chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Thư Dung trả lời: "Hôm nay không rảnh, bổn tiểu thư có hẹn với nhóm bạn thân rồi, nhưng tôi nhớ công ty anh rất gần đài truyền hình, tôi làm việc đến năm rưỡi thì tan, muốn hẹn tôi ăn cơm chiều thì nhớ đặt trước một ngày đấy nhé!"

La Tại Dân cười khổ, dù hôm nay Đoàn Thư Dung rảnh thì với tình trạng sức khỏe thế này, cậu cũng không hẹn người ta được, chẳng biết chừng ngày mai vẫn còn phải xin nghỉ phép đâu.

"Được, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau." Tin nhắn gửi đi được một lúc thì taxi cũng vừa vặn đỗ lại dưới lầu nhà La Tại Dân.

La Tại Dân trả tiền xuống xe, lại tập tễnh mà lên lầu. Đến trước cửa nhà, cậu điều chỉnh hô hấp một chút, muốn dùng tư thái bình thường nhất để đối mặt với người nhà, không để bọn họ nhìn ra manh mối. Nhưng sắc mặt tái nhợt không còn một hột máu, cặp mắt sưng đỏ, còn có đôi môi bị cắn đến rách da của cậu, có cố sức che giấu hơn nữa thì người làm cha mẹ vẫn có thể lập tức nhận ra.

"La Tại Dân! Con về rồi!" Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của La Tại Dân, La ma ma vội vàng ra đón.

La Tại Dân không né tránh, ngược lại dùng ánh mắt áy náy cùng lo lắng nhìn bà, sau đó vươn tay, ôm người phụ nữ già nua nọ vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động, con về rồi, con không sao."

La ma ma lập tức đỏ hoe hốc mắt, lúc này mà con trai vẫn còn lo lắng cho mình, song bà lại chỉ hy vọng đối phương được bình an khỏe mạnh: "Có phải con lại lo mẹ sẽ phát bệnh không? Con xem, ba mẹ đều ổn cả... Con trai ngốc, nói thật với mẹ đi, tại sao con lại có suy nghĩ như vậy? Hiện tại con có công việc ổn định, hơn nữa phòng ở sau khi kết hôn ba mẹ cũng đã mua cho con rồi, mấy đứa không ưng con là chúng nó không có phúc nên mới không biết chỗ tốt của con thôi!"

"Con tốt sao..." La Tại Dân có chút mờ mịt, cậu cảm thấy bản thân quả thực không tốt một chút nào.

La ma ma vỗ nhẹ lên lưng La Tại Dân, như thể cậu đã biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi, chưa lớn khôn, cần người bảo hộ, cần người an ủi chở che: "Đương nhiên là tốt, con không thấy cô con dì con còn có bà thím hàng xóm cũng đều hâm mộ ba mẹ sao, hâm mộ chúng ta có một đứa con trai vô cùng hiếu thuận!"

La Tại Dân thật không biết nên khóc hay nên cười, việc cậu cực lực phủ nhận bản thân cuối cùng lại tạo cho cậu một hình tượng hoàn mỹ ở trong mắt của người khác.

"Được rồi, con đã lớn thế này, tại sao chút đả kích ấy cũng không chịu nổi chứ, lần này mẹ phải phê bình con thật đấy."

Thấy mẹ sắp sửa thốt ra những lời giáo huấn, La Tại Dân suy yếu nói: "Mẹ, con mệt lắm, muốn về phòng ngủ một chút, có được không?"

La ma ma quở trách vài câu về chuyện La Tại Dân uống rượu rồi cũng buông tha cho cậu. Vốn dĩ bà định ép hỏi cho rõ sự tình, nhưng lại bị cái ôm đầy ôn nhu và sự hiểu chuyện của cậu làm cho từ bỏ

Kỳ thật, trong nửa tiếng đồng hồ chờ đợi La Tại Dân về nhà, La ma ma đã suy nghĩ rất nhiều.

Hơn nửa năm điều trị tâm lý, bà cũng đã mơ hồ ý thức được bản thân từng tạo thành thương tổn cho người thân mà đặc biệt là con trai. Hiện tại bệnh tình của bà đã có chuyển biến tốt đẹp, bà biết mình có bệnh, cũng không dám kích động quá mức, bởi vì thời điểm phát bệnh, bà sẽ có cảm giác bị một "hòn đá lớn" đè nặng trong đầu, hoàn toàn khác với trạng thái tinh thần những lúc bình thường.

La ma ma nhớ tới những lời La Tại Dân nói trong điện thoại, nhớ tới giọng điệu thoái chí nản nản lòng của cậu, trong lòng bất chợt nảy sinh một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có. Loại cảm giác này hoàn toàn khác với sự khủng hoảng bà gặp phải khi phát bệnh. Trước đây, bà sợ La Tại Dân thoát khỏi sự khống chế của mình để rồi cuối cùng rời bỏ thế giới giống La Lâm, nhưng giờ thì không giống, hiện tại bà cảm thấy La Tại Dân đang cầu cứu mình, con trai bà hệt như một đứa nhỏ bị buộc đến tuyệt cảnh, chỉ có thể nhìn về phía mẹ mình để khẩn cầu.
Từ nhỏ La Tại Dân đã rất kiên cường, tuy bề ngoài nhu thuận hiền ngoan, nhưng nội tâm lại cứng rắn không gì sánh được, chỉ cúi đầu trước vài lần cưỡng chế bạo lực kia.

Vì thế cho nên, sau khi La Tại Dân hiểu chuyện, La ma ma không còn thấy La Tại Dân tìm mình nhờ giúp đỡ nữa, điều này khiến bà vừa yên tâm, vừa tự hào, nhưng cũng phi thường khủng hoảng. Bởi vì bà căn bản không biết con mình gặp trở ngại ở đâu và phải giúp nó như thế nào...

Chờ La Tại Dân vào phòng, La ma ma lại miên man suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới bất an lôi kéo La ba ba, hỏi: "Này ông La, ông không thấy con chúng ta có gì đó bất ổn sao, mọi việc đều đang êm đẹp, sao tự nhiên nó lại nói năng như vậy, hay là nó đã gặp phải chuyện gì?"

Vừa rồi La ba ba vẫn một mực quan sát từ đầu đến đuôi, hiện tại rốt cuộc nhịn không được nữa, ngồi xuống, hỏi ngược lại: "Bây giờ bà mới phát hiện ra sao?"

La ma ma: "Ông nói thế là có ý gì?"

La ba ba: "Tôi đã sớm phát giác, kỳ thực La Tại Dân sống không được thoải mái, chỉ là bình thường nó không dám biểu lộ ra, có thể nó sợ sẽ kích thích đến bà."

La ma ma cả giận: "Ông đây là đang oán trách tôi? Ông nghĩ tôi muốn mang trên mình chứng bệnh này sao? Có phải tôi chết đi thì cha con ông có thể giải thoát rồi hay không hả?

La ba ba bất đắc dĩ: "Bà xem, bà lại thế nữa, động một tý là đòi sống đòi chết, nghe được những lời như thế, cha con tôi có dễ chịu không? Bà uống thuốc chưa đấy?"

La ma ma: "..."

La ba ba hạ thấp giọng, nói: "Bạn già à, con trai đã ngàn căn vạn dặn, chỉ sợ tôi đối đãi với bà như với một bệnh nhân tâm thần. Bà nói xem, tôi với bà đã sống với nhau mấy chục năm, có cái khổ gì mà chưa từng trải qua, tôi lại là loại người sẽ vì bà sinh bệnh mà ghét bỏ bà sao? Chúng ta hãy tâm bình khí hòa nói chuyện một chút đi, vì tốt cho con trai cả thôi, có được không?"

La ma ma thỏa hiệp: "Nói chuyện gì?"

La ba ba: "Nói chuyện mà trước đây chúng ta không dám đối mặt nhất... Chuyện của La Lâm."

La ma ma biến sắc, thấp giọng đáp lời: "Người cũng đã đi rồi, có cái mà nói nữa."

La ba ba nắm chặt tay La ma ma, dẫn dắt từng bước: "Bích Cần, bầu không khí trong nhà chúng ta bắt đầu biến đổi chính là từ năm ấy, bác sỹ cũng nói, sự kiện kia đã trở thành bóng ma chôn sâu dưới nội tâm bà, mà sau chuyện đó, bà cũng quản La Tại Dân chặt hơn, thậm chí là càng ngày càng chặt, căn bản không cho nó có một hành vi ngoài tầm kiểm soát nào."

La ma ma phụng phịu: "Chẳng phải là rất tốt đó sao, đòn roi dạy ra hiếu tử, La Tại Dân cũng vì thế mà nghe lời hơn anh nó, số phận cũng tốt đẹp hơn anh nó nhiều."

La ba ba liếc mắt về phía cửa phòng của La Tại Dân, lại nói: "Bà cảm thấy như vậy thật sao? Hiện tại con trai có vấn đề, bà cũng đã nhận ra rồi đấy."

La ma ma chột dạ: "Có thể có vấn đề gì? Tuổi nó còn trẻ, từ từ khai thông thì sẽ tốt thôi."

La ba ba thở dài: "Vấn đề chính là như vậy mà xảy ra đó, năm xưa, khi tính tình bà thay đổi, tôi cũng nghĩ qua một thời gian ngắn thì tốt thôi, căn bản không để ý tới biến hóa cảm xúc của bà, cũng không hiểu gì về chứng trầm cảm, cho nên bệnh tình của bà mới phát triển đến mức này."

La ma ma kỳ quái: "Chuyện ấy có liên quan gì đến La Tại Dân?"

La ba ba do dự một chút, xong liền nhìn thẳng vào mắt La ma ma, hỏi: "Bà có nghĩ, nếu không có La Lâm, cuộc sống của La Tại Dân sẽ như thế nào? Liệu nó có thể có cùng một kết cục như anh trai mình hay không?"

La ma ma ngẩn người, tính cách của La Tại Dân và La Lâm hiển nhiên là khác nhau, lúc còn nhỏ tuổi La Lâm giống bà nhiều hơn, tính cách nóng nảy, kịch liệt, hơn nữa còn rất dễ xúc động.

La ba ba phiền muộn nói: "Một năm gần đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng tôi cảm thấy, bi kịch của La Lâm chỉ là một trường hợp hiếm hoi... Mà ảnh hưởng tiêu cực chuyện này để lại cho gia đình chúng ta, kỳ thật không nên để một mình La Tại Dân phải gánh chịu, áp lực của nó đúng là quá lớn."

La ma ma: "..."

La ba ba vuốt ve bàn tay La ma ma, thấp giọng nói: "Ngày đó, khi đi đưa bà đi khám, bác sỹ Trương cũng dặn dò tôi, bảo tôi chú ý nhiều hơn tới biến hóa tâm lý của bản thân và La Tại Dân, gia đình có người mắc chứng trầm cảm uất ức thường dễ có ảnh hưởng lẫn nhau dẫn đến lây bệnh."

La ma ma im lặng, bả vai khống chế không được mà run lên, qua một hồi lâu, mới vội nói: "Ông có biết La Tại Dân vừa nói gì với tôi trong điện thoại không, nó nói nó thực thất bại, còn nói có phải số kiếp đã định rằng nó không xứng đáng có được hạnh phúc hay không... Hiện tại nghe ông nói vậy, tôi mới cảm giác, có lẽ là ông nói đúng, ông nói xem, có phải nó cũng có dấu hiệu bị bệnh rồi không?"

La ba ba khẽ nhíu mày, trầm ngâm đáp: "Tôi chính là lo lắng vấn đề này. Bình thường La Tại Dân không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, che giấu cũng rất khá, nhưng nói gì thì nó cũng chỉ là đứa nhỏ hai mươi mấy tuổi đầu, cũng sẽ có những lúc không chống đỡ được. Ngộ nhỡ có một ngày, nó bị áp lực làm cho suy sụp, rồi trầm cảm, vậy chúng ta phải làm sao đây? Tôi với bà liệu còn có thể chịu nổi đả kích mất đi con trai một lần nữa hay không?"

La ma ma khẩn trương nắm lấy tay La ba ba: "Sao có thể!"

La ba ba hỏi: "Vì sao lại không thể? Chính bà cũng trải qua rồi, tâm tình bi quan cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa khi phát bệnh, không thể một chốc một lát là có khả năng xoay chuyển, bà có biết hai năm nay tôi và La Tại Dân phải mất bao nhiêu sức lực mới kéo được bà ra khỏi cái vực tối kia không? Hiện tại bệnh tình của bà đã tốt hơn nhiều, thử nghĩ lại tâm tính mình khi đó xem, bà cảm thấy mình có thể lý giải được không?"

La ma ma: "Nhưng, nhưng mà bây giờ tôi đã tốt hơn nhiều lắm, chúng ta có còn tạo áp lực gì cho nó nữa đâu? Xem mắt? Kết hôn? Cái này không cần gấp gáp, La Tại Dân là con trai, cưới chậm vài năm cũng được mà."

"Bích Cần," La ba ba đột nhiên cắt lời, tựa như bất chấp, nói, "Tôi muốn nói cho bà biết một chuyện, là một bí mật, nhưng bà phải cam đoan sẽ bình tĩnh, sau khi nghe chuyện không được nổi giận chửi chó đánh mèo, lại càng không nên kích động."

La ma ma sốt ruột: "Chuyện gì, hai cha con ông giấu diếm tôi cái gì!"

La ba ba vỗ vỗ tay bà, tiếp lời: "Con trai từng nói với tôi, một khi bà biết chuyện, rất có khả năng sẽ bị kích thích, cho nên trước hết, tôi phải nói với bà rằng, cha con tôi yêu bà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng tôi sẽ không vứt bỏ bà hay là rời khỏi bà đâu."

La ma ma cảm thấy chua xót trong lòng, tâm tình kích động bởi vì câu nói này mà bình yên trở lại. Vài năm nay bà không ngừng nghe chồng và con trai nói với mình những lời như thế.

La ba ba nhìn vào đôi mắt đã dần khôi phục bình tĩnh của vợ mình, mới trịnh trọng nói: "La Tại Dân, rất có thể cũng là đồng tính luyến ái."

La ma ma khẽ há miệng, trong lòng dâng lên một trận kinh hãi như sóng cuộn biển gầm, nhất thời nói năng không rõ nghĩa: "Ông... Ông nói cái gì?"

La ba ba thở dài, đem những gì xảy ra vào lúc ông đến Hoa đại tìm La Tại Dân ba năm về trước nói cho La ma ma nghe, cũng miêu tả tường tận biểu hiện của La Tại Dân cho bà biết, cuối cùng giải thích: "Không phải tôi cố ý muốn gạt bà, khi đó bệnh của bà quá nặng, tôi nói cho bà biết, khẳng định bà không thể nào bình tĩnh được."

Bí mật này như một quả boom mạnh mẽ nổ bung trong lòng La ma ma, ngay cả những câu La Tại Dân rống lên với La ba ba năm đó, bà cũng mới nghe được lần đầu. Thật không thể ngờ đứa con trai nhu thuận nghe lời hiện tại, thế nhưng đã từng có một mặt dữ dằn như vậy, tựa hồ rất giống lúc nó tức giận bỏ nhà ra đi sau khi bị bà ném hỏng mũ giáp chơi game, khiến người quá đỗi bất an.

"... Con cũng muốn tìm một cô gái tốt, bình bình ổn ổn chung sống qua ngày, sớm thành gia lập nghiệp, để mẹ được vui, nhưng vì sao lại khó khăn như vậy chứ..."

Lời ấy lại hiển hiện trong đầu La ma ma một lần nữa, nhưng lúc này, bà đã lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao La Tại Dân lại đi uống rượu, cũng hiểu vì sao cậu lại khổ đau... bởi vì con trai bà căn bản không thích phụ nữ, đúng không!

Bà gấp đến độ đứng bật dậy, muốn tới đập cửa phòng La Tại Dân.

"Bích Cần!" La ba ba một phen cản lại, gắt gao giữ chặt tay bà, "Bà đi đâu, chẳng phải bà đã đồng ý sẽ giữ bình tĩnh hay sao?"

La ma ma kích động nói: "Tôi muốn hỏi xem nó đang suy nghĩ cái gì, vì sao lại muốn làm như vậy!"

La ba ba cũng không thể bình tâm, nhưng lại sợ quấy rầy La Tại Dân, nên chỉ có thể cố sức đè thấp thanh âm: "Bà muốn hỏi cái gì nào? Chuyện này đã qua lâu rồi, bộ dáng của con lúc vừa rồi bà cũng thấy đó thôi, chẳng lẽ bà cứ nhất định phải căn vặn nó ngay à?"

La ma ma run rẩy cả người, đúng vậy, sự tình đã qua được ba năm, La Tại Dân cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với người con trai nọ, còn chịu quay về bên cạnh vợ chồng bà, thậm chí là nghe lời mà đi xem mắt khắp nơi. Ba năm nay, tất cả hành vi cử chỉ của đứa con này đều đúng mực đến không có gì để chê trách, bà còn có thể hỏi cái gì, còn có thể làm cái gì được đây?!

La ma ma suy sụp mà ôm mặt, nức nở bật khóc: "Tôi đã tạo ra cái nghiệt gì, tại sao lại thành ra như vậy..." Vì cớ gì mà anh em hai chúng nó đều muốn ở bên cạnh đàn ông, chẳng lẽ nhà họ La của bà đã bị nguyền rủa hay sao?

Nếu La Tại Dân mới phát hiện mình thích đàn ông, có lẽ bà sẽ phát điên mà buộc nó sửa đổi, nhưng sự tình đến nay đã được ba năm, La Tại Dân không phải không muốn quay về chính đạo, mà là muốn sửa cũng không sửa được! Tất cả những việc mà nó đã làm trong suốt ba năm qua chính là chứng minh xác thực nhất, và cũng là căn nguyên cho tất cả khổ đau trong lòng nó.

La ma ma tựa vào lồng ngực chồng mình khóc đến hít thở không thông. So với việc trực tiếp chống đối, hiện trạng này của La Tại Dân còn khiến bà rung động mãnh liệt hơn, đồng thời cũng thấy rõ được cái gọi là không thể xoay chuyển gấp vạn lần. Loại cảm giác tâm như tro tàn ấy thật sự khiến cho người ta tuyệt vọng.

La ba ba ôm chặt vợ mình, thở dài một hơi, hốc mắt cũng chầm chậm đỏ lên.

"Ông nói đi, mấy năm nay La Tại Dân xem mắt bao nhiêu lần cũng đều không được, có phải vì nó vẫn còn nhớ tới thằng nhóc kia không?" La ma ma đột nhiên hỏi.

La ba ba rũ mắt, lộ ra vẻ mặt sầu lo, đáp: "Lời này, mấy hôm trước tôi cũng đã hỏi con, ban đầu dường như con không muốn nhắc đến người này, mãi sau mới nói một câu."

La ma ma khẩn trương hỏi: "Nó nói cái gì?"

La ba ba nâng tầm mắt nhìn thẳng vào La ma ma: "Con nói, người kia tốt với nó lắm."

La ma ma nghẹn lời, nước mắt lại trào ra một lần nữa, không cam tâm mà lắc lắc đầu: "Cho dù nó không thể sửa đổi, tôi cũng không thể để nó ở bên một người đàn ông để rồi bị người ta phỉ nhổ suốt một đời..."

La ba ba nhíu mày, hỏi: "Cho dù con ở cùng phụ nữ cũng sẽ không có được hạnh phúc thì bà vẫn nhất quyết ép buộc nó hay sao?"

La ma ma: "Tôi còn có thể làm như thế nào? Chúng ta cũng vì muốn tốt cho nó!"

La ba ba: "Đây thật sự là tốt cho con, hay chỉ là bà cảm thấy như vậy? Vừa rồi tôi cũng đã nói cho bà biết, ba năm trước trong lúc to tiếng La Tại Dân đã nói gì, con nói chúng ta căn bản không hiểu nó, chưa từng hỏi xem nó muốn cái gì hay không muốn cái gì. Lời ấy không sai, nhiều năm trôi qua, bà đã từng hỏi nó thích cái gì hay chưa? Nếu không phải vì lúc ấy bà sinh bệnh, căn cứ vào thái độ của bà, nó hiển nhiên không có ý định trở về."

La ma ma giương đôi mắt đỏ ngầu, kích động lên tiếng cắt lời: "Thế chẳng lẽ ông đồng ý để nó tìm đàn ông mà sống qua ngày sao?"

La ba ba há miệng nhưng lại không thốt ra được lời nào, rõ ràng là ông ở phe phản đối, loại quan hệ trái với luân thường đạo lý này, đối với thế hệ của ông, chính là không thể tiếp thu, là không bình thường, là biến thái... Song hiện tại, dường như ông cũng chưa ý thức được, bản thân đang đứng về phía con trai, và cũng là đang nói giúp cho con.
Ông sợ run hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng khuyên nhủ: "Bích Cần, chúng ta đều là những người đã bước một chân vào miệng quan tài, không thể quản La Tại Dân cả đời, cũng không thể ở bên nó nửa đời sau được," La ba ba lau đi giọt nước vương nơi khóe mắt, lại nói, "Tôi chỉ muốn để con... tự lựa chọn hạnh phúc cho mình."

La ma ma thoáng giật giật môi, đột nhiên cả người mất đi sức lực, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại những tiếng nức nở đứt quãng mơ hồ.

La Tại Dân hoàn toàn không biết đoạn đối thoại của ba mẹ ở bên ngoài, cậu nằm mê man cả buổi sáng. Say rượu lại thêm miệt mài quá độ, thân dưới còn có vết thương, kết quả là cậu phát sốt rồi.

Tới gần trưa, La Tại Dân mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ gọi ăn cơm, thế nhưng có tâm mà không có sức, cả người nhức mỏi đến không cách nào dậy nổi.

La ma ma che giấu cảm xúc hỗn loạn của mình, đẩy cửa vào phòng, đang định quở trách vài câu lại thấy sắc mặt con trai không tốt, nhanh chóng sờ sờ trán cậu, sau đó hoảng sợ thốt lên: "Sao mà nóng thế này? Sốt rồi, mau mau đứng lên, đến bệnh viện xem thử đi!"

Nghĩ đến những dấu vết trên thân thể mình, La Tại Dân sợ đi bệnh viện sẽ bị bác sĩ phát hiện ra, nên khàn giọng mà từ chối: "Không cần, con không đi, uống thuốc là được."

Nhìn con trai yếu ớt nhưng lại tỏ ra kiên cường như vậy, La ma ma lo lắng không thôi, lòng dạ cũng vì thế mà không cứng rắn nổi. Vào giờ phút này, tất cả nghi hoặc, thành kiến cùng những cảm xúc tiêu cực đối với chuyện "con mình có thể là đồng tính luyến ái" đều tạm thời bị đè nén xuống.

"Vậy mẹ lấy thuốc hạ sốt cho con, ôi, thằng nhóc này..." La ma ma mang theo cặp mắt đỏ hoe đi tìm nhiệt kế để La Tại Dân đo nhiệt độ, cho cậu uống thuốc hạ sốt, thấy La Tại Dân toát mồ hôi, lại đi vò khăn mặt ấm định lau người cho cậu. Nhưng không ngờ bà vừa tới gần, La Tại Dân đã sợ tới mức chui thẳng vào trong chăn.

Phát sốt, thần trí La Tại Dân có chút mơ hồ, hoảng sợ thốt lên: "Đừng, đừng đụng vào tôi!"

La ma ma giật mình, căn bản không biết La Tại Dân phản ứng dữ dội như vậy là vì sợ bị người khác nhìn thấy những dấu vết trên thân, bà không có nhiều hiểu biết về "đồng tính luyến ái", nên cho rằng La Tại Dân không thích bị phụ nữ động chạm.

"Mẹ, con tự làm..." La Tại Dân chợt phát hiện hành vi của mình có chút bất thường, vừa áy náy vừa xấu hổ đoạt lấy cái khăn trong tay La ma ma.

Chẳng qua, lời ấy càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng bà. Bỗng chốc trái tim bà se sắt lại, đúng, dù sao thì La Tại Dân cũng đã không còn là đứa nhỏ bảy tám tuổi năm xưa.

"... Mẹ đi nấu cháo cho con." La ma ma hiếm thấy mà thức thời đi ra, vừa ra khỏi cửa phòng, hốc mắt bà lại ướt nhòe.

La Tại Dân cẩn thận cài kín khuy áo ngủ, giữa trưa ăn chút cháo, buổi chiều thế nhưng không sao ngủ được, liên tục hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Đáng tiếc cậu uống quá nhiều, thần trí triệt để mơ hồ, chỉ nhớ hình như người đàn ông kia đã nói vài câu, mà thanh âm của hắn rất giống Lý Đế Nỗ... Tuy nhiên, "hy vọng người nọ là Lý Đế Nỗ" chỉ là tâm lý ăn may của cậu, ngộ nhỡ không phải thì sao?

Nghĩ tới những gì anh trai La Lâm gặp phải, La Tại Dân đột nhiên cảm thấy lạnh người, bất chấp đau đớn, lập tức ngồi bật dậy.

Vết thương trên người vẫn còn chảy máu, hẳn là trước tiên cậu nên tới bệnh viện kiểm tra...

La Tại Dân mở giao diện tin nhắn của vòng tay thông minh ra, mẩu tin được gửi từ dãy số xa lạ kia vẫn còn đó, chỉ có bốn chữ "Nghỉ ngơi cho tốt", ngoài ra không có tin nhắn mới nào.

Cậu do dự đánh ra ba chữ, một phút đồng hồ sau mới lưỡng lự gửi đi: "Anh là ai?"

Chờ đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, La Tại Dân liền lên mạng tìm kiếm thông tin khách sạn mà Lý Đế Nỗ ngủ lại tối qua, nhưng cuối cùng vẫn là không tìm được. Cũng đúng, khách sạn ngôi sao trú ngụ đương nhiên phải được giấu kín, nếu không chắc chắn sẽ bị fans tới vây xem.

Đang định gọi điện cho vài người quen biết để hỏi thăm, bỗng La Tại Dân thấy vòng tay chấn động.

Số lạ: "... Em nói xem?"

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ tức đến nghiến răng nghiến lợi, tối qua làm nhiều lần như vậy, thuốc giải rượu cũng cho uống rồi, thế mà tên La Tại Dân kia lại không biết người lăn giường với mình là ai! Chẳng lẽ cậu ta nghĩ mình bị thằng khác đè hả?

Ở đầu dây bên kia, La Tại Dân vẫn đang nghiền ngẫm ý tứ của cái câu "em nói xem" này. Đối phương không đáp mà hỏi ngược lại như thế, khẳng định là có quen biết cậu, chẳng lẽ người nọ thật sự là Lý Đế Nỗ?

Nhưng cậu cũng không dám trực tiếp hỏi đối phương có phải là Lý Đế Nỗ không, ngộ nhỡ đoán sai, chẳng phải là mình tự vạch áo cho người xem lưng à?

La Tại Dân nghĩ nghĩ, cuối cùng gửi đi một cái tin: "TD?" Đây chính là tên viết tắt của Lý Đế Nỗ.

Nhận được tin nhắn này, cơ mặt Lý Đế Nỗ rốt cuộc cũng được thả lỏng vài phần, nhưng hắn vẫn phi thường khó chịu, chỉ hận không thể trực tiếp gọi điện thoại cho người kia, hỏi xem tối qua cậu ta bị đè có thích hay không.

"Lý tiên sinh! Có thể vào quay rồi, anh chuẩn bị một chút đi!" Thanh âm của nhân viên studio truyền tới từ cách đó không xa, Lý Đế Nỗ xụ mặt tháo vòng tay bỏ vào túi áo, tạm thời không nghĩ đến chuyện của La Tại Dân nữa.

Không nhận được hồi âm, La Tại Dân liên tục mở vòng tay xem xem xét xét, cả buổi chiều đều chìm trong lo lắng bất an.

Mãi đến tối, cậu hạ sốt, rời giường ra phòng khách ăn cơm với ba mẹ thì vòng tay đột nhiên rung lên một cái. La Tại Dân cứng người, song vẫn ra vẻ bình tĩnh mà xem tin nhắn.

Số lạ: "Vừa mới bận việc."

La Tại Dân cảm thấy đầu óc nóng lên, tuy đối phương không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, cho nên cơ bản có thể xác định rồi. Tâm tình khẩn trương suốt nửa ngày trời của cậu cũng vì một câu 'báo cáo hành trình' vô cùng đơn giản của người kia mà được chữa khỏi một cách diệu kỳ.

Song, đoán được người nọ là Lý Đế Nỗ, La Tại Dân lại càng thêm thấp thỏm - Làm sao Lý Đế Nỗ biết cậu ở quán bar? Đã thế còn đưa cậu về khách sạn làm cái loại chuyện này? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa quên mình hay sao?

La Tại Dân cảm thấy kinh hoàng, vội vàng và cơm, xong liền đứng dậy nói: "Ba mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng trước."

La ma ma: "Sao con..."

"Thân thể không thoải mái thì nghỉ ngơi cho sớm đi." La ba ba nháy mắt ra hiệu với La ma ma, người sau chỉ đành im lặng.

La Tại Dân cẩn thận đóng cửa phòng, đỡ thắt lưng nhức mỏi nằm xuống giường, mở vòng tay ra.

Nhìn chằm chằm vào cái tin nhắn mới nhất, La Tại Dân cảm thấy nội tâm dâng lên một trận vui rồi lại một trận buồn. Vốn dĩ cậu có rất nhiều điều muốn nói với Lý Đế Nỗ, nhưng trong lúc nhất thời lại một câu cũng không thể định hình được...

Nếu đã chia tay, cần gì phải tiếp tục dây dưa? Vấn vương không dứt sẽ chỉ khiến cả hai phải chịu thêm nhiều tra tấn.

Nhất là Lý Đế Nỗ, hiện tại sự nghiệp của hắn phát triển như vậy rồi, hắn không nên đến tìm mình nữa, hai người sẽ không có cái kết tốt đẹp đâu.

La Tại Dân thở dài một hơi, giống như hạ quyết tâm, xóa hết tất cả tin nhắn gửi tới từ dãy số kia, đồng thời kéo nó vào sổ đen.

Bởi vì hành động tàn nhẫn lại trái với lương tâm, cho nên trong khoảnh khắc dãy số kia biến thành màu xám, La Tại Dân liền cảm thấy dường như toàn bộ thế giới của cậu cũng lập tức tối sầm. Thật giống như uống một bình axit sulfuric đậm đặc, khi những 'mầm mống' còn sót lại trong cơ thể bị hủy diệt thì lục phủ ngũ tạng của cậu cũng bị triệt để ăn mòn.

...

Nhẫn nhịn trong chốc lát, La Tại Dân chỉ cảm thấy trái tim quặn thắt từng hồi, hô hấp cũng rất đỗi khó khăn. Cuối cùng, cậu run rẩy kéo dãy sổ kia ra khỏi sổ đen, rồi lại run rẩy gửi đi một tin nhắn: "Nói cho tôi biết anh có phải Lý Đế Nỗ không!"

Vài giây sau, vòng tay rung lên, dãy số xa lạ trả lời: "Phải."

La Tại Dân nhìn chằm chằm một chữ kia, bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro