chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tám giờ, quán rượu dần đông khách hơn, chủ quán lại nhìn về phía La Tại Dân khi ấy đã cuộn thành một đống ở trong góc, dùng mắt ra hiệu với phục vụ bàn. Bình thường, gặp phải tình huống này, bọn họ sẽ tìm liên hệ gần nhất trong vòng tay của khách hàng, gọi người nhà hoặc bạn bè đối phương tới đón người đi.

Nhân viên phục vụ đang định đi qua, bỗng thấy cái chuông cạnh cửa quán bar kêu vang, một vị khách mặc áo da màu đen mang theo gió thu đẩy cửa bước vào.

Đó là một thanh niên có vóc dáng rất cao, trời tối còn đeo kính mát, dùng khăn quàng cổ thật dày che kín cằm và môi, cả khuôn mặt chỉ lộ ra sống mũi thẳng tắp.

Con mắt nhân viên phục vụ thoáng chốc sáng ngời, tuy người vừa đến võ trang kín mít, nhưng giơ tay nhấc chân vẫn khó che giấu được hào quang, dù không nhìn mặt, chỉ dựa vào vóc dáng, cũng đủ để khẳng định, hắn là một người đàn ông phi thường chói mắt. Do dự trong phút chốc, phục vụ liền chuyển hướng đi sang chào đón hắn.

Thế nhưng, sau khi người nọ bước vào thì chỉ đứng tại chỗ quan sát một vòng, không giống đến để uống rượu, mà có vẻ như đang tìm người hơn.

Quả nhiên, khi tầm mắt của hắn di chuyển tới góc phòng thì đột nhiên dừng lại, kế tiếp, hắn lập tức đi về góc kia.

La Tại Dân nhắm mắt nằm gục xuống bàn, đầu đau như bị kim đâm búa đập, trái tim cũng đập vừa mạnh vừa nhanh. Không biết vì uống quá nhiều cà phê, hay là say rượu, chung quy, cậu chưa bao giờ thấy khó chịu như lần này.

Lý Đế Nỗ cứ thế đi tới, đảo mắt nhìn qua chai Martini chỉ còn lại non nửa và cóng đá đã tan chảy ở trên bàn, cùng với cái cằm hốc hác hao gầy của... người yêu.

Vừa rồi ngồi trong xe chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, buổi tối cũng chỉ tùy tiện ăn miếng Sandwich tài xế mua về, chưa tắm rửa, chưa tháo trang sức, Lý Đế Nỗ thật không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi cái gì, mong mỏi cái gì. Trong lúc nhất thời, hắn thấy mình chẳng khác gì một thằng ngốc.

Mong gặp lại người này một lần nữa ư? Nhưng gặp mặt rồi, thì có thể nói cái gì đây?

Ba năm trước, La Tại Dân đã nói rất rõ ràng, cậu không thể bỏ mặc ba mẹ mình, cậu muốn kết hôn, muốn sinh con đẻ cái, muốn có một gia đình hoàn hảo - Mà hắn, khi ấy lại không đủ sức giúp cậu giải quyết bất cứ một vấn đề nào, thậm chí ngay cả cơ hội khẩn cầu cậu cũng không cho hắn, rời đi nhanh như vậy, đột ngột như vậy.

Nhớ tới người này bặt vô âm tín suốt ba năm, Lý Đế Nỗ không khỏi cong khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc... La Tại Dân, tại sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy?

Nếu đã đi rồi, thì tại sao lại trốn trong đám đông dùng loại ánh mắt vừa quấn quýt si mê vừa bi thương đau khổ này để nhìn anh. Nếu đã không cần anh nữa, thì tại sao lại một mình tới đây uống rượu? Còn uống đến say mèm!

Lý Đế Nỗ vươn tay, xoa xoa gò má của La Tại Dân... Người nọ thật gầy, thoạt nhìn tinh thần thật là sa sút, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi.

La Tại Dân nhíu mày, phát ra một tiếng ú ớ của người say rượu.

Lý Đế Nỗ đột nhiên cảm thấy tức giận vô cùng. Uống say thành như vậy, nếu đổi lại là một người đàn ông xa lạ khác xuất hiện ở đây, có phải người này cũng chẳng hề phòng bị như vậy hay không?

Một phen nắm lấy cánh tay của đối phương, Lý Đế Nỗ hung hăng kéo La Tại Dân dậy!

Người sau mở to đôi mắt, lại thấy đầu óc choáng váng một hồi, tầm mắt mông lung bất định. Cậu lắc lắc đầu, cố gắng mở mắt to hơn, muốn nhìn rõ diện mạo người trước mặt, nhưng thoáng cái, toàn bộ thế giới liền ngả nghiêng, La Tại Dân đứng không vững mà đổ về phía trước!

Lý Đế Nỗ kéo cậu vào lòng theo bản năng.

La Tại Dân tựa lên vai người nọ, ngửi thấy một mùi nước hoa xa lạ, tâm tư dấy lên một chút bất an, vì thế giãy dụa, còn lẩm bẩm vài câu mà người khác không nghe được rõ ràng.

Lý Đế Nỗ tức giận đến phát điên, một tay cầm lấy cánh tay La Tại Dân vắt qua vai mình, nửa dìu nửa khiêng mà kéo người ra ngoài quán rượu.

Tới cửa, hắn bị nhân viên phục vụ lễ phép cản lại: "Tiên sinh, xin hỏi anh là gì của vị khách này..."

"Bạn." Lý Đế Nỗ lạnh lùng phun ra một tiếng như vậy, không đợi đối phương phản ứng, dùng lực sốc La Tại Dân thiếu chút nữa thì trượt xuống lên, trực tiếp bước ra ngoài.

Đẩy mạnh La Tại Dân vào xe, Lý Đế Nỗ nhanh chóng nói: "Về khách sạn."

Trên đường, hắn gọi điện thoại cho trợ lý, bảo đối phương thuê một gian phòng khác, trợ lý kỳ quái hỏi: "Thuê phòng? Bên tổ chức đã đặt cho anh một cái phòng hạng nhất, anh còn thuê nữa làm gì?"

Lý Đế Nỗ có chút thiếu kiên nhẫn: "Bảo cô thuê thì cứ thuê đi, đừng hỏi nhiều như vậy."

Trợ lý sợ hãi, rụt rè hỏi: "À, anh muốn thuê phòng loại gì?"

"Phòng giường đôi, thuận tiện giúp tôi đi mua một ít thuốc giải rượu về," Lý Đế Nỗ nhìn thoáng qua La Tại Dân đang hôn mê bất tỉnh nghiêng ngả trên người mình, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm đen tối, nói với cái vòng tay, "Lại mua thêm hai hộp áo mưa và một lọ bôi trơn, nhớ mua loại tốt nhất đấy."
"Ồ, thuốc giải rượu, áo mưa..." Từ từ, trợ lý dại ra hai giây, sau khi qua cơn chấn động, cô mới nơm nớp lo sợ hỏi, "Lý, Lý đại ca, anh muốn dẫn người trở về?"

Lý Đế Nỗ chẳng chút e dè: "Ờ."

Trợ lý bé nhỏ: "Này, này... Lý đại ca, lát nữa đến nơi tôi và Tiểu Chu sẽ xuống đón người, anh đi lên một mình thôi nhé, quanh đây rất có thể sẽ có phóng viên ẩn núp, nếu bị chụp được thì chắc chắn anh Bành sẽ giết chết tôi..."

Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng xoa xoa cái cổ La Tại Dân, nói: "Không cần thiết, chụp thì cứ chụp, tôi mang về chính là người của tôi."

Trợ lý: "..."

Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn, Lý Đế Nỗ chật vật tha La Tại Dân ra khỏi xe, đối phương lảo đảo bước chân phù phiếm, ôm bụng nôn khan một trận, nhưng rốt cuộc chẳng phun được cái gì ra.

Trước kia, cho dù La Tại Dân uống say cũng chưa từng thất thố đến như vậy, xem ra lần này thực sự đã uống quá nhiều rồi!

Vì phòng ngừa người nọ nhũn chân mà ngã sấp xuống, Lý Đế Nỗ bất đắc dĩ cúi mình, vòng cánh tay qua đầu gối của La Tại Dân, dứt khoát bế cậu lên.

... Nhẹ quá! Lý Đế Nỗ nhíu mày thật chặt, ba năm qua người này không chịu ăn cơm sao?!

Lúc Lý Đế Nỗ lên tới khách sạn, cô trợ lý đã đứng sẵn ở cửa phòng 1108 chờ đợi, thấy hắn trực tiếp bế người lên như vậy thì không khỏi tò mò mà nhòm ngó một phen... Hình như, hình như thật sự giống với lời đồn, người trong ngực hắn là một cậu con trai! Orz...

Giúp hai người quẹt thẻ mở cửa phòng xong, trợ lý cũng theo vào, đặt túi nilon đựng những món đồ Lý Đế Nỗ muốn ở lối vào, sau đó thức thời quay đầu rời đi. Trước khi đóng cửa cô như nhớ tới một điều gì, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Anh Lý, đừng quên chuyến bay tám giờ sáng mai, trễ nhất là sáu giờ ba mươi phải xuất phát ra sân bay đó, à, buổi tối... anh nên kiềm chế một chút."

Nói xong câu này, cô nhanh chóng giúp hai người đóng cửa lại, ôm mặt chạy đi.

Lý Đế Nỗ: "..."

Ném La Tại Dân xuống giường, Lý Đế Nỗ tháo bỏ kính râm, kéo khăn quàng cổ vứt sang bên cạnh.

La Tại Dân bị ném thì mơ hồ tỉnh lại, hai mắt mở to song lại nhìn trần nhà một cách vô thần, đầu óc vẫn là một mảnh mông lung mờ ảo.

Lý Đế Nỗ nhìn cậu, trong lòng tự nhiên dấy lên một ngọn lửa vô danh, hắn quỳ một gối xuống mép giường, nắm cằm La Tại Dân, cúi đầu, giống như trút giận mà bắt đầu hôn.

Bởi vì không khống chế lực đạo cho nên đầu lưỡi Lý Đế Nỗ mơ hồ tràn ra vị tanh của máu, nhưng hắn không hề có ý định ngừng, ngược lại còn càng thô bạo hơn. Hắn giống như một con quỷ hút máu đã bị bỏ đói lâu ngày, và tựa hồ chỉ có thứ chất lỏng tanh tanh ngọt ngọt ở giữa mấy phiến môi mới có thể giúp hắn kéo dài sự sống.

... Ba năm, La Tại Dân, năm đó em đơn phương chia tay anh, muốn anh rời khỏi cuộc sống của em, anh đã đồng ý chưa?

La Tại Dân cau mày hừ nhẹ một tiếng, trong miệng có một mùi thuốc lá vô cùng xa lạ, cậu hoảng sợ vươn tay đẩy đối phương ra, nhưng đại não bị men say làm cho mụ mị, hiển nhiên động tác cũng chỉ như là khua múa linh tinh, yếu đuối và vô lực.

- Cho dù tế bào toàn thân đã bị chất cồn thấm ướt sũng, thế nhưng tiềm thức La Tại Dân vẫn đang kêu gào "nguy hiểm" không ngừng, bởi vì mùi thuốc lá xa lạ kia, còn có những động tác gần như có thể gọi là thô bạo nọ...

... Người này, không phải Lý Đế Nỗ ở trong trí nhớ của mình!

Lý Đế Nỗ buông La Tại Dân ra, nhưng tay vẫn nắm chặt trên cằm cậu, nhẹ nhàng nâng lên, ép La Tại Dân dùng đôi mắt ngập sương mù để đối diện với mình.

La Tại Dân xụi lơ thân thể, đầu đau như muốn nứt ra, trước mắt chính là một mảnh mơ hồ không rõ. Bỗng cậu nghe thấy một giọng nói thanh lãnh trầm thấp vang lên ở bên tai: "Biết anh là ai không?"

... Lý... Đế..Nỗ?

Là giọng nói của Lý Đế Nỗ...

Trong lúc nhất thời, La Tại Dân mở to hai mắt, đồng tử vội vàng co rút lại, a-đrê-na-lin trong máu dâng cao, miệng khô lưỡi rát... Cậu nhận ra thanh âm này, đó là giọng nói của người mà cậu ngày nhớ đêm mong.

... Lý Đế Nỗ, là anh sao?

Cậu muốn trả lời, muốn hỏi, hai cánh môi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không nói nổi một câu trọn vẹn.

Bởi vì không nói nên lời, cậu vội vàng vươn tay, chủ động kéo lấy bóng người mơ hồ trước mắt. Giống như kẻ đang chới với giữa dòng nước lũ bỗng nhìn thấy một mảnh gỗ cứu sinh, La Tại Dân dùng tất cả sức lực của mình, ôm chặt lấy người nọ theo bản năng, sau đó ngẩng đầu hôn tới.

Lý Đế Nỗ... đừng buông tay...

Lý Đế Nỗ... em rất nhớ anh...

Lý Đế Nỗ ngẩn người, rất nhanh liền đoạt lại quyền chủ động. La Tại Dân không hề kháng cự, hơi hơi híp mắt, đáp lại không ngừng. Theo nụ hôn này, cậu có cảm giác linh hồn gần như khô kiệt của mình được tưới nước cam tuyền, cậu đã phân không rõ được đây là ảo giác sau cơn say rượu hay là hiện thực. Nếu cậu biết say rượu có thể mơ thấy Lý Đế Nỗ, vậy thì cậu tình nguyện hàng đêm say sưa không tỉnh...

Lý Đế Nỗ... em đau khổ quá...

Lý Đế Nỗ... cứu, cứu em...

--

--

"... Rời khỏi anh, em có tự chăm sóc tốt cho bản thân không?" Lý Đế Nỗ dùng thứ thanh âm khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Kết hôn chưa?" Âm cuối của hắn khẽ run lên, "Có hạnh phúc không?"

Khóe mắt La Tại Dân phiếm lệ, cũng chẳng biết cậu có nghe được hay không.

"Nói chuyện với em đấy!" Lý Đế Nỗ rống lên.

"... Ưm!" La Tại Dân ôm cổ Lý Đế Nỗ theo bản năng, dùng mặt cọ cọ đối phương tựa như đang cầu xin tha thứ, đồng thời liên tục áp nhẹ môi lên vành tai hắn.

Lý Đế Nỗ rớt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hiện tại em biến thành cái bộ dạng quỷ quái này, làm sao anh có thể bỏ em mà đi... hả?"

Hắn thực hy vọng mình có thể máu lạnh một chút, giống như La Tại Dân năm xưa, một mực quay đi đến đầu cũng không ngoảnh lại.

Nhưng hắn không làm được.

Ba năm, không ai biết trong khoảng thời gian này hắn đã phải mất bao nhiêu sức lực mới ngăn được xúc động đi tìm La Tại Dân của bản thân. Hắn liều mạng làm việc, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí là càng ngày càng mạnh mẽ... Hắn cho rằng mình sẽ chóng quên được người nọ thôi, nhưng thời điểm nhìn thấy đối phương một lần nữa, tất cả tưởng niệm cùng nhớ nhung tồn đọng lâu ngày, bỗng dưng quay lại cắn nuốt tâm trí hắn chỉ trong khoảnh khắc. Cuối cùng, hắn lại hạ mình đuổi theo, tìm kiếm và rồi bám dính lên...

"Anh nợ em," Lý Đế Nỗ cắn môi người nọ, nhỏ giọng nỉ non, "Nhất định là kiếp trước anh nợ em, La Tại Dân..."

--

--

Mãi đến hai ba giờ sáng, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ hai mươi phút, vòng tay vang chuông báo thức, Lý Đế Nỗ lập tức mở mắt vươn tay ấn tắt chuông, mỏi mệt nhìn về phía La Tại Dân ở bên người. Đối phương chưa bị đánh thức, nhưng đã thoáng cau mày, dường như ngủ không an ổn mấy.

Lý Đế Nỗ hôn lên mí mắt cậu, vuốt ve đôi môi đã bị mình hôn đến trầy da, cuối cùng lưu luyến mà nhẹ tay nhẹ chân xuống giường mặc quần áo, thu dọn hành lý chuẩn bị rời đi trước khi trợ lý đến gõ cửa phòng. Thời điểm ra khỏi cửa, vừa vặn gặp được cô trợ lý nhỏ đang chạy tới, Lý Đế Nỗ nhìn nhìn đồng hồ, khàn khàn nói: "Cô bảo Tiểu Chu mười phút nữa lên phòng tôi."

Trở lại phòng mình, Lý Đế Nỗ nhanh chóng tắm táp và rửa mặt rửa mũi một phen, lúc đi ra Tiểu Chu đã tới.

Hắn một bên mặc quần áo một bên thấp giọng dặn dò: "Tiểu Chu, cậu ở lại thành phố Q, người ở phòng 1108 kia, cậu giúp tôi theo dõi một thời gian, điều tra xem hiện tại cậu ấy đang ở chỗ nào, làm gì, có..." Dừng một chút, Lý Đế Nỗ ảm đạm nói, "Có bạn gái hay chưa."

Nếu La Tại Dân đã kết hôn, hẳn là hắn có thể biết thông qua đám bạn học, cũng may đến bây giờ vẫn chưa ai nhắc tới tin tức này, Lý Đế Nỗ sợ hãi nhất chính là nghe được những điều như thế...

Điều chỉnh cảm xúc một chút, Lý Đế Nỗ tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi nhớ mẹ cậu ấy mắc chứng trầm cảm uất ức, cậu điều tra một chút xem tình trạng bệnh tật của bà ra sao, càng tỉ mỉ càng tốt, có tin gì lập tức nhắn cho tôi, tôi phải tham gia các hoạt động kế tiếp, có lẽ thứ năm tới mới rảnh một ngày, lúc đó sẽ đến đây một chuyến."

Tiểu Chu gật gật đầu: "Vâng."

Thu xếp xong xuôi, Tiểu Chu ở lại, Lý Đế Nỗ và một đám người xuống lầu lên xe.

Xuyên qua cửa kính ô tô, nhìn về phía khách sạn mười một tầng đã ở đêm qua, đôi con ngươi thâm thúy của Lý Đế Nỗ bỗng chốc dâng đầy mâu thuẫn của tình yêu say đắm cùng oán niệm ngập tràn.

... La Tại Dân, chờ anh trở lại, anh không định thả cho em tự do nữa.

***

Bảy giờ ba mươi, La Tại Dân hơi giật giật mí mắt, ý thức cũng theo đó mà chậm rãi trở về.

Cậu bị đồng hồ sinh học đánh thức, nhưng toàn thân lại như nát vụn ra, cứ thế nằm bẹp ở trên giường hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của đại não, nhất là phần từ dưới thắt lưng và mông trở xuống, gần như không hề có sức lực.

"A đau..." Miễn cưỡng trở mình một cái, thân thể lập tức kháng nghị, La Tại Dân nhíu chặt lông mày, cố gắng mở to đôi mắt đã sưng vù.

"Trời ơi..." Sau khi hiểu được sự việc xảy ra trên người mình, La Tại Dân bỗng tái mặt đến cắt không ra một hột máu!

- Cậu tới quán bar uống đến bất tỉnh nhân sự, kế tiếp bị một người đàn ông xa lạ đưa vào khách sạn, không chỉ vậy, cậu thế nhưng còn... đem đối phương trở thành Lý Đế Nỗ!

Đúng, cả đêm La Tại Dân mộng xuân, mơ thấy mình cùng Lý Đế Nỗ dây dưa vấn vít.

Bọn họ vừa điên cuồng vừa phóng túng, La Tại Dân hoàn toàn sa xuống vực sâu của dục vọng, vô pháp kiềm chế bản thân.

"Trời... trời ơi..." La Tại Dân dùng hai tay hung hăng xoa mặt, thật sự cậu sắp điên rồi!

Bất chấp đau đớn trên người, La Tại Dân chật vật ngồi dậy. Ngay lập tức, lớp chăn mỏng mềm mại trượt xuống khỏi bả vai, để lộ ra thân thể không một mảnh vải che thân của cậu.

Người kia là ai? Vì sao lại đụng tới mình, mà hắn đã rời đi lúc nào cơ chứ...

Có thể nào hắn là... Lý Đế Nỗ không?

La Tại Dân bị phỏng đoán to gan lớn mật của mình làm cho hoảng sợ. Cậu đưa tay bịt miệng, thầm phủ định, không thể nào, đã ba năm nay Lý Đế Nỗ không liên hệ với cậu, tuy hôm qua hắn ở thành phố Q, nhưng hắn là ngôi sao, chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn, làm gì có thời gian để tới tìm mình.

Huống chi hôm qua mình tới quán bar uống rượu sau đó mới bị người mang đi, Lý Đế Nỗ sao có thể xuất hiện tại cái nơi như thế được... Đầu óc La Tại Dân vẫn còn lưu lại một chút ấn tượng mơ hồ, cậu nhớ trong miệng người kia có mùi thuốc lá, hẳn là một kẻ thường xuyên hút thuốc, thế nhưng Lý Đế Nỗ lại không.

Đại não sắp sửa nổ tung, La Tại Dân thống khổ bứt tóc vò đầu, chẳng biết nên làm gì cho phải nữa

Đảo mắt nhìn khắp bốn phía, cậu nhận ra, đây là phòng VIP của một khách sạn đắt tiền, nhưng người đàn ông cùng cậu phiên vân phúc vũ đã sớm biến mất không còn bóng dáng. Mặt đất hỗn độn một mảnh, quần áo của cậu bị ném tứ tung, còn có một hộp áo mưa bị xé mở đầy thô bạo... tất cả đều là minh chứng cho sự điên cuồng của đêm qua...

La Tại Dân vừa xấu hổ lại vừa giận dữ mà xốc chăn xuống giường. Miệt mài quá độ khiến cho chân cậu nhũn ra thiếu chút nữa thì đứng cũng không vững được, nhất là thời điểm đứng dậy, giữa hai đùi tựa hồ có cái gì đó chảy ra... cái loại cảm giác ấm ấm nóng nóng này...!

Mặt La Tại Dân lúc đỏ lúc trắng, cậu chỉ hận không thể đi đập đầu!

Hai mươi bảy năm qua, cậu cứ nghĩ chuyện điên cuồng nhất mình từng làm chính là gặp gỡ Lý Đế Nỗ, nhưng thật không ngờ, cậu lại có ngày hôm nay! Mà mãi đến tận lúc này, cậu vẫn chưa thể nhớ nổi, người đã lên giường với mình rốt cuộc... là ai!

La Tại Dân tìm được vòng tay của mình ở trong đống quần áo rơi trên mặt đất, có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ. La Tại Dân không thích để chuông, cho nên vòng tay vẫn đặt chế độ rung, chẳng biết người đàn ông kia cố ý phớt lờ hay là vòng tay bị quần áo đè lên nên rung mà không ai biết, tóm lại, hơn ba mươi cuộc điện thoại này, toàn bộ đều không có người nghe.

Phần lớn cuộc gọi là trong nhà gọi tới, La Tại Dân nhanh chóng điện thoại về cho gia đình.
"Alo!" Điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy, là mẹ cậu, "La Tại Dân! Là con sao? Con đang ở chỗ nào?"

"Mẹ..." La Tại Dân lên tiếng, giọng nói khàn đến mức chính cậu cũng không ngờ, "Con..."

"Con làm sao vậy!?" La ma ma nhận ra thanh âm của con mình không ổn, thái độ lập tức thay đổi, từ tức giận biến thành khẩn trương và lo lắng, "Sao giọng con lại thành như vậy!"

La Tại Dân đầu váng não đau, còn không có thời gian nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo để lừa gạt, vì thế nửa thật nửa giả đáp: "Đêm qua con đi uống rượu một mình, uống đến khuya, sợ trở về quấy rầy ba mẹ, lại sợ ba mẹ lo lắng, nên ra ngoài thuê phòng khách sạn một mình... Kết quả vừa đến khách sạn liền ngủ mất, ngay cả điện thoại cũng chưa kịp gọi về."

La ma ma vừa tức lại vừa lo: "Con đi uống rượu một mình làm cái gì hả!"

La Tại Dân trầm mặc một lát, đáp: "Mẹ, con cảm thấy con thực là thất bại."

La ma ma: "Con sao..."

"Mẹ," La Tại Dân cắt lời bà, liên thanh nói, "Trong suốt ba năm này, con đã đi xem mắt nhiều lần như vậy, gặp qua đủ loại phụ nữ rồi thế mà một mối cũng không thành được. Con cũng muốn tìm một cô gái tốt, bình bình an an mà sống với nhau, sớm thành gia lập nghiệp, cho mẹ được vui, nhưng, vì sao lại khó khăn như vậy chứ..." Nhớ tới tất cả những chuyện đã phát sinh vào đêm qua, La Tại Dân rốt cuộc không chống đỡ nổi, cái mặt nạ cùng bộ giáp kiên trì đeo suốt ba năm, vào giờ phút này bỗng chốc vỡ tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ. Lòng cậu dâng lên một cảm giác tuyệt vọng, ngay cả ngữ khí cũng lộ ra nồng đậm bi quan: "Mẹ, có phải số kiếp của con đã định, con không xứng đáng được yêu thương, không xứng được hưởng hạnh phúc hay không..."

"Con nói linh tinh cái gì đấy!" Ở đầu kia điện thoại, người phụ nữ tựa hồ chưa từng ngờ tới, đứa con trai thành thục nhu thuận không hề khiến người khác lo lắng mấy năm nay, thế nhưng lại có suy nghĩ đầy bi quan như vậy! Vốn muốn quở trách, song tại khoảnh khắc này, lời chỉ trích lại không sao thốt ra được, La ma ma chỉ đành an ủi vài câu: "Có phải cô gái họ Đoàn kia nói gì với con không? Tối qua con không về, mẹ đã gọi điện cho con bé, nó nói, ấn tượng của nó đối với con rất tốt, còn bảo muốn tiếp xúc với con nhiều hơn cơ mà... La Tại Dân à, con làm sao, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ gọi điện cho Đoàn Thư Dung?" La Tại Dân ngẩn người, Đoàn Thư Dung thật sự nói với mẹ cậu như thế? Cậu còn nghĩ bản thân đã nói rất rõ ràng với cô gái ấy rồi.

La ma ma: "Đúng, chẳng phải con bảo đi ăn cơm với cô bé đó hay sao, ba mẹ chờ đến mười giờ cũng không thấy con về nhà, gọi điện cho con lại không có người nghe máy, cuối cùng phải gọi cho cô bé kia. Con bé nói các con ăn xong cơm chiều liền tách ra, nó còn tưởng con đã về nhà."

La Tại Dân cảm thấy vô cùng kỳ quái, ăn cơm chiều với Đoàn Thư Dung vốn là chuyện cậu bịa ra để lừa mẹ, tại sao người kia lại không thẳng thắn vạch trần?

La ma ma: "Có phải con uống rượu uống đến hồ đồ nên mới suy nghĩ miên man không? Được rồi, được rồi, đừng nói gì nữa, con nhanh chóng về nhà đi!"

Cúp điện thoại, La Tại Dân liền xem danh sách gọi nhỡ vào tối qua, mười giờ mười phút, Đoàn Thư Dung có gọi tới một cuộc, căn cứ vào thời gian, có vẻ là sau khi người nọ nhận được điện thoại của mẹ cậu.

Hiện tại còn chưa tới tám giờ sáng, La Tại Dân không xác định đối phương đã thức dậy hay chưa, nên định nhắn tin cho cô trước, nhưng khi mở giao diện tin nhắn lên, cậu liền triệt để ngây người.

Trên giao diện hiển thị một tin nhắn mới, được gửi từ một dãy số lạ, thời gian là một tiếng trước, tức 6 giờ 44 phút, nội dung chỉ có bốn chữ - "Nghỉ ngơi cho tốt."

La Tại Dân giật mình kinh hãi, ai lại nhắn cái tin như thế vào loại thời điểm này... là người đàn ông tối qua sao?

Trong nháy mắt cậu lại nghĩ tới một người không nên nghĩ, cậu sợ mình tự đa tình mà phỏng đoán lung tung, cũng không dám gọi điện hoặc hồi âm xác nhận.

La Tại Dân run rẩy lên mạng tra cứu về dãy số nọ một chút, thấy giao diện hiển thị dòng chữ "thành phố A" thì trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy dựng lên!

Lý Đế Nỗ... là Lý Đế Nỗ ư?

La Tại Dân phát run, nội tâm không ngừng cầu nguyện, nếu thật sự là Lý Đế Nỗ thì tốt rồi, bất kể Lý Đế Nỗ làm gì, cậu cũng sẽ không oán hận, cậu hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Dựa vào chút "ảo tưởng" không nên có này, La Tại Dân tựa hồ có sức lực hơn, cậu cố gắng đi vào phòng tắm, trước khi trở về phải tắm rửa cẩn thận một phen.

Nhìn thân thể ngập đầy vết tích hiện ra trong tấm gương to nơi phòng tắm, La Tại Dân lại một lần nữa cảm thấy mặt mũi nóng bừng lên.

Mở vòi hoa sen, gột rửa các loại chất dịch bám dính trên người, trên vai bỗng truyền đến một tia đau đớn, quay đầu nhìn lại, La Tại Dân liền thấy vai mình thế nhưng bị cắn đến rách da...

Ầy... Liệu có phải đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại không? (=_=)

Tắm rửa mặc quần áo xong xuôi, La Tại Dân cảm thấy cả người mỏi mệt không gì sánh nổi.

Trong quần áo, ví và các loại giấy tờ tùy thân đều còn đủ, La Tại Dân rút thẻ phòng ra, nhìn xuống mấy chữ bên trên mới biết mình đang ở tại khách sạn tốt nhất thành phố Q.

Cậu cố gắng đi tới quầy lễ tân trả phòng, thuận tiện hỏi thăm tin tức của người đã đặt phòng. Nhân viên lễ tân dùng ánh mắt tò mò quan sát cậu một lúc, liền đáp: "Phòng này đã thanh toán rồi, người trả tiền là một cô gái họ Lý, buổi sáng nay cô ấy lại tới đây trả thêm nửa ngày tiền phòng, anh có thể ở đến sáu giờ chiều. Anh xác định muốn trả phòng ngay bây giờ chứ? Chúng tôi sẽ không trả lại tiền đâu."

La Tại Dân tái mặt gật đầu, sau đó trả lại thẻ phòng.

Cậu căn bản không biết cô gái họ Lý nào cả, nói vậy, ngoại trừ "người đàn ông thần bí" kia, còn có người thứ ba biết về chuyện tối qua? La Tại Dân không dám tưởng tượng tiếp nữa, chẳng qua càng muốn xác nhận xem người kia có phải là Lý Đế Nỗ không.

Trên đường về nhà, vòng tay của La Tại Dân rung lên, cậu lập tức mở ra, liền thấy là Đoàn Thư Dung nhắn tin tới -

"La Tại Dân, tối qua mẹ anh gọi điện cho tôi, có phải anh gạt bà là đi ăn cơm chiều với tôi không đấy? Tuy không biết vì sao anh lại nói dối, nhưng tôi đã giúp anh một keo rồi, anh nói xem, anh nên cảm tạ tôi như thế nào đây ~"

La Tại Dân nghĩ nghĩ một lát rồi mới hồi âm: "Thực xin lỗi vì đã kéo cậu vào, đêm qua tôi đi uống chút rượu, không tiện về nhà, hiện tại mới trở về đây. Nhưng mà, nếu lần sau gặp phải chuyện như vậy, cậu không cần nói dối giúp tôi đâu, ngộ nhỡ tôi gặp chuyện chẳng lành, người ta điều tra, cậu là người quen cuối cùng gặp tôi, sẽ bất lợi đối với cậu."

Đoàn Thư Dung rất nhanh trả lời: "Tôi ngất... La Tại Dân, có phải cậu vẫn luôn lo lắng cho người khác kiểu đó hay không hả?"

La Tại Dân: "Tôi nói thật lòng mà, nhưng vẫn cảm ơn cậu, hôm nào có dịp tôi lại mời cậu ăn cơm nhé."

Đoàn Thư Dung: "Tôi chỉ đọc được nửa câu sau của anh thôi."

La Tại Dân dở khóc dở cười, nhớ tới lời mẹ đã nói ở trong điện thoại, nhịn không được hỏi: "Cậu bảo với mẹ tôi là có ấn tượng tốt với tôi? Còn muốn tiến thêm một bước tiếp xúc nữa?"

Đoàn Thư Dung: "Đúng vậy, sau khi trở về tôi đã nghĩ tới chuyện của anh, cảm thấy tôi vẫn nên cho anh một cơ hội, nếu cứ để anh tiến lui không được như vậy, cũng thực đáng thương, nói không chừng sau khi ở bên tôi anh sẽ có thể quên đi đoạn tình cảm kia ấy chứ!"

La Tại Dân cười khổ, cũng không biết nên nói cô gái này cố chấp hay là quá tự tin nữa.

Không phải cậu chưa từng hy vọng sẽ gặp được một người có thể khiến cậu nhất kiến chung tình mà buông bỏ những gì đã qua, chỉ là, mãi đến bây giờ vẫn không thấy được. Cũng không phải cậu không muốn thử tiến tới phía trước một bước, trước đây, đã có người nói giống như Đoàn Thư Dung - đồng ý cho cậu một cơ hội, cùng nhau thử đi một đoạn đường, nhưng loại trải nghiệm này đối với La Tại Dân mà nói, đúng là một sự tra tấn cả trên phương diện đạo đức lẫn tinh thần.

Mỗi giây mỗi phút cận kề cùng người khác, cậu đều nhớ tới những khoảnh khắc ở cạnh Lý Đế Nỗ, cuối cùng cậu mâu thuẫn và tự buộc tội bản thân mình... Cái cậu sợ không phải hiện tại, mà là tương lai, cậu sợ cả đời này cũng không quay đầu lại được... Mang theo tâm tư như vậy đi hẹn hò với con gái nhà người ta, phí hoài bao nhiêu thanh xuân cùng tình cảm của bọn họ, La Tại Dân không cách nào làm được.

Hiện tại cậu không biết nên nói sao với Đoàn Thư Dung, vài tin nhắn căn bản không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng, cậu hỏi: "Khi nào cậu có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm." La Tại Dân nghĩ mặt đối mặt nói rõ xem chừng cũng biểu lộ được nhiều thành ý hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro