chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải nói cái gì đó để phá vỡ cảm giác xấu hổ của phút giây này mới được! Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng thời điểm La Tại Dân nhìn chằm chằm vào hắn còn có lực sát thương hơn cả lên tiếng chất vấn cả vạn lần, vì thế Lý Đế Nỗ âm thầm căng thẳng, hoàn toàn không biết làm sao.

Nếu là tỏ tình, vậy thì tối qua hắn đã tỏ một lần trong game, ở ngoài hiện thực, chỉ cần nói một tiếng "thích" ra thôi, rất có thể ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được. Song, Lý Đế Nỗ vẫn nhịn không được, mở miệng ấp a ấp úng thốt ra: "La Tại Dân, tôi thích cậu."

Lời này không khác gì một cái chùy hung hăng nện vào lòng La Tại Dân, chẳng những không khiến cho cậu tỉnh táo hơn, mà ngược lại còn càng thêm tức giận!

- Đúng vậy, cậu thích tôi, cậu lấy tư cách Thương Hỏa để nói, rồi lại dùng thân phận Lý Đế Nỗ để bày tỏ. Thế nhưng cậu có từng nghĩ tới tôi phải đối mặt với cảm xúc dành cho hai người cùng một lúc hay không!? Nếu tối qua tôi không mất ngủ, không đọc được tin nhắn cậu gửi, vậy thì tôi vẫn sẽ coi hai thân phận của cậu thành hai người. Trong trường hợp ấy, việc cậu tỏ tình sẽ không phải một niềm vui bất ngờ, mà thực sự là tra tấn!

Bởi vì quá mức kích động, bả vai La Tại Dân run nhẹ, cậu nhìn Lý Đế Nỗ, tựa như trả thù mà nói: "Tôi đã thích người khác rồi!"

Lý Đế Nỗ ngẩn ra, hắn chuẩn bị tâm lý sẽ bị La Tại Dân "chán ghét" hoặc là "tránh né", cũng từng hình dung ra cảnh La Tại Dân dùng lý do "không phải đồng tính luyến ái" để từ chối mình, nhưng hắn không tài nào dự đoán được, La Tại Dân sẽ trả lời như vậy!

Thích người khác, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe La Tại Dân đề cập tới việc này...

Chẳng phải cậu ấy độc thân sao? Chẳng phải đã chia tay với bạn gái cũ rồi sao?

Bình thường ở trong trường, La Tại Dân ngoại trừ chơi game thì chính là đi học, cho dù có thời gian rảnh để đánh tennis hay đi ra ngoài, cũng đều bị một mình mình chiếm cứ, làm sao còn có cơ hội thích người khác được? Không phải cậu ấy đang lấy cớ linh tinh chứ? Hơn nữa, bị một người đồng giới tỏ tình, chẳng phải nên đặt trọng tâm lên vấn đề giới tính trước à? Kể cả là lấy cớ, cũng không nên nói như vậy nha!

"Cậu không ghét đồng tính luyến ái, có phải không?" Lý Đế Nỗ vội vàng bước tới một bước, truy hỏi, "Cậu thích ai?"

La Tại Dân lùi về sau một bước, trong lòng phát điên mà gầm gừ: Cậu là óc heo hả? Tôi thích ai cậu còn không biết sao!?

Nhưng nếu nói thế, Lý Đế Nỗ sẽ lập tức đoán ra chuyện mình đã biết tất cả...

Vì thế cho nên La Tại Dân run rẩy nói: "Người trong game..." Dùng đòn của địch đánh trả cho địch, lấy gậy ông đập lại lưng ông, cậu không muốn bức Lý Đế Nỗ làm ra cái quyết định gì, chẳng qua chỉ muốn xem thử, thời điểm đối phương biết tình địch của hắn là chính hắn thì sẽ có phản ứng thế nào thôi!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Đế Nỗ trở nên cực kỳ cổ quái, người trong game... sẽ không phải là mình đi?

Hắn giống như bị người lôi ra từ đáy cốc ngập sương mù âm u hỗn độn, bỗng chốc cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa hân hoan!

- Nói vậy, La Tại Dân là vì hắn ở trong game, cho nên mới từ chối mình ngoài hiện thực? (rồi, tự lấy đá đập chân mình là có thiệc :)))

Cứ như bị xối một gáo nước lạnh lên đầu, Lý Đế Nỗ lập tức tỉnh táo trở lại mà bắt đầu suy nghĩ cho cẩn thận!

Bởi vì mình giấu diếm thân phận, nên đến bây giờ La Tại Dân vẫn coi mình và Thương Hỏa là hai người khác nhau. Đây cũng là lý do vì sao cậu ấy thân thiết với Thương Hỏa mà lại xa cách với mình. Vì La Tại Dân thích Thương Hỏa nhưng lại không biết Thương Hỏa chính là mình, do đó mới đối đãi hoàn toàn khác biệt!

Từ từ, có cái gì đó không đúng lắm, tối qua La Tại Dân cũng cự tuyệt mình ở trong game cơ mà?

Nói như vậy, lý do cậu ấy từ chối mình hôm qua là gì chứ? Lý Đế Nỗ cố gắng nhớ lại - "Loại ảo tưởng này tốt lắm, hiện tại em cũng đang có những ảo tưởng về anh, em không muốn đánh vỡ nó."

... Vì thế cho nên, người mà La Tại Dân thích chính là một "Thương Hỏa" đã được cậu ấy buff thêm hào quang ảo tưởng?

Cậu ấy không liên tưởng Thương Hỏa với hình ảnh của mình, mà lại hình dung ra một thằng cha man di mọi rợ khác sao!?

Lý Đế Nỗ giật giật khóe mắt, tự nhiên có loại cảm giác bị số phận trêu đùa. Trò hề này thực sự là vui đến mức xót xa...

"La Tại Dân, tôi..." Nói với cậu ấy mình chính là Thương Hỏa sao, một khi khai ra, nhất định là phải chết!

Nhưng mà, dù tình huống có xấu đi thì còn có thể be bét hơn hiện tại được nữa à?

Nói đúng ra, tình cảnh lúc này đã tốt hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều, ít nhất La Tại Dân không chán ghét đồng tính, lại còn thừa nhận thích mình ở trong game... Thẳng thắn thừa nhận cũng không sao cả, cùng lắm thì bị La Tại Dân nổi giận chút thôi, cái đó có thể từ từ an ủi nha... Bỗng chốc Lý Đế Nỗ vỡ lẽ!

Mắt thấy Lý Đế Nỗ lộ vẻ vui mừng, còn nói ra ba tiếng nọ, La Tại Dân đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành, người này không phải là muốn khai hết ra ngay tại chỗ chứ?

Đúng rồi, Lý Đế Nỗ vốn không giống cậu, một khi nghĩ thông suốt, chắc chắn sẽ không rối rắm lằng nhằng.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Lý Đế Nỗ liền mở miệng: "La Tại Dân, tôi có lời muốn nói với cậu."

La Tại Dân cảm thấy kinh hoàng, xoay người vội vàng bỏ chạy: "Tôi không muốn nghe!"

... Sao Lý Đế Nỗ lại có thể như vậy, cậu còn chưa chuẩn bị tinh thần mà!

Lý Đế Nỗ nhắm mắt theo đuôi mà đuổi tới, lấy chùm chìa khóa trong túi ra, quơ quơ, dở khóc dở cười bảo: "Đây là nhà tôi, cậu có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không vào được cửa đâu!"

... Đúng vậy, tôi không có nhà, tôi phải dựa vào cậu, cho nên bị cậu đùa giỡn cũng vẫn không thể nào thoát ra!

La Tại Dân tức giận, xoay người đi về hướng ngược lại, Lý Đế Nỗ nhanh chóng đi theo, nào ngờ đột nhiên người nọ lại co chân lên mà chạy!

"Này!" Lý Đế Nỗ sải dài bước chân, vội vã đuổi theo, "Đừng chạy!"

La Tại Dân chạy ra cửa sắt, hai người một trước một sau cứ thế rượt đuổi tới mấy chục mét ở trên nền tuyết. Cuối cùng, Lý Đế Nỗ nhờ vào ưu thế thân cao chân dài, rất nhanh kéo được cánh tay La Tại Dân từ phía sau: "Cậu đi đâu vậy!"

La Tại Dân liều mạng giãy dụa, mặt đất tuyết phủ quá trơn, trong lúc lôi kéo không biết ai mất trọng tâm trước mà cả hai liền song song ngã xuống!

"A..." Trong nháy mắt trước khi té ngã, La Tại Dân bị Lý Đế Nỗ kéo vào trong ngực. Lý Đế Nỗ thở hổn hển, còn ôm lấy cậu khẩn trương hỏi: "Có đau không?"

La Tại Dân đột nhiên thở dài, nghiêng đầu đi, trong lòng ngập đầy ủy khuất.

Sau khi đứng dậy, Lý Đế Nỗ kiên quyết kéo cậu đi vào nhà mình: "Đừng nóng, vừa rồi là tôi không tốt, chúng ta về nhà lại nói."

La Tại Dân xoay xoay cổ tay, nhưng Lý Đế Nỗ nắm chặt vô cùng. Trong lúc còn đang dùng dằng cậu đã bị đối phương dùng sức kéo lại, vì thế chỉ đành ngậm miệng, cúi đầu.

Người nhà Lý Đế Nỗ đều đã ngủ, La Tại Dân đi lên phòng dành cho khách ở trên lầu, vừa muốn đóng cửa, Lý Đế Nỗ lại lập tức chen vào. Hắn một phen đẩy La Tại Dân vào trong, đóng cửa phòng, khóa lại.

La Tại Dân vội la lên: "Cậu làm gì thế, tôi muốn đi ngủ."

Lý Đế Nỗ: "Nói xong rồi ngủ."

La Tại Dân có chút hối hận, cậu không nên xúc động mà nói câu kia, đáng ra phải giả ngu đến cùng mới phải!

Lý Đế Nỗ: "Cậu chán ghét tôi sao?"

La Tại Dân quay lưng, không muốn nhìn vào hắn, cũng không biết nên trả lời thế nào mới được.

Lý Đế Nỗ kéo tay La Tại Dân, mạnh mẽ xoay cậu lại đây: "Nghe này..."

La Tại Dân bắt đầu run rẩy, ngập ngừng nói: "Không..." Đừng nói, cậu không muốn nghe!

Lý Đế Nỗ giữ chặt bờ vai người nọ, mở miệng liền thốt ra tên cậu ở trong game: "A Dân."

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ nhìn thẳng vào mắt La Tại Dân: "Thật xin lỗi, lúc trước đã lừa em... Anh là Thương Hỏa, là chồng em ở trong game."

Tuy đã biết chân tướng, nhưng khi nghe chính miệng Lý Đế Nỗ nói ra, La Tại Dân vẫn bị chấn động thật nhiều. Thoáng chốc, cậu có cảm giác thất bại vượt qua cả kinh ngạc, mà tự trọng cũng bị nghiền thành cám luôn.

Lý Đế Nỗ thấp thỏm hỏi: "Người em thích trong game... là Thương Hỏa đúng không? Nếu vậy, đó cũng là anh."

La Tại Dân bất chấp cảm giác bứt rứt vì làm trái lương tâm mà lắc đầu, triệt để không muốn thừa nhận, sau đó cậu thấy đáy mắt Lý Đế Nỗ tràn ra một tia thống khổ.

"Anh thích em, bất kể trong game, hay là hiện thực." Lý Đế Nỗ nói.

Sắc mặt La Tại Dân trắng bệch, trái tim như bị người bóp chặt. Cậu trA Dân Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ cũng trA Dân cậu, bọn họ yêu thích lẫn nhau, tất cả cảm xúc đã sớm dây dưa giao hòa làm một, nhìn đối phương buồn, hiển nhiên bản thân cũng chẳng được vui.

La Tại Dân không né tránh nữa, chán nản hỏi: "Vì sao bây giờ mới nói cho tôi biết."

Lý Đế Nỗ: "Có rất nhiều nguyên nhân, ban đầu là vì em không muốn game hòa vào hiện thực, anh sợ nếu em biết anh là Thương Hỏa thì sẽ trốn tránh anh..."

"Cho nên cậu liền nói một đằng làm một nẻo sao?" La Tại Dân lắc đầu, căm giận nói, "Hẳn là cậu nên cho tôi biết ngay từ đầu!"

Lý Đế Nỗ lớn tiếng cắt lời: "Nếu anh cho em biết, em còn chịu làm vợ anh trong game không? Chẳng biết chừng còn vì xấu hổ mà không muốn lên mạng nữa!"

Lá gan nhỏ, tính cách lại cứng nhắc, còn rất tự trọng, nếu La Tại Dân biết ông chồng trong game của mình là một đàn em khóa dưới ở ngay bên người, chỉ sợ sẽ tận lực né tránh!

La Tại Dân thừa nhận, đúng là như vậy, nếu trước đó Thương Hỏa nói rõ thân phận, La Tại Dân cũng sẽ thẳng thắn cho đối phương biết giới tính của mình, trong trường hợp ấy, bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường thôi.

Trầm mặc một lát, La Tại Dân hỏi: "Cậu biết tôi là A Dân khi nào?"

Lý Đế Nỗ: "Hôm em phát sốt rồi anh ôm em đến phòng y tế."

La Tại Dân giật mình, chẳng trách ngày đó cậu lại cảm thấy Lý Đế Nỗ đặc biệt nhiệt tình với mình, nhờ thế mà về sau hai người càng tiếp xúc thường xuyên hơn... Nhưng thế thì cũng hơi bị sớm, rốt cuộc Lý Đế Nỗ làm sao mà biết được? Thực sự đi điều tra mình hay sao?

Thấy La Tại Dân lộ ra vẻ mặt hoài nghi lại pha thêm vài phần hoảng sợ, Lý Đế Nỗ đã đoán được cậu đang nghĩ gì, cười khổ, giải thích: "Em còn nhớ vào buổi tối trước ngày hôm đó em đã nói cho anh biết ID và password tài khoản game của em không? ID em chính là tên viết tắt của em đi? Anh biết em học ở Hoa đại và hơn anh một khóa, cho nên khi đó đã bắt đầu lưu ý đến những người có tên viết tắt là LTD, không ngờ nữ thần may mắn mỉm cười, ngay ngày hôm sau, lúc đưa em tới phòng y tế, thấy Hầu Đông Ngạn viết tên em, lại hỏi dò cậu ta vài câu, liền biết em đang chơi game 『 Thần Ma 』, do đó anh nhanh chóng xác định được."

La Tại Dân rơi đầy một đầu hắc tuyến, nghiến răng thầm nhẩm tên Hầu Đông Ngạn một lần, thì ra kẻ hãm hại mình lại là thằng nhãi ấy!

"Ngay từ đầu cậu đã đoán được tôi là con trai?" La Tại Dân nhíu mày.

Lý Đế Nỗ cười cười: "Tám năm trước, khi vừa mới quen anh đã nghĩ em là nam, nhưng sau đó em lại cầu hôn anh, cho nên anh liền nghĩ em có thể là nữ, cứ thế hiểu lầm rất nhiều năm, về sau mới vỡ lẽ."

La Tại Dân lại hỏi: "Hầu Đông Ngạn có biết cậu là Thương Hỏa hay không?"

Lý Đế Nỗ: "Biết, nhưng mà mãi đến hôm qua mới biết, anh trực tiếp nói với cậu ta, muốn cậu ta giúp anh giấu diếm."

La Tại Dân: "..." May đấy, ít nhất Hầu Đông Ngạn không liên thủ với Lý Đế Nỗ để lừa cậu ngay từ đầu, nếu không cậu chắc chắn xách dao đi làm thịt con khỉ ấy!

Lý Đế Nỗ tiếp tục nói: "Anh vốn nghĩ, chờ khi quan hệ của chúng ta tốt đẹp cả trên mạng lẫn ngoài đời sẽ nói rõ chân tướng với em, nhưng bỗng một hôm đang chơi game em lại đột nhiên đòi giữ khoảng cách với anh..."

La Tại Dân nghẹn họng, nghĩ đến việc mình bị người này cưỡng hôn trên game lúc trước, sau khi offline còn bị ngược một trận trên trường... Ngay lập tức, oán khí cùng ủy khuất vì bị bắt nạt, bị lừa gạt lại dâng lên, cứ như sóng triều, trận sau cao hơn trận trước!

Thế nhưng, Lý Đế Nỗ cũng có lý do của mình: "Em nói em là thẳng nam, không thích anh động chạm, anh rất buồn, cho nên mới lấy cớ phải thi đấu tennis mà xa cách em ở ngoài đời, đồng thời cũng muốn để bản thân yên tĩnh một thời gian... Anh sợ nếu nói ra chân tướng, em cũng sẽ chán ghét bản hiện thực của anh, do đó lúc ấy anh hoàn toàn không có ý định thẳng thắn."

La Tại Dân bỗng chốc nóng đầu, xúc động nói: "Cậu có biết khi ấy tôi đòi giữ khoảng cách với cậu là vì lý do gì không!? Bởi vì tôi, tôi..." Nói tới đây, cậu đột nhiên dừng lại, run run rẩy rẩy đến mức bắt đầu lắp bắp.

Lý Đế Nỗ căng thẳng trong lòng: "Vì sao?"

La Tại Dân nhìn trời, chớp chớp lông mi, thanh âm bỗng dưng nhỏ đi một chút, "Bởi vì tôi có... có thiện cảm với cậu ở ngoài hiện thực..." Cực kỳ ít khi đỏ mặt, nhưng bởi vì một câu bày tỏ rất mất thể diện này mà La Tại Dân không sao ngăn được hai má phiếm hồng.

Lý Đế Nỗ sửng sốt trong chốc lát, bất chợt mở to đôi mắt, lắp bắp hỏi: "Em, em cũng thích anh?"

La Tại Dân xấu hổ và tức giận đến mức chỉ muốn vả cho mình một cái, nhưng vừa rồi chẳng hiểu vì sao cậu lại tò mò, không biết sau khi Lý Đế Nỗ hiểu được nguyên nhân thì có hối hận hay không nhỉ!

Đúng là Lý Đế Nỗ rất hối hận, hối hận đến mức ruột cũng phải tím xanh! Sao hắn có thể ngờ La Tại Dân lại chôn giấu tâm tư sâu như vậy, cũng chưa từng vọng tưởng đối phương lại đồng thời thích cả phiên bản thực lẫn ảo của mình... càng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng La Tại Dân sẽ vì băn khoăn giữa hai lựa chọn mà rối rắm. Thế nhưng hiện tại, hắn đã hiểu ra tất cả!

Đêm nay tâm tình Lý Đế Nỗ liên tục phập phồng lên xuống cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, song đến giờ phút này hắn quả thực mừng rỡ như điên, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hú dài mấy tiếng - Cứ nghĩ đến những hiểu lầm cùi bắp lúc trước, hắn lại lộ ra biểu tình vặn vẹo, 'vui' đến không nói nổi thành lời!

Có điều, hắn không như La Tại Dân, sẽ không vì những chuyện đã qua mà hối hận. Hối hận có lợi ích gì đâu? So ra, hắn càng coi trọng hiện tại hơn nhiều lắm!

Lý Đế Nỗ giữ chặt bả vai La Tại Dân, tiến thêm một bước xác nhận: "Cho nên chẳng những em thích anh ở trong game, mà còn thích anh ở ngoài đời thực?"

La Tại Dân bị đối phương nắm vai đến phát đau, nổi giận mà dùng sức đẩy hắn ra: "Hiện tại tôi không thích cậu, tôi chính là thích Thương Hỏa ở trong game."

Lý Đế Nỗ vội la lên: "Anh chính là Thương Hỏa!"

La Tại Dân nghiêng người: "Thương Hỏa là nhân vật game, tôi không nói chuyện tình cảm với hắn ở ngoài đời thực."

Lý Đế Nỗ bị tức đến buồn cười: "Em đừng cố tình gây sự..."

"Tôi không đùa đâu!" La Tại Dân thừa nhận, cậu nói vậy là vì cố ý muốn chọc giận Lý Đế Nỗ, nhưng cậu không cố tình gây sự. Trước khi biết Lý Đế Nỗ chính là Thương Hỏa, câu nói vừa rồi thật sự là kết quả của một hồi băn khoăn dằn vặt thật lâu trong đầu cậu.

Lý Đế Nỗ lưu manh mà trượt bàn tay xuống nắm lấy tay La Tại Dân, người sau bỗng chốc nhớ tới một màn cưỡng hôn lúc vừa rồi, vì thế nhanh chóng giãy ra: "Đừng đụng vào tôi!"

Lý Đế Nỗ nhất thời trở nên do dự: "Em đang tức giận sao?"

La Tại Dân trả lời: "Cậu lừa tôi lâu như vậy, tôi có thể không tức giận được à!?"

Lý Đế Nỗ sớm biết việc mình thẳng thắn nói ra chân tướng sẽ khiến La Tại Dân tức giận, nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, lại nói, vô tình biết đối phương cũng thích mình làm hắn vui sướng như nhặt được báu vật, do đó lúc này chỉ có thể mềm mỏng dỗ dành thôi.

Hắn bất chấp mặt mũi mà ghé sát lại: "Là anh không tốt, để anh giải thích đi. Kỳ thực anh rất sợ sau khi biết chuyện em sẽ chán ghét anh, cho nên mới làm như vậy. Nếu hiện tại đã giải thích rõ ràng, em hãy nể tình em cũng thích anh mà tha thứ cho anh có được không..."

- Hự, người này còn có thể phun ra cái kiểu lập luận như vậy được! La Tại Dân không khỏi muốn chửi thề, lần đầu tiên cậu biết da mặt Lý Đế Nỗ lại dày đến thế!

"Đi ra ngoài! Tôi muốn ngủ!" La Tại Dân chỉ vào cửa phòng, dừng một chút, lại nói, "Ngày mai tôi liền dọn đi." Nói đoạn, cậu mở vòng tay thông minh, chuyển lại hai vạn đồng mà Thương Hỏa gửi cho lúc trước trở về, "Sửa mũ giáp tốn bao nhiêu, đừng có gạt tôi."

"Em thật sự muốn phân tách rạch ròi như thế à?" Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân trưng ra bộ dạng "không nói thật thì liền trở mặt", trong lòng như có lửa thiêu, toàn thân liên tục bị nung bị nấu.

"Đúng!" Nếu muốn bắt đầu yêu đương một cách công bằng, La Tại Dân chỉ có thể nhất quyết sòng phẳng với người nọ. Cậu cũng là đàn ông con trai, đương nhiên không muốn vì thua kém trên phương diện vật chất mà lẫn lộn giữa ân tình cùng với ái tình.

Lý Đế Nỗ bất đắc dĩ nói: "Một ngàn rưỡi."

La Tại Dân: "Đừng gạt tôi, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cậu."

Lý Đế Nỗ: "..."

Lý Đế Nỗ: "Được rồi, kỳ thực tốn ba nghìn."

La Tại Dân: "... ..."

"Lần này thật sự không lừa em đâu," Lý Đế Nỗ giơ tay phải phát thệ, lại chỉ chỉ vào vòng tay của mình, "Anh còn lưu số điện thoại của ông sửa mũ giáp, nếu em không tin có thể hỏi nha." Nhất định không được để cho cậu ấy biết, cái mũ giáp trúng thưởng của cậu ấy cũng là mình mua!

La Tại Dân cúi đầu, nói: "Đã biết, chờ khi tôi có tiền sẽ trả lại cho cậu, tôi mệt rồi, muốn ngủ."

Lý Đế Nỗ bước hai bước về phía cửa phòng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại hỏi: "Vậy chừng nào thì em... có thể tha thứ cho anh?"

La Tại Dân cau mày: "Hiện tại tôi rất rối, không muốn thảo luận vấn đề này!"

Lý Đế Nỗ: "Thế khi nào thì có thể..."

La Tại Dân bực bội ngẩng đầu, trên trán đã nổi một đường gân xanh nhạt, Lý Đế Nỗ lập tức giơ tay đầu hàng, bước ra khỏi phòng còn nhẹ nhàng khép cửa lại cho người nọ.

... Không việc gì, không việc gì, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro