Chương 7. Tỏ tình thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước ngày tỏ tình một hôm, Cường cùng thằng Phong lượn khắp trung tâm thương mại để tìm mua quà tặng cho Thiên Thư. Nó nghĩ mãi không biết nên chọn thứ gì bèn quay ra hỏi "cờ đỏ":

- Tặng nhẫn vàng hay nhẫn kim cương bây giờ?

- Mày định tỏ tình hay định cầu hôn? Tặng đại cái iPhone đi, lấy màu hồng ấy!

Chí lí, con gái ai mà chẳng thích màu hồng.

Đến lúc thanh toán, Cường chợt nhớ ra cái thẻ của nó bị bố khoá lại từ hè do tội lưu ban. Bố bảo năm nay nếu nó học sinh tiên tiến thì mới mở lại. Đúng là số phận trớ trêu!

Không giống như bố mẹ Phong, bố mẹ Cường thắt chặt chi tiêu, mỗi lần cấp phát ngân sách cho nó luôn là một khoản cố định loanh quanh mười triệu. Tuy nhiên, chỉ cần cu cậu vướng vào lùm xùm là họ khoá thẻ, đỉnh điểm lên đến cả năm. Cường còn nhớ rõ cái lần nó phải thắt lưng buộc bụng chỉ để đủ tiền mua chiếc figure* yêu dấu phiên bản giới hạn, bởi vậy nó không bao giờ dám tiêu hoang tiền của bản thân.

Nhưng tiền của thằng "cờ đỏ" thì lại là vấn đề khác.

- Cho vay đi bạn hiền!

- Bố mày là chó của mày chắc?

Nói vậy thôi, câu này của Phong nghĩa là "đồng ý". Nó quẹt thẻ giùm Cường, không quên kèm theo một tràng tường thuật công lao to lớn.

Thanh Phong là một "cờ xanh" chính hiệu, tiêu biểu cho chữ "Thanh" đệm trước tên nó. Biệt danh "cờ đỏ" của nó không hề liên quan gì đến nhân phẩm mà liên quan đến danh dự nhiều hơn. Nó học cũng giỏi, bởi vậy chưa bao giờ bị khoá thẻ.

Lý do khiến Phong thi vào An Lạc thay vì trường chuyên vô cùng đơn giản: tốt nghiệp xong đằng nào bố mẹ cũng sẽ tống nó sang Nhật tiếp bước chị gái, vậy thì thi đâu chẳng thế. Lý do thứ hai là bởi chương trình "gặp nhau quanh năm" tức Võ Cao Cường chọn thi An Lạc thay vì vào trường quốc tế, phải học cùng cái thằng này cuộc đời mới đủ Nitơ Oxit. Dẫu sao vị trí địa lí cũng gần.

Hiện tại Phong thấy bản thân thật là từ bi, nếu nó không có ở đây để làm phật sống phù hộ Cu Cường vượt qua nghịch cảnh thì chắc thằng này thật sự sẽ đòi lấy gái 2D mất thôi.

- Haizz, tình yêu…

Phong cười khả ố rồi dí chiếc hộp đựng con iPhone vừa mới thanh toán vào trong tay Cường.

Mấy chị nhân viên xinh đẹp ở chỗ cửa hàng điện thoại cứ nhìn hai đứa thì thầm to nhỏ, chẳng biết họ nói cái gì, chỉ nghe loáng thoáng có bà rú lên "đường đường mỹ mỹ". Chắc là stress do việc thường xuyên bị áp doanh số bán hàng!

Cường cũng chẳng quan tâm lắm, nó cười toe toét vỗ vai "cờ đỏ":

- Cảm ơn nhé bạn hiền, bạn rất xứng đáng làm bố đỡ đầu của các con mình!

Rồi cái ngày quan trọng ấy cũng đã đến.

Suốt cả buổi tối Cường nằm trằn trọc, nó hồi hộp đến nỗi chỉ ngủ được có một tí. Kế hoạch là tìm cách hẹn Thiên Thư cuối giờ ở lại, sau đó thì quỳ một chân xuống để tặng quà. Thằng Phong dặn rồi, quỳ hai chân là phải lạy nữa, cho nên quỳ một chân thôi.

À nhầm, kịch bản này hình như dùng để cầu hôn, tỏ tình không cần phải quỳ.

Chết thật, phải dậy ôn lại kịch bản lần nữa.

Đầu tiên thì phải tặng quà, sau đó bảo "anh yêu em".

À không, đầu tiên phải bảo là "anh yêu em", sau đó thì mới tặng quà.

Mà không được, truyện tranh thiếu nữ người ta chỉ nói "thích" thôi, có ai dùng từ "yêu" đâu. Thế thì Cường sẽ sử dụng câu "anh thích em". Ok, hợp lí rồi đấy!

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Hôm ấy, trời không nắng không mưa.

Đột nhiên Thư phát hiện ra "bim bim rong biển" có gì lạ lắm. Lúc em đi xuống chỗ Cường để thu quỹ lớp, người ta còn đòi em gọi bằng "anh", bởi vì em kém người ta đến gần hai tuổi. Dĩ nhiên là em biết thừa Cường sinh đầu năm, còn em thì lại cuối năm. Nhưng Thư không thể bắt chước các bạn cùng lớp gọi "anh" xưng "em" với Cường, vậy thì xấu hổ chết mất!

Anh bảo Thư cuối giờ ở lại đợi anh, vì tiền để đóng quỹ lớp anh trót cho bạn mượn rồi, chờ anh đi đòi về đã.

Cuối giờ em cũng kiên nhẫn ở lại đợi thật, chẳng hiểu vì sao, trái tim em đập rất nhanh. Hôm nay nhìn Cường đẹp trai hơn hẳn mọi ngày, đứng gần còn cảm nhận được hương thơm nam tính thoang thoảng khiến Thư chẳng dám nhìn lâu.

Em đã dặn lòng rất nhiều, không được phép thích anh nữa, cũng không được để anh phát hiện ra tình cảm của mình. Chuyện này chẳng khác nào tập đối kháng trong Karate, nhìn thì dễ, thực hành thì khó.

Thế rồi cuối cùng Cường cũng quay lại lớp học, nhưng trên tay anh không hề có tiền mà thay vào đó là bó hoa hồng cùng với một hộp quà hình chữ nhật được thắt nơ rất xinh xắn.

Lạ quá, hôm nay đâu phải sinh nhật của em, ngày phụ nữ Việt Nam thì lại qua rồi. Mà trên hết, anh tính làm cái gì vậy? Không lẽ…

Thư đang mải kinh ngạc thì thấy chàng ta bước lại gần em, luống cuống đến nỗi chân nọ vấp vào chân kia suýt ngã. Sau đó, em thấy thanh niên gãi đầu gãi tai ấp úng mãi không nên lời, còn khụy gối xuống chẳng rõ định làm cái gì, nhưng được nửa chừng thì lại vội vã đứng dậy, cuối cùng dõng dạc hô to:

- Thư lấy tôi nhé?

Cường dí bó hoa vào mặt crush, trực tiếp sử dụng lời thoại ghi trong kịch bản cầu hôn.

Cái gì cơ?

Thiên Thư nghe xong đứng hình tại chỗ, em chẳng tin nổi vào tai mình nữa, chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.

- À nhầm… Thư… Thư… la… làm… làm… bạn gái tôi… nhé?

Tiêu rồi, tự nhiên nói sai kịch bản khiến thanh HP** của Cường tụt dốc không phanh. Ngược lại, chỉ số xấu hổ của nó thì đã ở mức kịch trần. Trái tim nó đập như điên trong ngực, hai lòng bàn tay cũng dần trở nên ướt đẫm.

- Đây là một trò cá cược đúng không?

Đột ngột Thư đặt câu hỏi khiến Cường choáng váng.

Em nghi anh ghét Thành Công nên mới cố tình bày ra trò này để chọc lớp trưởng, hoặc là ai đó đã khiêu khích anh thử tán đổ Thư trong một thời hạn bất kỳ.

- Tôi… Tôi thích Thư thật mà…

- Cường thích tôi vì điều gì?

- Hả?... À thì… Thư vừa xinh lại vừa học giỏi, là kiểu trâm anh thế phiệt đúng gu của tôi…

- Ai nói với Cường tôi là trâm anh thế phiệt? Trâm anh thế phiệt thật sự chính là Cường đó.

- Ơ…?

Mọi chuyện diễn ra chẳng giống dự tính của Cường gì cả, điều này khiến nó bối rối vô cùng. Thiên Thư không hề mừng rỡ như nó tưởng tượng, ngược lại phản ứng của em làm Cường cảm thấy đau nhói trong lòng.

- Cường nên tập trung học hành thì hơn.

Dứt lời, Thư khoác ba lô lên vai toan bước ra khỏi lớp học. Lòng em khó chịu vô cùng, em đâu phải trâm anh thế phiệt như lời Cường nói. Người ta còn chẳng hiểu rõ ý nghĩa của cụm từ này nhưng vẫn khẳng định đó là gu mình, vậy thì chắc chắn đã từng nghe qua hoặc phải tiếp xúc rất nhiều.

Hơn nữa, cho dù anh có nói thật, nếu ngày hôm nay em dám gật đầu vậy thì sớm muộn cũng sẽ phải nghe người ta dán nhãn "trèo cao" mà thôi. Bố em cũng từng thề thốt "mãi mãi" với mẹ, rốt cuộc thì sao?

Mắt thấy Thiên Thư sắp bước ra cửa, Cường cuống quýt nắm lấy tay em giữ lại hỏi dồn:

- Khoan đã… Ý Thư là… Thư chê tôi học dốt chứ gì?

Có lẽ vì nắm mạnh quá nên Thư bị đau, em nhíu mày khẽ kêu một tiếng. Cường giật mình, nó vội vã buông tay ra không dám chạm vào em nữa.

- Tôi… Tôi xin lỗi…

Nó lắp bắp nói, sợ rằng bản thân đã để lại ấn tượng xấu.

- Không sao…

Thư đáp, em khẽ xoa nhẹ chỗ vừa bị nắm.

Nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay em, Cường chỉ muốn tát thật mạnh vào mặt của mình. Nó chẳng biết phải làm gì nữa, mọi chuyện đi chệch quỹ đạo hết rồi.

- Mỗi người có một thế mạnh, đâu ai hoàn hảo, tôi là cái gì mà chê Cường chứ?... Chỉ là…

Thư ngập ngừng một lúc, mãi sau em mới dứt khoát ngẩng đầu lên nói với nó:

- Cường ạ, tôi không thích Cường, chưa từng thích Cường, sau này cũng sẽ không thích Cường đâu… Chúng ta vẫn còn đi học, chuyện tình cảm… đừng nên nhắc nữa thì hơn…

- Đủ rồi!

Tại sao ngôn từ có thể nhọn hoắt như vậy?

Cường quát ầm lên, sau đó nó lại xoay người bỏ chạy, giống hệt cái lần gặp Thư ở trên sân thượng. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, không chỉ cảm thấy xấu hổ, lồng ngực Cường rất là đau.

Chưa bao giờ nó phải thất vọng đến vậy, ngay cả lần đầu trở thành bại tướng trong giải toàn quốc, để lọt mất huy chương vàng vào tay người khác, nó cũng không hề có cái cảm giác thất vọng thế này. Cường chạy vụt ra ngoài hành lang, nhanh chân như thể muốn hoá thành một cơn gió, tan biến vào giữa khoảng không để chẳng một ai kịp nhìn thấy nó.

Ráng chiều đỏ rực ngày thu phủ xuống An Lạc, dặm lên áo Cường lớp màu hồng cam ấm áp, nhưng lại chẳng đủ xua tan cái lạnh bao trùm lấy cõi lòng nó lúc này.

∆∆∆
Chú thích:
(*) figure: mô hình nhân vật game, manga, anime, v.v…

(**) HP: viết tắt của Hit Points hoặc Health Points, gọi dân dã là "máu" hay "sinh lực". Thanh HP biểu thị tình trạng sức khỏe của một nhân vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro