chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón tay La Tại Dân run lên, nhanh chóng nhắn đi một chữ: "Đừng."

Tuy rằng hiện tại cậu đã bắt đầu cảm thấy tâm tình có biến hóa mỗi lúc chơi game, nhưng thật sự vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng để gặp mặt Thương Hỏa ở ngoài đời. Ý nghĩa của "gặp mặt" giống như là bắt đầu một thứ khác biệt, cậu sẽ khẩn trương, sẽ sợ, thậm chí sẽ chùn chân...

Nói thì nói như vậy, song Lý Đế Nỗ vẫn tuân thủ ước định giữa cả hai lúc ban đầu. Cũng giống như La Tại Dân, mặc dù đã có rất nhiều chỗ trên tầng giới hạn này sắp sửa bị phá vỡ, song cả hai đều ngầm hiểu mà cố gắng duy trì điểm mấu chốt cuối cùng. Nếu không, căn cứ theo tính cách của hắn, đã sớm bất chấp tất cả mà mò tới đây.

Thấy La Tại Dân dứt khoát từ chối, hắn cũng hiểu được mà cảm thấy ảm đạm trong lòng, đành gạt bỏ ý định nhất thời để tính toán kế hoạch tiếp theo.

La Tại Dân sợ Thương Hỏa đi vào ngõ cụt, tạm thời nhận tiền, nhưng dựa theo những gì đối phương đã nói, chỉ xem như một khoản vay.

Vượt qua bao nhiêu phong trần mệt mỏi mà trở lại thành phố A, nơi này thế nhưng càng vắng lặng hơn so với quê nhà cậu. Cũng đúng, thành phố lớn vốn ít nguyên dân, hơn phân nửa là ngoại tỉnh tới làm ăn sinh sống, hiện giờ bọn họ đều về quê mừng năm mới, tất nhiên phố xá phải hiu quạnh rồi.

Bởi vì trong lòng nặng nề tâm sự, La Tại Dân không ngủ được lúc đi xe, chống đỡ thân tâm mỏi mệt đi về trường học một chuyến. Quả nhiên tất cả nhân viên công tác đều đang nghỉ, ký túc xá cho sinh viên lưu lại phải được phê chuẩn mới có thể vào, không có cách nào khác La Tại Dân đành phải nghỉ lại ở ngoài trường.

Dạo qua phố xá, cậu may mắn phát hiện có một quán cà phê Costa đang dán thông báo tuyển dụng. Tuy nhiên quán đã đóng cửa rồi, bên trong chỉ lờ mờ vài ánh đèn ảm đạm. Nhìn thấy một phục vụ sinh đang thu dọn vệ sinh trong quán, La Tại Dân nhẹ nhàng gõ gõ vào cửa kính.

Đó là một nữ sinh tuổi tác tương đương cậu, người nọ từ xa xua xua tay, ý bảo quán đã đóng cửa rồi.

La Tại Dân chỉ chỉ cái thông báo tuyển dụng dán ngoài cửa, sau đó đối phương mở cửa cho cậu vào.

"Bây giờ còn nhận người không?" La Tại Dân hỏi.

Nữ sinh quan sát La Tại Dân một phen, nói: "Có, tết nhất người thiếu, hiện tại đang cần, nhưng quản lý đã về rồi, sáng mai cậu lại tới nhé."

La Tại Dân tiếp nhận tấm danh thiếp nữ sinh nọ đưa cho, tìm một nhà nghỉ gần đó vào nghỉ lại.

Cả ngày chỉ ăn một quả trứng luộc nước trà, mười giờ đêm, La Tại Dân đói đến toàn thân không còn sức lực, song lại không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn tắm rửa một cái rồi đi ngủ.

Tắm nước ấm xong, vừa ngồi xuống giường, vòng tay của La Tại Dân đã rung lên, là Thương Hỏa nhắn tin tới - "Đang ở chỗ nào? Xe đã tới chưa?"

Vừa định trả lời, vòng tay rung lên một lần nữa, cậu thế mà nhận được một tin nhắn của Lý Đế Nỗ: "Bận rộn cái gì thế, gần đây chẳng thấy cậu nhắn tin."

La Tại Dân ngẩn ra, thầm nhủ hai người bọn họ thật đúng là trùng hợp ghê...

Sau đó, cậu trả lời Thương Hỏa trước: "Đến rồi, hiện tại đang ở nhà nghỉ gần trường học."
Trở lại giao diện tin nhắn thường, La Tại Dân có chút do dự, không biết có nên kể với Lý Đế Nỗ chuyện mình bỏ nhà ra đi hay không... Có thể là bởi lòng tự trọng, cậu không muốn ỷ lại vào bất cứ ai, hơn nữa còn là một người mình từng có thiện cảm. Lý Đế Nỗ quá mức nhiệt tình, song La Tại Dân lại không thể lợi dụng hắn ta.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng La Tại Dân nhắn lại cho Lý Đế Nỗ: "Ừ, tết nhất ở quê nhà bận đi thăm họ hàng thân thích."

Lý Đế Nỗ: "..."

Nếu không biết chút gì về con người La Tại Dân, Lý Đế Nỗ có lẽ sẽ phải hoài nghi Thương Hỏa đã bị lừa. Nhưng hắn cân nhắc trong chốc lát, liền cảm giác được tin nhắn sau của La Tại Dân mới là nói dối... Có điều, vì sao cậu ấy lại thẳng thắn tín nhiệm đối với "Thương Hỏa", mà ngược lại lại đi nói dối với mình?

Lý Đế Nỗ đau xót trong lòng, nhất thời cảm thấy không hề dễ chịu.

Hắn không từ bỏ mà nhắn lại một câu: "Khi nào về thành phố A?"

Lúc này đến phiên La Tại Dân sửng sốt, trình độ nói dối của cậu vốn đã rất vụng về, bị truy hỏi thì liền lo lắng khẩn trương, ngơ ngơ đáp: "Chắc hết Nguyên tiêu."

Lý Đế Nỗ: "Ồ, nhà cậu ở chỗ nào trong thành phố Q vậy? Nội thành đúng không? Mấy ngày nay ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi xem TV vừa vặn thấy giới thiệu thắng cảnh ở quê cậu, đột nhiên muốn đến chơi chút."

Cùng lúc đó, Thương Hỏa hỏi: "Ăn cơm chưa? Nhà nghỉ có an toàn không?"

La Tại Dân bị mấy lời Lý Đế Nỗ vừa nhắn làm cho luống cuống tay chân, vội vàng trả lời Thương Hỏa trước: "Ăn một chút, an toàn, đừng lo."

Xong liền vắt óc nghĩ xem nên hồi đáp Lý Đế Nỗ như thế nào: "Gần đây tôi bận lắm, có lẽ không rảnh đi chơi cùng cậu đâu, chờ đến nghỉ hè có được không, đến lúc ấy tôi làm hướng dẫn viên cho cậu." Nghỉ hè chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, cậu căn bản không biết khi đó mình đã có khả năng quay lại quê nhà hay chưa nữa.

Lý Đế Nỗ: "Không cần đưa đón gì đâu, một mình tôi đi ngó nghiêng các nơi cũng được, chẳng qua muốn gặp mặt một lần, cùng ăn một bữa cơm, đừng nói chút thời gian như thế cậu cũng không có nhé, quá không nể tình rồi."

La Tại Dân triệt để 囧, cậu không thể ngờ Lý Đế Nỗ sẽ dùng đến chiêu này, cuối cùng là đỡ không nổi nữa...

Từ chối trong chốc lát, rốt cuộc La Tại Dân bó tay mà lựa chọn phương án nói thẳng: "Thực xin lỗi, Lý Đế Nỗ, vừa rồi tôi lừa cậu, kỳ thực tôi không ở nhà, tôi quay về thành phố A rồi."

Lý Đế Nỗ: "..."

Lý Đế Nỗ: "Trở về từ khi nào?"

La Tại Dân: "Hôm nay, buổi tối vừa về tới."

Lý Đế Nỗ: "Hiện tại cậu đang ở đâu?"

La Tại Dân: "Nhà bạn..."

Giây tiếp theo, vòng tay lập tức rung lên bần bật, Lý Đế Nỗ trực tiếp gọi điện thoại đến đây!

La Tại Dân sợ tới mức tay cũng run lên, còn chưa điều chỉnh hình thức nhận cuộc gọi đã trực tiếp nhận được video call. Quầng sáng hình vuông hiện ra gương mặt Lý Đế Nỗ, mà bộ dáng cậu thì đang mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên giường nhỏ của nhà nghỉ cũng được truyền tới thiết bị của người kia...

Lời nói dối bị vạch trần thêm một lần nữa...

Lý Đế Nỗ không so đo với cậu, trực tiếp hỏi: "Tại sao trở về lại không nói với tôi?"

La Tại Dân: "Tôi... sợ làm phiền cậu."

Lý Đế Nỗ nhướng mày: "Phiền? Cậu không coi tôi là bạn hả?"

La Tại Dân: "Không phải..."

Lý Đế Nỗ: "Xảy ra chuyện gì, sao lại về sớm thế?"

La Tại Dân lúng túng: "Chuyện trong nhà, ặc... tôi cãi nhau với mẹ."

Lý Đế Nỗ trừng mắt nhìn người trong quần sáng: "Báo địa chỉ đi, tôi đến tìm cậu."

La Tại Dân vội vã la lên: "Đừng, hiện tại muộn lắm rồi, tôi không sao cả..."

Vẻ mặt Lý Đế Nỗ thoạt nhìn có hơi tức giận, nhưng La Tại Dân vẫn cương quyết lắc lắc đầu: "Hôm nay mệt mỏi lắm, ngày mai, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho cậu."

Lý Đế Nỗ trầm mặc một hồi, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy cậu ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Cắt điện thoại, trong lòng La Tại Dân dâng lên một trận rối rắm, cậu co quắp trên giường, tự hỏi: Lý Đế Nỗ, cậu coi tôi là cái gì vậy, nếu chỉ là bạn bè, hà cớ chi lại quan tâm tôi đến thế?

Trước khi đi ngủ, La Tại Dân vẫn chưa từ bỏ ý định mà lôi mũ giáp ra khỏi túi sách thêm một lần, song vẫn không dùng được. Cậu không hiểu về công nghệ, cũng không biết nên làm sao bây giờ, dùng vòng tay lên mạng tìm kiếm xem có người nào gặp phải tình huống tương tự hay không đồng thời tham khảo phương thức giải quyết. Nghe nói mũ giáp sau khi mua sẽ được sửa chữa miễn phí trong vòng một năm với những trường hợp trục trặc do nhà sản xuất, còn nếu bản thân người dùng gây ra hư hại thì phải tự trả tiền, mà thời gian sửa kéo dài tới ba tháng, chi phí cũng rất cao. Ngoài ra, có một phương pháp nữa, chính là đổi cũ lấy mới, trong vòng nửa năm sử dụng, nếu mũ giáp xảy ra bất cứ vấn đề gì có thể bỏ ra số tiền bằng nửa giá ban đầu để đổi lấy một cái mới toanh.

Xem ra phương thức cuối cùng tương đối đáng tin, nhưng La Tại Dân lại tra ra, các cửa hàng bán mũ game gần trường đại học phải mùng ba mới mở cửa.

Cất mũ giáp vào trong túi sách, La Tại Dân vừa kéo khóa kéo lên, đột nhiên một lon 7 Up rơi ra từ bên trong. Cậu nhặt cái lon lên, lăn lăn trong lòng bàn tay, lạnh lẽo. Cười khẽ một chút, 'cạch' một tiếng, cậu mở nắp lon ra uống.

Dòng nước có ga mát lạnh trượt xuống yết hầu, đi qua thực quản, xuống tới dạ dày.

"Khà ~" La Tại Dân ợ lên một cái, toàn thân giật nhẹ, cả người coi như có thêm một chút tinh thần. Nhìn lon nước màu xanh biếc ở trong tay, bỗng dưng cậu lại nghĩ tới hình ảnh Lý Đế Nỗ cầm theo một túi đồ ăn chạy tới trước mặt mình ở nhà ga...

... Đừng tốt với tôi như thế, Lý Đế Nỗ, cậu đã có người mình thích, mà tôi cũng vậy.

La Tại Dân không trả lời tin nhắn của Lý Đế Nỗ, ngược lại gửi tới cho Thương Hỏa một câu: "Em ngủ đây, ngủ ngon nhé."

Buổi tối, đặt mình xuống giường, La Tại Dân lại nghĩ về những chuyện đã xảy ra suốt một ngày hôm nay. Đột ngột bỏ nhà đi có lẽ là hành vi phản nghịch nhất của La Tại Dân từ nhỏ cho tới lớn, vì thế cậu vẫn cảm thấy tinh thần hỗn loạn cực kỳ. Thế nhưng, sự trăn trở nơi nội tâm cuối cùng vẫn không sao chống lại một thân mỏi mệt, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm không có thanh âm ma quỷ nhiễu nhương, cũng không có ai thúc giục rời giường, La Tại Dân ngủ cho no mắt, đến khi thức dậy tinh thần cũng không tệ lắm. Sau khi trả phòng, cậu tùy tiện ăn qua loa một chút rồi tới quán cà phê Costa mình nhìn thấy hôm qua.

Quá trình phỏng vấn rất nhẹ nhàng, quản lý là một thanh niên trẻ tuổi đang làm nghiên cứu sinh ở Yên đại, anh ta bảo La Tại Dân gọi mình là A K. Gia cảnh người nọ không tốt, nghe nói quê ở vùng nông thôn, đi lại có nhiều phiền toái, cho nên tết nhất dứt khoát ở lại thành phố A làm công, thế nhưng La Tại Dân thấy đối phương ăn mặc rất thời trang, tóc tai cũng chải chuốt, thậm chí tai trái còn đeo khuyên.

A K thấy bộ dáng La Tại Dân sạch sẽ sáng sủa, tiếng Anh cũng không tồi, nên lập tức nhận cậu, cũng không hỏi vì sao cậu lại đi tìm việc vào đầu tháng Giêng.

La Tại Dân chỉ định làm tạm một thời gian, không thể tính lương theo chính sách dành cho nhân viên chính thức, cũng không được hưởng phúc lợi tăng ca vào ngày lễ, hơn nữa hiện tại trong quán ít người, tất cả đều phải làm hai ca, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, tổng cộng là 12 tiếng, tính lương ngày. La Tại Dân không quan tâm nhiều như vậy, có thể tìm được một công việc ở cái thời điểm này đã là may mắn lắm rồi.

A K dành ra nửa buổi để dạy cậu pha cà phê, sử dụng các dụng cụ cần thiết, chỉ cho cậu menu tiếng Anh và hướng dẫn vài câu thường nói khi gặp khách nước ngoài. La Tại Dân học rất nhanh, đến giữa trưa cơ bản đã có thể nắm bắt được tất cả công việc.

Mười giờ sáng lượng khách bắt đầu tăng lên, hơn nữa đại đa số là khách nước ngoài. Lúc này La Tại Dân mới biết, thì ra kế bên quán cà phê chính là ký túc xá của lưu học sinh Hoa đại và khu tập thể của công nhân nước ngoài, cho nên xung quanh đều là người ngoại quốc ở lại Trung Quốc đón mừng năm mới, chẳng trách tết nhất mà quán vẫn tuyển người.

La Tại Dân bận rộn đến tận ba giờ chiều, trong quá trình làm việc chỉ ăn một cái Sandwich của quán, mới vừa rảnh rỗi liền phát hiện vòng tay có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ chưa nhận.

Tin được gửi bởi Thương Hỏa, nội dung chính là hỏi cậu ăn cơm chưa, đang làm gì, hôm nay mọi chuyện có ổn không, vân vân và mây mây... còn cuộc gọi nhỡ là đến từ Lý Đế Nỗ. La Tại Dân rối rắm trong chớp mắt, không gọi lại cho Lý Đế Nỗ mà trực tiếp gửi tin trả lời Thương Hỏa: "Em tìm được việc rồi, hiện đang làm công tại một quán cà phê ~:p" Tuy rằng bận rộn, nhưng bởi vì rất thú vị cho nên tâm tình La Tại Dân không tồi, ở cuối câu nói kia còn chèn thêm một cái biểu tình le lưỡi phi thường nghịch ngợm.

Thương Hỏa không trả lời, song Lý Đế Nỗ lại gọi điện thoại tới một lần nữa, La Tại Dân ngẩn ra, bất chấp mà nghe máy.

Lý Đế Nỗ: "La Tại Dân, đã nói hôm nay sẽ gọi lại cho tôi, sao mà mất hút thế?"

La Tại Dân: "À, tôi bận quá, tôi đang đi làm..."

Lý Đế Nỗ: "Làm ở đâu?"

La Tại Dân: "Sặc, quán cà phê, quán Costa bên cạnh Hoa đại đó."

Lý Đế Nỗ dừng một chút, hỏi: "Bao giờ được nghỉ?"

La Tại Dân: "9 giờ tối."

Lý Đế Nỗ: "Ồ, tôi đã biết, cậu bận gì cứ làm đi."

Nói xong, Lý Đế Nỗ quyết đoán cúp điện thoại. La Tại Dân ngẩn người, thầm nghĩ, chắc không phải lát nữa Lý Đế Nỗ sẽ đến tìm mình đấy chứ...

Thế mà cậu thực sự đoán đúng, khoảng một tiếng đồng hồ sau, bóng dáng của Lý Đế Nỗ liền xuất hiện trước cửa quán cà phê. Ban đầu La Tại Dân còn không phát hiện, mãi đến khi cô bé quét dọn vệ sinh tối qua bất chợt giật mình hô lên một tiếng "anh đẹp giai", La Tại Dân mới ngẩng đầu.

Lý Đế Nỗ mặc một cái áo khoác mỏng màu đen, khóa kéo mở tung lộ ra hình đầu lâu in trên chiếc áo len đỏ mặc bên trong, trên cổ quàng một cái khăn len màu khói vừa to vừa dày, vai đeo một cái túi quai chéo có màu tương tự, trên mặt còn có kính râm. Cặp kính kia không che giấu nổi vẻ đẹp trai của hắn, do đó, thời điểm hắn vào cửa liền khiến cho một đám người phải ngoái nhìn...

La Tại Dân suýt nữa thì không nhận ra đây chính là đàn em khóa dưới chuyên mặc quần jeans áo thể thao ngày thường - Lý Đế Nỗ.

Người kia bước từng bước đến trước quầy bar. La Tại Dân nhìn chằm chằm vào hắn, trái tim không khống chế được mà 'bình bịch' đập loạn từng hồi. Lý Đế Nỗ tháo kính, đang định kêu tên La Tại Dân thì A K ở bên cạnh bỗng chốc cười cười sán lại gần đây: "Anh chàng đẹp trai, muốn uống gì nào?"

Lý Đế Nỗ dùng gọng kính chỉ chỉ vào thanh niên đứng bên cạnh A K: "Tôi tìm cậu ấy."

A K: "..."

Một em gái khác cũng đang đứng ở quầy bar: "..."

La Tại Dân: "Sặc, sao cậu lại tới đây, tôi còn chưa tan làm."

Lý Đế Nỗ quét mắt quan sát từ đầu đến chân La Tại Dân một lượt, nói: "Vậy cho tôi một cốc Latte hạt dẻ(*) đi."

(*) Cà phê latte (tiếng Ý: caffè latte) là kiểu cà phê sữa của Ý, thường được uống trong bữa ăn sáng. Người Ý uống cà phê latte trong một cốc to, có khi đựng trong bát. Một cốc latte bao gồm 2 phần: espresso (khoảng 50 ml) và sữa bò tươi hâm nóng. Bọt sữa hiếm khi được sử dụng.

Mọi người: "..."

La Tại Dân 囧. Hạt dẻ? Latte? Trong quán chỉ có Latte, Latte hạt dẻ là cái quái gì? A K tiến đến ghé vào tai La Tại Dân nói: "Latte trộn thêm bột hạt dẻ." La Tại Dân vội vàng ghi chép lại, sau đó ngẩng đầu hỏi Lý Đế Nỗ: "Cốc to hay cốc vừa?"

Lý Đế Nỗ nhìn vào bộ dáng luống cuống tay chân của người nọ, cười cười: "Gọi cốc lớn cậu có được trích phần trăm không?"

La Tại Dân: "Không..."

Lý Đế Nỗ: "Vậy cốc vừa đi."

Một nam một nữ đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Đế Nỗ thì đều có chút phát ngốc. Không phải bọn họ chưa thấy người đẹp, làm công việc này, ngày nào cũng có thể gặp được đủ loại khách hàng, thế nhưng đẹp trai như vậy, dù sao vẫn là số ít.

La Tại Dân thu tiền, pha cà phê, đưa cho Lý Đế Nỗ đang đứng chờ ở quầy bar, lại hỏi: "Không phải là cậu tới đây mua cà phê đấy chứ?"

Lý Đế Nỗ nhìn nhìn người nọ, đáp lời: "Tôi chờ cậu tan làm."

La Tại Dân kinh ngạc: "Chờ tôi? Còn mấy tiếng nữa cơ."

Lý Đế Nỗ không lắm lời nữa, nhanh chóng bưng cà phê tới một bàn đơn ở cách đó không xa, ngồi xuống, lấy một cái laptop và một quyển sách ra khỏi túi, lập lập mở mở, bấm bấm gõ gõ... La Tại Dân không biết hắn đang làm gì, cảm giác... hình như là đang học!

Lại có khách vào quán, La Tại Dân nhanh chóng đi chào mời, không quan tâm tới Lý Đế Nỗ nữa. Thế nhưng cảm giác biết chắc đối phương vẫn đang sờ sờ ở đó không hiểu vì sao lại khiến cậu cảm thấy an lòng.

Bạn bè ngoài đời và bạn mạng, xem ra vẫn có chút khác biệt đi...

Về phần Lý Đế Nỗ, sau khi ngụy trang được một lúc thì hắn bắt đầu lén nhìn La Tại Dân. Người nọ mặc đồng phục màu đỏ chuyên dụng của quán cà phê, phía dưới còn buộc một cái tạp dề đen thoạt nhìn rất giống trang phục quản gia nam. Điều này khiến cho Lý Đế Nỗ không cách nào kìm được dòng suy nghĩ miên man bất định.

La Tại Dân chuyên chú làm việc không hề để tâm tới ánh mắt của Lý Đế Nỗ, song A K lại tinh ý phát hiện, anh ta dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người La Tại Dân, cười cười hỏi: "Ái chà chà, các người là loại quan hệ kia đi?"

La Tại Dân không hiểu: "Sao cơ?"

A K cho rằng La Tại Dân đang giả ngu, nháy mắt, nói: "Đừng che giấu, anh có thể nhìn ra được, nói thật đi, anh cũng vậy mà."

La Tại Dân: "???" Cũng cái gì?

A K bày tỏ sự hâm mộ: "Bạn trai em thật đẹp giai."

La Tại Dân... bỗng chốc hiểu ra!

Trên mặt đột nhiên nóng như có lửa đốt, thậm chí còn xuất hiện một mạt ửng hồng.

"Không phải, cậu ấy là bạn học của em." La Tại Dân vội vàng giải thích.

"Không phải?" A K không tin, trợn tròn con mắt, nói, "Cậu ta vẫn luôn nhìn em đấy, em không phát hiện ra sao?"

La Tại Dân: "..."

A K thấy La Tại Dân lộ ra vẻ mặt khẩn trương, liền biết đối phương cũng là đồng loại. Thế nhưng đồng loại không phải ai cũng như ai, có những người ưa thẳng thắn, lại có một số kín đáo như La Tại Dân đây, trừ phi hoàn toàn tín nhiệm, nếu không đánh chết cũng sẽ không thừa nhận.

Gặp được người như vậy, A K nhịn không được muốn trêu đùa: "Nếu hai người không phải loại quan hệ này thì anh chỉ có thể rút ra một nhận định, chắc chắn cậu ta thích em, cậu ta muốn tán em."

Nghe A K nói thế, La Tại Dân không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Lý Đế Nỗ theo bản năng, thấy đối phương quả thực đang khẽ nhíu mày nhìn về phía mình thì sợ tới mức vội vã quay đi, thiếu chút nữa đánh rớt cốc cà phê đang cầm trên tay.

A K khúc khích cười ra thành tiếng, tiếp tục trêu đùa La Tại Dân: "Em xem, cậu ta thấy anh cười nói với em, mặt cũng đen xì lại, phỏng chừng đang ăn dấm rồi."

La Tại Dân thoáng cái đỏ mặt, phủ nhận nói: "Không phải đâu, đừng nói lung tung..."

A K lấy mấy miếng bánh bích quy trong tủ kính ra, đặt vào một cái khay, còn pha thêm một ly nước chanh, đưa cho cậu: "Nha, mang ra bảo là em mời cậu ấy."

La Tại Dân: "..."

Bởi vì suy đoán lung tung của A K lúc vừa rồi nên La Tại Dân có chút ngượng ngùng khi phải đối diện với Lý Đế Nỗ. Cậu ra vẻ trấn định đi tới, vừa vặn nhìn thấy quyển sách trên bàn của Lý Đế Nỗ -《 Học SolidWorks trong ba ngày 》, đối phương vô cùng chuyên chú nhìn vào mô hình ô tô 3D ở trong màn hình, quả nhiên là đang học.

La Tại Dân đặt nhẹ cái khay bên tay Lý Đế Nỗ, đối phương đột nhiên ngẩng đầu, tựa như vừa mới phát hiện người kia đến.

"Quản lý nói đưa cậu ăn." La Tại Dân đưa đồ xong thì liền xoay người rời đi.

Lý Đế Nỗ nhìn về phía quầy bar, liền thấy A K đang chớp chớp mắt với mình...

A K từ xa quan sát một loạt biểu tình nho nhỏ khi hai người kia chạm mặt. Thời điểm nói chuyện, rõ ràng La Tại Dân không dám nhìn thẳng vào anh bạn đẹp trai, mà anh bạn đẹp trai ở phía đối diện lại sáng bừng con mắt, tình cảm nóng bỏng đong đầy vừa thấy đã hiểu ngay, chẳng qua mỗi lần tầm mắt bọn họ gặp nhau, cả hai sẽ đồng thời né tránh...

Xem ra anh đoán không lầm, giữa hai người này còn có một tầng giấy mỏng, ai cũng không chủ động chọc thủng ra.

Đến giờ ăn cơm chiều, La Tại Dân lại ăn Sandwich. Cậu đi qua hỏi Lý Đế Nỗ: "Cậu có đói bụng không? Đói thì ra ngoài ăn cơm trước đi, không cần phải chờ tôi đâu."

"Cậu ăn gì? Cho tôi một phần giống vậy." Lý Đế Nỗ lấy năm mươi đồng ở trong ví ra, đặt lên mặt bàn, xong lại nhìn vào màn hình máy tính.

La Tại Dân bất đắc dĩ, quay vào làm một cái Sandwich, tìm tiền rồi tranh thủ buổi tối vắng khách, đem đồ ăn tới trực tiếp ngồi xuống trước mặt Lý Đế Nỗ.

Cuối cùng Lý Đế Nỗ cũng đóng máy tính lại, nhìn thẳng vào người kia: "Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra, nói với tôi xem nào."

La Tại Dân vốn chỉ muốn nói qua loa một vài câu, kết quả vừa mới mở máy đã phun ra một đống, tuy nhiên cũng không oán giận mẹ mình mà chỉ nhắc tới những lời chửi rủa của bà cùng một màn đập mũ giáp. Bởi vụ việc ấy để lại ấn tượng quá sâu, tính kích thích cũng quá mạnh, cho nên cậu muốn quên cũng không sao quên được.

"Bà mắng tôi như thế, khiến tôi cảm thấy mình căn bản không phải con bà..." La Tại Dân nhắm mắt, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, song nội tâm lại vẫn thống khổ cực kỳ, "Xin lỗi, không nên nói những chuyện này với cậu, khiến cậu chê cười rồi."

Lý Đế Nỗ nghe xong, đau lòng không gì sánh được: "Không sao cả... Kế tiếp cậu có tính toán gì không?"

La Tại Dân: "Tạm thời cứ đi làm đã, tôi đột nhiên bỏ đi, chắc chắn bà rất tức giận, còn nói muốn cắt đứt viện trợ kinh tế cho tôi. Tôi nghĩ về sau mình phải tự kiếm tiền."

Lý Đế Nỗ: "Giận dỗi? Hay là làm thật?"

La Tại Dân cười cười: "Tôi muốn tự lập."

Lý Đế Nỗ nhìn vào đôi mắt lập lòe bóng nước của người kia, đột nhiên rất muốn ôm cậu một cái: "Có gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi."

La Tại Dân lắc đầu, nhớ đến hai vạn mà Thương Hỏa đã chuyển khoản cho mình, nói với Lý Đế Nỗ: "Tạm thời không có gì cần giúp cả, có thể tâm sự với cậu, lòng tôi đã thoải mái hơn nhiều, cám ơn."

"Đừng khách sáo với tôi như vậy chứ..." Lý Đế Nỗ vừa nghe lời này lại cảm thấy khổ sở, rõ ràng hiện tại La Tại Dân đang giữ khoảng cách với mình: "Tối cậu ở đâu?"

La Tại Dân: "Vẫn là nhà nghỉ thôi."

Tuy buổi sáng đã trả phòng, cũng mang hành lý tới đây, nhưng La Tại Dân cảm thấy ở nhà nghỉ đó cũng tiện đi làm, hơn nữa tiền lương vừa vặn có thể chi trả cho nhu cầu ăn ở của cậu. Nói tóm lại, La Tại Dân dự định ở nhà nghỉ cho đến khi vào học, sau đó sẽ tính tiếp.

"Nhà nghỉ mỗi ngày cũng tiêu tốn một trăm đi?" Lý Đế Nỗ nhìn cậu, lại nói, "Nếu không, hay là buổi tối cậu tới nhà tôi cho tiết kiệm?"

***

p/s: òoooooooooooooo biết thế nào cũng dụ em pé nhà ngta zề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro