chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân lên xe, đưa cái ly đang cầm trên tay cho người nọ: "Cho cậu."

Lý Đế Nỗ: "Gì thế?"

La Tại Dân nhìn người bên cạnh, trong đầu bỗng dưng nhớ đến cái câu 'công phu trên phương diện kia' mà A K vừa nói, nhất thời nóng mặt lên, nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng bảo "Cho cậu" rồi lập tức quay đi thắt dây an toàn.

... Thực con mẹ nó... Đừng nghĩ đến những cái không nên, La Tại Dân!

Lý Đế Nỗ mở nắp ly, ngay lập tức một mùi socola vừa nóng vừa nồng bay ra, mang theo hương vị ngọt ngào xông thằng vào khoang mũi. Hắn cười, bởi vì hành động cỏn con này của người kia mà vết thương tối hôm qua dường như lại lành lặn thêm một chút.

Thầm mắng bản thân một câu "rẻ mạt", Lý Đế Nỗ ngốc ngốc mà đưa cái ly lên miệng, uống vào một ngụm: "A -!"

... Đệt, nóng quá!

La Tại Dân nghe được tiếng kêu của Lý Đế Nỗ liền liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy người kia thè lưỡi rồi lại rụt về, ra vẻ bình tĩnh đặt cái ly sang bên cạnh. Chẳng qua biểu tình có phần vặn vẹo trên mặt đã bán đứng hắn, quả thực khiến người ta vừa bực bội lại vừa thấy rất buồn cười.

Lý Đế Nỗ vừa khởi động xe, vừa cất tiếng hỏi: "Sao lại cho tôi socola nóng vậy?"

La Tại Dân sờ sờ cái mũi: "Khụ, trong quán có sự kiện, hôm nay mua socola nóng sẽ được giảm giá, đặc biệt, nhân viên còn được miễn phí hoàn toàn..."

Lý Đế Nỗ ôm miệng nói đùa: "Tôi còn tưởng cậu đưa cái này cho tôi là có ngụ ý riêng cơ đấy."

Dứt lời, hắn lấy đóa hồng vừa mua đang cắm trong hộc đựng nước của cửa xe ra, vô cùng tự nhiên đưa cho La Tại Dân: "Nha, có qua có lại, một cô gái ven đường cho tôi, tôi tặng cậu, lễ tình nhân vui vẻ."

La Tại Dân co rút khóe miệng, thực sự là của người qua đường đưa cho?

Thế nhưng thằng nhãi này dám tặng hoa hồng, lá gan cũng đủ lớn đấy!

Nếu không biết hắn chính là Thương Hỏa, phỏng chừng mình sẽ lại vì hành động hiện tại của hắn mà suy nghĩ miên man đến đứng ngồi không yên đi?

La Tại Dân lại nổi giận, không khỏi nghĩ đến chuyện người này vẫn luôn ép mình mở miệng gọi "chồng" ở trong game, thế mà vừa ra hiện thực đã sắm vai một đàn em nhiệt tình chu đáo... Ôi, rốt cuộc con mắt mình kém đến mức nào mà lại rơi vào tình cảnh như thế chứ, mất mặt quá đi!

Đúng rồi, còn nhớ có một lần khi hai người chạy bộ, Lý Đế Nỗ tò mò hỏi "Thần ma" là loại game như thế nào, diễn xuất của hắn lúc đó có thể sánh bằng ảnh đế, mà mình thì lại ngây ngây ngốc ngốc giải thích cho hắn nghe một cách nghiêm túc vô cùng, thực không khác gì một màn hài kịch...

La Tại Dân hờn dỗi muốn trả lại hoa hồng, sớm biết thế, cậu cũng chẳng mua socola nóng cho Lý Đế Nỗ đâu. Kỳ thực, nhân viên cửa hàng có thể dùng đồ uống miễn phí, song nếu muốn đóng ly mang ra ngoài thì cũng phải bỏ tiền ra mua.

Đúng vào lúc ấy, một tiếng nhạc quen thuộc vang lên -

"Giấc mơ không toàn vẹn của con. Mẹ sẽ cùng con xây. Khi con không đủ dũng khí tiếp tục. Mẹ sẽ là người dũng cảm hơn con...."

Là thanh âm vang lên từ vòng tay của Lý Đế Nỗ, La Tại Dân thoáng chốc cảm thấy tim mình loạn nhịp, bàn tay đang muốn trả lại hoa hồng bất chợt dừng khựng lại.

Lý Đế Nỗ tiếp điện thoại, quầng sáng được phóng ra, bên trên là vài gương mặt nữ sinh duyên dáng, bối cảnh hình như là một phòng karaoke xa hoa truỵ lạc, còn có rất nhiều ánh nến bằng điện tử.

"Lý Đế Nỗ..."

"Woa! Nghe máy rồi!"

"Anh đẹp trai đang lái xe nha!"

"Ở đâu đấy?" Có một cái đầu từ bên cạnh chen vào, là Chương Tiêu, hắn nói vào camera, "Phòng Vip ở 34B đường An Môn Đông, mau lại đây!"

Lý Đế Nỗ: "Làm gì, đã trễ thế này rồi!"

Chương Tiêu: "Họp lớp, Hạ Hồng Hi, Xa Nghiên Nhi đều đang ở đây này."

Lý Đế Nỗ: "Hồng Hi về nước?"

Chương Tiêu: "Đúng vậy, ngày mai nó lại bay sang Mỹ, mày đang lái xe à, tao thấy vị trí của mày không xa, mấy phút đồng hồ là tới, nhanh lên." Vòng tay sẽ hiển thị vị trí của người đàm thoại thông qua hệ thống định vị.

Lý Đế Nỗ: "Không tới đâu, tao đang đi với bạn, ngại quá, lần sau sẽ mời mọi người ăn cơm."

"A ~~~ bạnnnnnn ~~~" Sau lưng đột nhiên vang lên một trận ồn ào, có người hỏi, "Bạn gì thế? Hot boy Lý có bạn gái rồi à?"

Lý Đế Nỗ liếc nhìn La Tại Dân một cái, con ngươi có chút tối đen, quay đầu, cười nói: "Đúng vậy."

Trái tim La Tại Dân nhất thời nhảy dựng: "...!"

Lý Đế Nỗ chớp mắt với cậu, ý bảo đang lấy cớ lừa bọn họ, nhưng La Tại Dân biết, đây cũng chỉ là một cái cớ mà thôi... Cái gì là thật, cái gì là giả, hiện tại chính cậu cũng có chút hồ đồ.

Đám người bên kia nghe Lý Đế Nỗ thừa nhận thì lại càng ồn ào náo nhiệt hơn, còn bảo hắn mang người tới cho bọn họ cùng xem mặt, mơ hồ còn nghe có nữ sinh nào đó nói "Tan nát cõi lòng" hay là "Thất tình rồi" linh tinh gì đó.

La Tại Dân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Cậu đi đi, bạn học phổ thông hả? Bọn họ đã gọi điện rồi, nếu không đi hình như không tốt lắm đâu, cứ thả tôi ở ga tàu điện ngầm, tôi sẽ tự về nhà cậu trước, dù sao tôi cũng biết đường."

Lý Đế Nỗ nhướng mày: "Sao tôi có thể để cậu về một mình được."

Vòng tay vẫn không ngừng truyền tới tiếng kêu la, vài người đang đồng thanh hô tên của Lý Đế Nỗ, Chương Tiêu cười cười, chen vào hỏi: "Sao đây, tới hay không tới nào, đều đang chờ mày đấy, bạn gái thẹn thùng à?"

"Không phải bạn gái, vừa rồi tao nói giỡn thôi," Lý Đế Nỗ quay camera về phía La Tại Dân, La Tại Dân giơ tay che mặt theo bản năng, "Thấy không, con trai, bạn cùng đại học."

Bên kia nháy mắt vang lên một hồi thổn thức, nhưng mọi người vẫn nhiệt tình mời mọc: "Không việc gì, nếu bạn mày không ngại thì mời đến đây luôn đi, bọn mình đã lâu không gặp rồi mà."

La Tại Dân khó xử, hiển nhiên không hề hy vọng Lý Đế Nỗ bỏ lỡ hoạt động như vậy vì mình.

"Nếu không, hay là tôi đi với cậu... Tôi ở trong xe chờ cậu." La Tại Dân đề nghị, hiện tại cậu buồn ngủ vô cùng, nếu nằm trong xe ngủ một giấc thì cũng ổn.

... Nói gì vậy, Lý Đế Nỗ nhíu mày, trước trả lời với đám bạn đang thúc giục ở trong điện thoại: "Rồi, đến đây."

Ngắt cuộc gọi, Lý Đế Nỗ chuyển hướng ở ngã tư đường phía trước, chạy về hướng đường An Môn Đông. Sau khi đến nơi, hắn liền kéo La Tại Dân cùng xuống xe: "Chúng ta vào chào hỏi bọn họ một tiếng rồi về."

La Tại Dân chẳng biết làm sao, chỉ đành theo Lý Đế Nỗ đi lên lầu.

Trong phòng karaoke khí thế ngất trời, âm nhạc mở to đến đinh tai nhức óc. Một đám người bao gồm cả nam lẫn nữ rải đồ hiệu từ đầu đến chân, vừa thấy Lý Đế Nỗ đến, lập tức nhao nhao đứng dậy, ồn ào đòi "phạt rượu".

Lúc mới đầu La Tại Dân còn được quan tâm một chút, dù gì Chương Tiêu cùng từng gặp cậu một lần cho nên mở miệng hàn huyên một vài câu, nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã bị một đám người xa lạ lãng quên.

Nhìn Lý Đế Nỗ bị vây chặt lấy chỉ trong nháy mắt, La Tại Dân bỗng có cảm giác, dù người nọ có thuộc cái vòng luẩn quẩn kia thì hắn vẫn thực là long lanh lóng lánh... Đột nhiên, cậu lại nghĩ, mình thế mà được một người như vậy yêu thích, đúng là quá mức khó tin.

Bị phạt hai chén rượu, Lý Đế Nỗ có chút nóng đầu, mọi người bảo hắn hát, hắn liền đặt mông ngồi xuống giữa ghế sô pha, đột nhiên nhớ đến La Tại Dân, lại không khỏi ngỏng cổ tìm kiếm bóng dáng thân quen của cậu.

Lúc ấy, La Tại Dân đã bị chen ra góc ghế, đang si ngốc mà nhìn Lý Đế Nỗ. Bất chợt ánh mắt kiếm tìm của hắn quét tới phía này, trong bóng đêm, tầm mắt bọn họ giao nhau, giống như bắn ra một tia lửa điện.

"La Tại Dân," Giữa một mảnh hỗn loạn ồn ào, Lý Đế Nỗ lớn tiếng gọi tên người nọ, vươn tay đẩy bạn học bên cạnh ra hòng chừa lấy một chỗ trống, "Lại đây!"

Đúng như Lý Đế Nỗ đã nói, La Tại Dân quả thực là một người có cảm giác tồn tại đặc biệt thấp.

Cho dù ngồi xuống bên cạnh Lý Đế Nỗ, cậu cũng chỉ có thể trở thành một cái bóng phụ trợ cho sự chói lòa của ánh sáng mà thôi.

Lý Đế Nỗ giành lấy điều khiển trong tay bạn học đưa sang cho La Tại Dân: "Chọn bài."

La Tại Dân: "Tôi không biết hát."

Lý Đế Nỗ nghiêng đầu nói: "Cậu chọn, tôi hát cho cậu nghe."

La Tại Dân: "..."

Phòng karaoke vô cùng náo nhiệt, khi nói chuyện mỗi người đều ghé sát vào tai nhau mà rống lên, thế nhưng động tác vừa rồi của Lý Đế Nỗ lại khiến La Tại Dân cảm thấy ái muội cực kì, thân thể không khỏi co giật như là người bị chích điện.

La Tại Dân nghĩ đến nhạc chuông vòng tay thông minh của Lý Đế Nỗ, lập tức chọn《 Đứa trẻ không hoàn mỹ 》.

Đây là ca khúc mà cậu đặc biệt yêu thích vào tám năm về trước, hiện tại đã rất lỗi thời, chẳng biết có phải vì Lý Đế Nỗ còn nhớ cho nên mới dùng nó làm nhạc chuông không. Có lẽ là cậu suy diễn hơi nhiều, song, vào lúc này, bất kể nguyên nhân là gì thì cậu cũng chỉ muốn nghe một bài hát ấy.

Tiếng dương cầm êm ái của khúc nhạc dạo vang lên, Lý Đế Nỗ cầm mic, chuyên chú nhìn vào màn ảnh: "Khi nụ cười con tỏa sáng như ánh mặt trời...."

Ngay tại khoảnh khắc nghe được câu hát đầu tiên, La Tại Dân liền sợ đến ngây người, cũng như giọng nói, tiếng hát của Lý Đế Nỗ phi thường dễ nghe. Đám người xung quanh ầm ầm vỗ tay một trận, chẳng qua Lý Đế Nỗ lại như không hề hay biết, hết sức chăm chú mà nhìn về phía trước, ôn nhu cất tiếng hát: "Khi cả thế giới mong con bay cao hơn nữa. Chỉ có mẹ lo lắng cho đôi cánh nhỏ của con...."

La Tại Dân không dám nhìn vào hắn mà một mực hướng ánh mắt lên màn hình, nghiêm túc theo dõi ca từ trôi qua từng chữ một.

Lý Đế Nỗ: "Khi con bắt buộc phải trở thành một đứa trẻ hoàn mĩ. Để mãn nguyện tất cả sự mong đợi đó. Chỉ có mẹ luôn cảm thấy hài lòng. Với bộ dáng luôn phạm lỗi ngốc nghếch của con...."

Mỗi một câu hát đều thể hiện ước mơ chất chứa nơi đáy lòng La Tại Dân năm nào, nhưng người 'mẹ' ở trong bài hát này hoàn toàn không tồn tại. Ca khúc như vẽ ra một hình bóng hư ảo triệt để đối lập với mẹ của La Tại Dân ngoài đời, và cũng là khát vọng được yêu thương được ấp ôm của cậu...

Lý Đế Nỗ: "Giấc mơ không toàn vẹn của con. Mẹ sẽ cùng con xây. Khi con không đủ dũng khí tiếp tục. Mẹ sẽ là người dũng cảm hơn con...."

Mà vào giờ phút này, khoảng trống trong lòng của cậu lại giống như được từng lời ca của Lý Đế Nỗ lấp đầy.

Ca khúc kết thúc, La Tại Dân cảm thấy hốc mắt có chút cay cay. Cậu chớp chớp đôi mắt, không biết là vì buồn ngủ hay vì một nguyên nhân nào khác, song cậu rất không muốn thừa nhận đây là hệ quả của việc mình bị làm cho cảm động.

Các bạn học bên cạnh trầm trồ khen ngợi, bảo Lý Đế Nỗ hát tiếp một bài nữa, nhưng hắn lại xua tay, đứng lên, cười nói: "Không được, bạn tao còn có việc, phải đi trước đây." Vừa từ chối, hắn vừa thuận thế kéo La Tại Dân ra làm lá chắn.

"Ấy, sao chán vậy..."

"Mới có mười giờ, còn sớm mà!"

"Bạn mày có việc gì, tao có thể bảo lái xe của tao đưa cậu ấy đi nha!"

La Tại Dân thực sự cảm thấy mấy người kia có chút khó chịu với mình...

"Có việc thật, đi trước đây, lần sau đến nhớ báo sớm một chút, tao sẽ mời bọn mày ăn cơm." Lý Đế Nỗ mang theo La Tại Dân đi ra ngoài, giữa không gian nhỏ hẹp lại đông người, mỗi một động tác đều góp phần kéo gần khoảng cách giữa cả hai, điều ấy khiến hắn cực kỳ thích thú.

Vừa định đẩy cửa bước ra, bỗng có một cô gái tóc xoăn xinh đẹp đi tới cản đường hai người bọn họ: "Từ từ!"

Mọi người đều nín thở, không biết ai tự nhiên huýt một tiếng sáo dài, sau đó bầu không khí lại náo nhiệt lên: "Quàoooooo ~~~ "

La Tại Dân chợt có một dự cảm chẳng lành, vội vã rút tay khỏi bàn tay của Lý Đế Nỗ, né sang một bên. Quả nhiên, ngay giây kế tiếp, cô gái xinh đẹp nọ liền dũng cảm nhìn thẳng vào Lý Đế Nỗ, bày tỏ: "Lý Đế Nỗ, tớ thích cậu!"

"Xa Nghiên Nhi hay lắm nhé!"

"Rốt cuộc cũng nói ra rồi! Ha ha ha!"

"Ấu ấu ấu! Hẹn hò đi!"

"Hẹn hò đi! Hẹn hò đi! ..."

Cô gái tên gọi Xa Nghiên Nhi nọ lại đột ngột lớn tiếng nói: "Nếu cậu vẫn chưa có bạn gái, vậy thì hẹn hò với tớ đi!"

La Tại Dân chứng kiến một màn này, bất giác khẩn trương mà xiết chặt nắm tay. Cậu nhìn về phía Lý Đế Nỗ, lại thấy Lý Đế Nỗ gãi cằm hỏi ngược lại: "Các người đang chơi trò thách thức mạo hiểm sao?"

Biểu tình trên mặt nữ sinh nọ có hơi cứng lại, La Tại Dân đoán cô là đang thực sự bày tỏ tâm tình. Thế nhưng Lý Đế Nỗ trả lời cũng rất khéo, hắn không trực tiếp cự tuyệt, ngược lại đùa đùa cợt cợt một câu, nếu người kia thông minh, hẳn sẽ nương theo bậc thang này mà bước xuống.

Quả nhiên Xa Nghiên Nhi cười khổ một tiếng: "Chẳng vui gì cả, tớ nguyền rủa cậu cả đời cũng không tìm được bạn gái!"

Lý Đế Nỗ tiến lên vỗ vỗ vào cánh tay của cô nàng, cười nói: "Nếu tôi có ý định tìm bạn gái, chắc chắn sẽ cân nhắc đến cậu đầu tiên."

Lúc ra cửa, hai người kinh ngạc phát hiện trong không khí đã có những bông tuyết trắng xóa bay bay, đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố A, vì thế người qua kẻ lại trên đường đều có vài phần hưng phấn. Thế nhưng, Lý Đế Nỗ lại hô to "Không xong rồi."

Dứt lời, hắn lôi kéo La Tại Dân chạy về phía bãi đỗ xe, tuyết rơi rất nhiều, không đến mấy phút đồng hồ đã đọng thành một tầng trắng muốt ở trên mặt đất, nếu cứ nấn ná thêm chỉ sợ xe sẽ khó đi.

"Sớm biết thế thì đã chẳng tới, có khi bây giờ chúng ta đang ở nhà rồi!" Lý Đế Nỗ tiếc nuối mà oán giận một câu.

Song tâm tư La Tại Dân vẫn đang đặt tại một màn tỏ tình trước đám đông của cô gái xinh đẹp với Lý Đế Nỗ lúc nãy. Những người xung quanh tựa hồ đã quen nên chẳng có ý kiến gì, thậm chí cậu còn thoáng nghe một nam sinh phía sau cười nói: "Lại nữa rồi, lễ tình nhân năm nào cũng có tiết mục này nha, ha ha!"

Đúng vậy, Lý Đế Nỗ chắc chắn đã quen với những tình huống như thế này, nhờ đó mới mặt không đổi sắc tim không đập loạn, thậm chí đến cả từ chối cũng có trình độ như vậy...

- Nếu tôi có ý định tìm bạn gái, chắc chắn sẽ cân nhắc đến cậu đầu tiên.

Hắn đã nói như thế với bao nhiêu người rồi?

Nếu mình cự tuyệt hắn, hắn thật sự sẽ đi tìm bạn gái sao?

Một trận chua xót bỗng chốc dấy lên, đáng tiếc, La Tại Dân lại không nhận ra mình đang khó chịu cái gì.

Lên xe, tuyết rơi càng lớn, Lý Đế Nỗ vừa uống chút rượu ở quan karaoke, tuy là rượu đã qua pha chế, nồng độ cồn không cao, nhưng hắn vẫn lo sẽ bị cảnh sát hỏi thăm, cho nên thật cẩn thận chọn đường rồi chậm rãi lái đi.

Trong xe có mở hệ thống sưởi hơi, lại bởi vì chạy mà chậm mà rung rung nhè nhè, tựa như một cái lồng ấp thôi miên.

Thấy La Tại Dân ngáp lên ngáp xuống, Lý Đế Nỗ nói: "Mệt không, ngủ một lát đi, đến nhà tôi sẽ đánh thức cậu."

La Tại Dân hiển nhiên là mệt, một đêm không ngủ, lại phải làm việc suốt một ngày trời, vừa nãy còn ngồi cả tiếng đồng hồ với Lý Đế Nỗ ở một nơi ồn ào như vậy... Vì lẽ đó, cậu nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, sau đó để mặc ý thức chầm chậm trôi xa.

Buổi tối không thể lên game, hẳn là nên nhắn tin cho Thương Hỏa, nếu không tên kia sẽ lại bực mình...

À mà không, hiện tại Thương Hỏa đang ở ngay bên cạnh mình, hắn chính là Lý Đế Nỗ, cái gì hắn cũng đã biết...

Mình mới là kẻ ngốc, rõ ràng đối phương ở ngay trước mắt, lại còn lăn tăn phân bua thật ảo này kia...

La Tại Dân đang thiêm thiếp ngủ, trong đầu mơ hồ nghĩ tới Thương Hỏa, lại nghĩ tới cả Lý Đế Nỗ, hoàn toàn không hề phòng bị.

Lý Đế Nỗ liên tiếp nghiêng đầu, nhìn người kia chầm chậm khép đôi mắt lại, co đầu, rụt cổ, phát ra những tiếng hít thở đều đều.

Một phút trước Lý Đế Nỗ còn vì việc người kia từ chối quyết liệt vào tối qua mà buồn bực, song hiện tại lại cảm thấy kiên định cực kỳ. Dường như chỉ cần La Tại Dân ở ngay bên cạnh, hoặc ngây ngây ngốc ngốc ở bất cứ chỗ nào mà hắn nhìn thấy, thì hắn đều có cảm giác an toàn.

Có phải là một khi con người ta bị đẩy vào tuyệt cảnh, sẽ đặc biệt dễ dàng thỏa mãn hay không?

Yêu thương lan tràn ra khắp các tế bào, Lý Đế Nỗ giảm tốc độ từ 60 km xuống còn 30 - 40 km, vừa lái xe vừa ảo tưởng sẽ có bão tuyết cuồng phong, để hắn và La Tại Dân lập tức đỗ lại chỗ này, như vậy, cả hai có thể ở bên nhau nhiều hơn một lát.

Nhưng mà chẳng có cái gì phát sinh cả, đoạn đường ngắn ngủi cho dù đi bằng tốc độ của xe điện thì cũng chỉ nửa tiếng là đến nơi.

Lý Đế Nỗ dừng xe, tắt máy, La Tại Dân thế nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Hắn nghiêng đầu, tham lam quan sát bộ dáng của người kia trong khoảnh khắc rất đỗi bình yên này...

Quầng mắt xanh xanh, bờ môi có phần nhợt nhạt, so với cô gái vừa tỏ tình với mình ở quán karaoke, diện mạo người này dường như còn phổ thông hơn, thế nhưng, chính gương mặt ấy, lại tác động thật mạnh vào tâm tư tình cảm của hắn.

Duyên phận thật sự là một thứ rất diệu kỳ, ai có thể ngờ, người bạn mạng vô tình quen biết vào tám năm về trước, hiện tại lại đang say ngủ ở bên cạnh mình.

Lý Đế Nỗ muốn vỗ vỗ vào vai La Tại Dân để gọi cậu thức dậy, nhưng vừa mới duỗi tay ra, lại đột nhiên đổi hướng mà nhẹ nhàng xoa lên luôn mặt của đối phương.

Nếu giây tiếp theo La Tại Dân tỉnh dậy, mình sẽ giả vờ vỗ nhẹ lên má của cậu ấy, giống như đang chuẩn bị gọi người thức giấc vậy... Lý Đế Nỗ nghĩ.

Song La Tại Dân ngủ rất say sưa, đến cả mí mắt cũng chẳng hề động đậy.

Không thể nghi ngờ, phản ứng này đã cổ vũ cho động tác của Lý Đế Nỗ, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má La Tại Dân... Chân thực, chứ không phải thứ xúc cảm ảo tưởng thông qua mũ giáp thực tế ảo của game, gò má người nọ mềm mại hơn cả trong tưởng tượng.

Hiện tại, thứ khiến cho Lý Đế Nỗ sợ sẽ làm La Tại Dân thức giấc không phải động tác trên tay, mà là tiếng tim đập thật mạnh trong lồng ngực của mình.

La Tại Dân không có bất cứ phản ứng gì trước những động tác nhỏ nhặt của Lý Đế Nỗ, không gian trong xe thiếu dưỡng khí cũng làm đầu óc hắn có phần trì độn. Hắn lặng lẽ cởi dây an toàn, nghiêng người ghé qua, một tay chống lên mặt tablo, tay còn lại tì vào lưng ghế của La Tại Dân, nín thở, nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng manh của đối phương, chầm chậm hôn xuống...

Không được, Lý Đế Nỗ, không thể tiếp tục, nếu không sẽ bị phát hiện, sẽ bị chán ghét!

- Trong đầu liên tục vang lên thanh âm nhắc nhở.

Nhưng mà hơi thở của người nọ quá mức mê người, khiến lý trí của Lý Đế Nỗ nhanh chóng bị kéo cho sụp đổ ...

Thời điểm La Tại Dân tỉnh lại, toàn thân có phần cứng ngắc, khiếp sợ mà nhìn khuôn mặt đang ở gần trong gang tấc của người kia - Lý Đế Nỗ đang hôn cậu!

Ngay tại khoảnh khắc La Tại Dân mở mắt, Lý Đế Nỗ liền kéo giãn khoảng cách ra, trong đôi con ngươi sâu không thấy đáy dường như cũng có một sự kinh hoàng giống với đối phương.

Không ai lên tiếng, La Tại Dân lộ ra sắc mặt trắng bệch mà giơ tay đẩy đẩy Lý Đế Nỗ, ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không nguyện ý.

- Quả nhiên đã bị chán ghét!

Cậu ấy sẽ chạy trốn, đúng như những gì từng nói ở trong game, "Em không bao giờ để ý đến anh nữa"!

Tám năm trước người nọ đột nhiên biến mất, mà hiện tại cũng chẳng rõ khi nào sẽ lại bỏ rơi mình. Trả giá nhiều như thế, đến cuối cùng còn bị cự tuyệt một cách lạnh lùng như vậy...

Cảm giác sợ hãi vì mất đi La Tại Dân bỗng chốc tràn ra khắp từng tế bào của Lý Đế Nỗ, nhưng rồi ngay sau đó liền chầm chậm biến chất.

Qua đêm nay, chẳng biết khi nào mới có cơ hội được hôn cậu ấy, thậm chí rất có thể sẽ mãi mãi là không bao giờ. Nếu ngày sau không có được đối phương, vậy thì vì cái gì không nhân lúc này mà nếm cho đủ chứ?

Cảm xúc chuyển biến chỉ dựa vào một ý niệm -

"Cậu..." La Tại Dân chỉ kịp thốt lên một tiếng, đôi môi đã một lần nữa bị bủa vây.

Kinh ngạc trước sự to gan lớn mật của Lý Đế Nỗ, nhưng bởi vì vị trí lại thêm cái dây an toàn, cho nên La Tại Dân không cách nào né được, đích thực là không có chỗ để mà trốn tránh.

Hôn người đang ngủ cùng với hôn người đang thức, là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Lý Đế Nỗ cẩn thận dè dặt lúc vừa rồi và Lý Đế Nỗ tham lam hôn mút của hiện tại cứ như hai người khác nhau, tựa hồ nếu bỏ lỡ giây phút này, sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội.

Khi nụ hôn chấm dứt, hơi thở của hai người đều có chút hỗn loạn...

Mà La Tại Dân, ngay cả sức lực để chất vấn cũng triệt để mất đi, phải qua một hồi lâu mới kịp phản ứng. Kinh ngạc, giận dữ, xấu hổ, ấm ức... tất cả hòa trộn vào nhau rồi xông thẳng lên đại não... Cậu luống cuống tay chân cởi dây an toàn, mở cửa chạy ra khỏi ô tô!

"La Tại Dân!" Lý Đế Nỗ lao ra từ cửa bên kia, vội vàng đuổi theo tóm lấy cổ tay người nọ, một phen kéo cậu vào trong ngực, "Đừng chạy, đừng chạy..." Rõ ràng là kẻ đầu xỏ gây chuyện, thế nhưng giọng điệu của hắn lại loáng thoáng phát run, giống như mình mới là người bị tổn thương.

La Tại Dân buồn bực muốn gào lên, rốt cuộc ai mới là người bị hại hả hả hả! Đến tận bây giờ cậu còn không nói cho tôi biết cậu là ai! Muốn hôn thì hôn, muốn làm gì liền làm cái đó, tùy tiện trêu đùa cảm xúc và phản ứng của tôi, như vậy thích thú lắm hay sao?

Ỷ vào việc tôi thích cậu... Đúng, chính là ỷ vào việc tôi thích cậu...

... Tên khốn nạn này!

Đều là đàn ông con trai, loại khuất nhục không cách nào phản kháng lúc vừa rồi khiến La Tại Dân mất đi lý trí. Nghĩ đến việc bản thân vẫn luôn sợ hãi trước vấn đề tính hướng suốt mấy hôm nay, cậu nhanh chóng đổ hết tội trạng lên đầu của Lý Đế Nỗ - Đúng vậy, đều tại Lý Đế Nỗ cho nên mình mới biến thành như vậy, mới có thể chỉ vì bị hôn một cái mà liền có loại phản ứng này!

"Buông tay!" Cảm giác nghẹn khuất vì bị đùa giỡn lúc trước bỗng chốc ùa về, La Tại Dân điên cuồng né tránh đối phương, phẫn nộ đấm cho Lý Đế Nỗ một phát ngay vào bên má!

Lý Đế Nỗ bị đánh đến u mê, hốc mắt thoáng chốc ửng đỏ, mặc kệ đau đớn trên mặt mà ngây ngốc đứng yên ở đó, im lặng nhấm nháp thứ xúc động như khi cắn phải trái đắng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro