấu sao?

Thư nghe cô bạn cảnh báo như vậy thì chợt ngỡ ngàng.

- Ừ, tớ hóng được mọi người xung quanh bảo thế. Nghe đồn năm ngoái mới nhập học được mấy hôm anh ta đã đập trùm trường què tay nhập viện nhưng lại chẳng bị phạt gì. Trùm trường cũ học lớp 12 lận á, đàn em bảy tám đứa bu vào đánh mà vẫn thua trắng, năm nay bọn họ tốt nghiệp hết rồi. Chuyện này cứ thế trở thành huyền thoại.

- Đánh con người ta què tay mà không bị đình chỉ á?

Thiên Thư kinh ngạc thốt lên.

- Phải rồi... Mọi người đồn nhà ảnh giàu lắm, thừa tiền bịt miệng chúng sinh, mua Maybach chỉ để dắt chó đi dạo cho đỡ mỏi chân.

- Maybach là cái gì cơ?

- Xe hơi hạng sang ấy, Thư không biết à? Mười mấy tỉ một chiếc lận.

Gì cơ? Có khoa trương quá không vậy?

Thiên Thư ngoái đầu về phía chàng trai trong mộng của em ngồi ở cuối hàng - lúc này đã ngủ khò rồi, lòng em có chút bối rối kỳ lạ thật khó gọi tên.

Cái vụ soán ngôi trùm trường, thật ra oan cho "bim bim rong biển" nhiều lắm, mặc dù đầu đuôi câu chuyện cũng lại xuất phát từ món ăn vặt ưa thích của Cường.

Hôm ấy nó đang tung tăng về lớp từ khu canteen, hai tay ôm chặt chiếc túi nilon bên trong đựng đến cả chục gói bim bim vị rong biển. Lúc băng qua dãy hành lang thì thấy có hơn chục thằng "đóng quân" ở đó choán hết lối đi, bởi vậy vô tình Cường huých vào vai một ông anh kia học khối 12.

Mặc dù nó đã xin lỗi nhưng các senpai** không hề nể mặt, lại còn muốn trấn lột luôn bịch bim bim của nó nữa. Cường cay. Trên đời nó ghét vô cùng nhiều thứ, top một là bị đốt sạch kho báu truyện tranh giấu dưới gầm giường, top hai là bị cuỗm mất đồ ăn thức uống.

Vấn đề ở chỗ, ông nội Cường - người sở hữu đai đen tứ đẳng đồng thời là thầy dạy võ cho nó từ hồi bé tí - luôn dạy học võ chỉ nhằm mục đích phòng thân, bảo vệ kẻ yếu, rèn luyện sức khoẻ. Ông mà biết nó giở võ ra đánh bạn cùng trường thì nó chết chắc.

Thế là Cường hạ quyết tâm không thèm phản kháng, đầu đuôi nó chỉ ôm chặt lấy bịch bim bim sau đó tất bật né đòn. Dốt gì thì dốt chứ riêng thể thao Cường cực tự tin.

Trùm trường đánh mãi chẳng trúng, tức giận đến đỏ cả mặt, đàn em của hắn cũng bị thằng ranh lớp 10 xoay như chong chóng. Vậy là hắn cú, hắn dồn toàn bộ sức mạnh vào quả đấm cuối, nhè thẳng giữa mặt của Cường đánh tới. Nhưng ai mà ngờ nhãi con này trâu bò quá, mãi chẳng thấy nó biết mệt, lại còn né được cú đấm thần sầu của hắn với một tốc độ kinh hoàng.

Không may, cũng bởi vậy mà hắn mất đà, cú đấm cứ thế thẳng tiến đến bức tường gạch sau lưng thằng ranh lớp 10. Đám đàn em của hắn câm nín. Cường cũng câm nín. Chỉ có trùm trường là hét ầm lên. Sau đó thì giáo viên phát hiện ra, vội đưa thanh niên gãy tay tới thẳng bệnh viện.

Cả lũ bị gọi vào văn phòng trường viết bản kiểm điểm. Chỉ là, camera giám sát chứng thực từ đầu đến cuối Cường chỉ ôm chặt lấy bịch bim bim bảo bối của nó né trái né phải, không hề tấn công bất kỳ anh trai khoá trên nào hết. Cuối cùng nó được thả về, bình an vô sự, còn bim bim vẫn bị tịch thu bởi vì giáo viên cấm mang quà vặt lên lớp.

Công sức của Cường thế là đổ sông đổ bể.

Chuyện hơn chục đứa hổ báo cáo chồn học khối 12 đánh thua một nhóc lớp 10 khiến cho trùm trường mất mặt. Được cái sau đó bố của thằng nhãi cũng ghé bệnh viện thăm hắn, vừa mua đồ ngon để hắn tẩm bổ lại vừa an ủi động viên. Hắn cũng xuôi xuôi.

Lúc ông ta nghe điện thoại, tình cờ trùm trường trông thấy ảnh nền thằng ranh lớp 10 mặc võ phục trắng đeo chiếc đai đen, cổ thì toòng teng ba bốn cái huy chương vàng, miệng cười toe toét.

"Đệtttttttttt"

Hắn chửi toáng lên trong đầu.

Bảo sao mà đánh không lại cơ chứ!

∆∆∆
Chú thích:
(*) aura: hào quang toát ra từ các nhân vật, kiểu như hào quang nam nữ chính.

(**) senpai: "tiền bối" trong tiếng Nhật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro