chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tại Dân mở to hai mắt mặc lệ nóng ào ạt tuôn rơi. Quả thực cậu đã bị những lời nói vừa rồi của Lý Đế Nỗ làm cho chấn động... Cậu từng nói với Lý Đế Nỗ như vậy? Là nói vào lúc say rượu sao?

Lý Đế Nỗ lại giơ tay cậu lên một lần nữa, hung ác mà uy hiếp: "Em nhìn thẳng vào mắt anh rồi thề đi, lấy ba mẹ của em ra mà thề! Thề rằng em không cần anh! Thề rằng em không muốn dây dưa dính dáng đến anh! Chỉ cần như vậy, cả đời này, Lý Đế Nỗ anh sẽ không bao giờ trêu chọc em nữa! Thề đi!"

Làm sao La Tại Dân có thể thề như vậy được. Rốt cuộc, cậu chỉ biết vô thức lắc đầu, phòng tuyến cuối cùng tựa như hoàn toàn sụp đổ, cái mặt nạ đeo suốt ba năm triệt để vỡ tan ra, không cách nào che giấu nổi gương mặt tràn đầy nước mắt.

Lý Đế Nỗ nhìn La Tại Dân thất thanh khóc rống, chỉ thấy bộ dáng chẳng chút bận tâm tới mặt mũi hay là tự tôn kiêu ngạo, hoàn toàn tương phản với lúc thường ngày của cậu, mới chân thật sống động lại chọc người thương yêu mê luyến làm sao.

Hắn vòng tay qua gáy người nọ, gắt gao ôm đối phương vào trong ngực, hốc mắt cũng theo đó mà dâng lên một cảm giác cay cay.

Đối với bọn hắn mà nói, ba năm qua thật giống như cả một kiếp người - một kiếp người cô độc, dày vò cùng chật vật. Đây là điều La Tại Dân thực sự chưa từng ngờ tới. Cậu vốn tưởng cuộc tình này chỉ là sự phóng túng nhất thời dưới kích thích của hormone tuổi trẻ, thế nhưng, cuối cùng nó lại ngoài ý muốn bị cậu khắc cốt ghi tâm.

Vốn dĩ cậu muốn để cuộc tình của cả hai dừng lại ở thời khắc đẹp đẽ nhất, nhưng im lặng mà dứt ra lại làm cho hai người đau khổ đến tột cùng.

La Tại Dân giương đôi mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn Lý Đế Nỗ, hỏi: "Ba năm rồi, vì sao anh còn..." Vì sao còn tới tìm em, vì sao còn nhớ mãi không quên.

La Tại Dân chưa nói hết câu, Lý Đế Nỗ đã nóng vội cắt lời: "Tám năm anh còn chờ được, ba năm có là gì đâu, nếu em không quay đầu nhìn lại, anh sẽ chờ em cả đời."

La Tại Dân bị lời này làm cho chấn động đến mức tim ngừng đập, máu ngừng chảy, ước chừng vài giây sau mới khôi phục lại chức năng. Kế tiếp, giống như để bổ sung nhịp đập và lượng máu vừa thiếu hụt, trái tim cùng mạch máu trong cơ thể cậu nhanh chóng nảy lên, toàn bộ cảm giác trên thân cũng vì thế mà bị xói mòn.

Run rẩy vươn tay ôm lại Lý Đế Nỗ, La Tại Dân dùng đôi môi dính đầy nước mắt của mình, chủ động hôn lên môi người đàn ông nọ. Lý Đế Nỗ kích động đến co rút toàn thân, vội vàng dùng sức hôn đáp lại - Giờ phút này, bọn hắn tựa hồ đã thực sự có chung cảm xúc.

La Tại Dân gạt bỏ tất cả, không chịu yếu thế mà ôm lấy cổ Lý Đế Nỗ, vị mặn của nước mắt nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng hai người. Một buổi hoàng hôn cuối thu vàng vọt, tại vùng ngoại ô vắng vẻ hoang sơ, bên cạnh chiếc xe giả cổ màu đỏ chói, cả hai quấn chặt lấy nhau, dây dưa quyến luyến một cách thâm tình.

Hôn đến khi hít thở không thông, môi lưỡi hai người mới thoáng tách rời, thừa dịp này, La Tại Dân dán môi lên môi người nọ, nghẹn ngào hối lỗi: "Xin lỗi, Lý Đế Nỗ, thực xin lỗi..."

"Anh không cần 'xin lỗi'! Anh muốn em!" Lý Đế Nỗ đỏ mắt mở cửa xe, đẩy La Tại Dân vào trong, sau đó cũng bổ nhào tới.

-- Em là đường phân cách có tên 'Đậu má', xin hãy gọi tên em --

Sức nóng trên thân thể dần dần nguội bớt, thế nhưng hai người vẫn cứ quấn chặt lấy nhau, thật khó có thể tách ra.

Lý Đế Nỗ dùng môi cọ cọ lên mặt La Tại Dân, hệt như chú cún nhỏ mà nhẹ nhàng liếm láp mí mắt sưng húp của đối phương. Nơi ấy đã sớm không còn vị mặn của nước mắt, thế nhưng hắn cứ như không biết đủ mà liên tục vừa hôn vừa lưu lại hương vị của riêng mình.

La Tại Dân nhắm mắt, ôm lấy Lý Đế Nỗ, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn. Hai người vành tai mái tóc chạm nhau, bầu không khí ái muộn tràn ngập cả khoang xe rồi cứ thế lên men, từ đường mật ngưng tụ thành hơi rượu, thẩm thấu vào từng tế bào thần kinh, làm cho người ta không khỏi say sưa.

"Đồ ngốc..." Cuối cùng, La Tại Dân vẫn là nhịn không được mà mở miệng trước, giọng nói khàn khàn vì khóc lóc lại lộ ra một tia nũng nịu ngọt ngào. Cậu vuốt ve vùng gáy của Lý Đế Nỗ, nhẹ giọng nỉ non, "Vì sao anh lại ngu ngốc như vậy hả..."

"Anh ngốc chỗ nào?" Thanh âm của Lý Đế Nỗ cũng hoàn toàn thay đổi, không hung hãn như lúc vừa rồi, ngược lại tràn đầy ôn nhu cùng từ tính.

La Tại Dân nghe mà cảm giác toàn thân như bị điện giật, cả người tê dại một hồi. Bỗng nhiên cậu chợt nghĩ, hình như sau khi nghe thấy giọng nói của Lý Đế Nỗ vào bốn năm về trước, cậu đã bắt đầu yêu thích người này.

Sau tám năm xa cách, một ngày cậu lại đăng nhập vào game, sau đó trong tai nghe vang lên hai tiếng "A Dân" cực kỳ ôn nhu và ái muội, có lẽ, từ khoảnh khắc ấy, cậu đã vô thức sa chân.

Sợ đối phương biết mình là con trai sẽ thấy phản cảm, nên La Tại Dân mới cẩn thận che giấu. Ôm tâm tư lo được lo mất song cậu lại không chống đỡ nổi trước sự hấp dẫn của người kia, để rồi cứ thế dần dần xích lại...

La Tại Dân ôm chặt Lý Đế Nỗ ở trên thân, không biết có thể nói gì vào thời điểm này. Đối mặt với một tên ngốc nguyện ý chờ đợi cả đời, sức mạnh của ngôn từ quả thực là quá yếu, cậu chỉ có thể dùng nửa đời sau để hứa hẹn, cam tâm tình nguyện ở bên hắn suốt kiếp không chia lìa.

Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân không có phản ứng, khẽ ngẩng đầu lên, bất an hỏi: "Có phải chúng ta đã lại hòa hợp rồi không?"

Một nhân vật của công chúng vẫn luôn tự tin thanh cao lãnh tĩnh trước mặt cả đám fans, thế nhưng giờ phút này lại không cách nào che giấu yếu đuối cùng bất an nơi đáy mắt.
"Ừm," La Tại Dân ngẩng đầu, chủ động hôn môi người nọ. Không một ai thấu hiểu cảm giác mất đi rồi tìm lại được hơn là bọn hắn, ngoại trừ vui sướng, còn có hoảng sợ, sợ lại mất đi một lần nữa cho nên cố sức nắm chặt tay nhau, một tấc cũng không muốn chia lìa, "... Em yêu anh."

Buổi tối. La Tại Dân nhìn thoáng qua đồng hồ hiển thị ở vòng tay, chín giờ mười bảy phút, xuống xe.

Lý Đế Nỗ ngồi trong xe nhìn cậu, nhớ tới lời bày tỏ bất thình lình của La Tại Dân lúc vừa rồi, chỉ thấy hạnh phúc đến quá nhanh, dường như rất không chân thực...

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía một dãy cửa sổ sáng đèn trên vách tòa nhà trước mặt. Thông qua tư liệu Tiểu Chu cung cấp, Lý Đế Nỗ biết một cái cửa sổ trong số đó chính là của nhà La Tại Dân, nơi La Tại Dân sinh sống gần ba mươi năm, và cũng là nhà tù trói buộc tự do của người nọ.

Cổng vào tòa nhà đen sì hệt như miệng của một con quái vật, mắt thấy bóng dáng gầy gò của La Tại Dân sắp bị nó nuốt chửng, Lý Đế Nỗ gấp gáp nhảy xuống xe, hoảng sợ mà gọi một tiếng: "La Tại Dân!"

La Tại Dân dừng chân, xoay người, liếc nhìn Lý Đế Nỗ một cái, sau đó đi ngược trở về: "Sao vậy?"

Lý Đế Nỗ nhìn cậu, xấu hổ nói: "Có muốn anh lên cùng với em không?"

La Tại Dân cười cười, trên mặt vẫn còn lưu lại vết tích của nước mắt, nhưng nụ cười của cậu lại rất thản nhiên.

"Đưa tay đây." Cậu nói với Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ mờ mịt vươn tay, liền thấy La Tại Dân lấy ví cùng với tất cả giấy tờ tùy thân, toàn bộ đặt vào lòng bàn tay hắn, ngẩng đầu, nói: "Ở đây chờ em."

Lý Đế Nỗ: "..."

La Tại Dân vững bước trở về, trong lòng có tình yêu, cả người cậu tràn đầy dũng khí. Lần này không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì Lý Đế Nỗ, vì thế nhất định cậu phải tranh thủ một phen.

Lý Đế Nỗ ngửa đầu đếm thời gian, chín giờ ba mươi phút, hắn nhét đồ của La Tại Dân vào túi quần, vươn tay rút bao thuốc lá ra, run rẩy châm lửa.

Những ngày tháng không có La Tại Dân ở bên, Lý Đế Nỗ đã hình thành một thói quen hút thuốc để tiêu sầu. Hắn rất sợ, sợ La Tại Dân sẽ một đi không trở lại thêm lần nữa, sợ La Tại Dân mang theo bộ dáng của một con gà trống đại bại xuống lầu, nói "Ba mẹ em không đồng ý, anh đi đi"...

Lý Đế Nỗ biết, loại chuyện như thế, La Tại Dân có thể làm được, La Tại Dân là một người rất nhẫn tâm.

Chín giờ bốn mươi lăm, dưới chân Lý Đế Nỗ đã có hai cái đầu lọc, hắn như nghe được trên lầu có người hét to, còn có tiếng khóc lóc, song lại không xác định được thanh âm phát ra ở tầng nào.

Chín giờ năm mươi lăm phút, tiếng khóc cùng tiếng thét gào đều biến mất, Lý Đế Nỗ gấp đến độ liên tục đi vòng vòng.

Mười giờ mười lăm, La Tại Dân rời đi một tiếng đồng hồ, trên mặt đất rải rác năm cái đầu lọc, Lý Đế Nỗ xiết chặt bao thuốc lá, chống tay lên thành xe, dùng trán đập nhẹ vào cửa kính.

Mười rưỡi, sau lưng rốt cuộc có tiếng bước chân, Lý Đế Nỗ lập tức xoay người, liền thấy La Tại Dân đi ra từ trong bóng tối, tầm mắt đảo quanh sau đó nhanh chóng tập trung vào mặt của mình.

La Tại Dân nở nụ cười, nhanh chân chạy tới. Sau lưng cậu tựa như mọc ra một đôi cánh, cuốn theo gió ngàn, cuốn theo hy vọng và cả sự tự do.

Cảm giác bất an trong lòng Lý Đế Nỗ chậm rãi tan đi, hắn cũng hệt như vừa được hồi sinh từ biển lửa.

Tám năm đợi chờ trong ảo tưởng, ba năm nhung nhớ trong giày vò, rốt cuộc, giờ phút này, hắn không bị bỏ lại một mình nữa.

"Cái vẻ mặt lúc nãy là sao?" La Tại Dân bị ôm đến nghẹt thở, nhẹ nhàng đẩy Lý Đế Nỗ ra.

La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ, Lý Đế Nỗ cũng chăm chú nhìn lại cậu. Hắn không trả lời câu hỏi của đối phương, mà nhẹ nhàng sờ sờ gò má sưng phồng của La Tại Dân, đau lòng nói: "Mẹ đánh em à?"

"Không sao cả, không đau." La Tại Dân chẳng chút e ngại mà vỗ vỗ một bên mặt mình, chuyển đổi đề tài: "Bên ngoài lạnh lắm, lên xe đi, em về khách sạn với anh."

"Bọn họ đồng ý để em đi?" Lý Đế Nỗ vội hỏi.

"Ừm." La Tại Dân vừa thắt dây an toàn, vừa ậm ừ một tiếng. Vì sao người nhà lại để cậu đi, cậu cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, chỉ biết ngay tại thời khắc cuối cùng, ba cậu xông lên lôi kéo mẹ cậu, ướt nhòe hai mắt nói với cậu rằng - "Đi đi, trong nhà còn có ba."

Diễn biến này khiến cậu thực sự không ngờ.

"Em nói với bọn họ thế nào?" Lý Đế Nỗ thả phanh tay, chiếc xe chậm rãi rời đi.

La Tại Dân chống khuỷu tay lên cửa kính, nâng nửa bên mặt bị đánh đến phát sưng, chậm rãi kể: "Em nói với mẹ, em không giống anh trai, cho dù em ở bên anh, cũng sẽ không làm ra hành vi tương tự, lại càng không mặc kệ hai người bọn họ."

Lý Đế Nỗ liếc nhìn cậu một cái: "Ban nãy anh còn nghe thấy có người gào thét, cứ tưởng nhà em làm dữ lên."

La Tại Dân ngẩn người: "Không có đâu."

Kỳ thực tình huống tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của La Tại Dân. Ban đầu cậu nghĩ bước này sẽ rất khó đi, cậu sợ mẹ mình lại nổi điên, nhưng ngoài ý muốn chính là, thời điểm bà nghe chuyện chỉ đánh cậu một bạt tai, sau đó vẫn không ngừng khóc. Toàn bộ quá trình đều là cậu lên tiếng, cậu nói hết lý do cùng với ý tưởng của mình, sau lại khẩn cầu ba mẹ thông cảm và ủng hộ. Mẹ cậu kiên quyết kêu không được, cho nên ba cậu mới phải đứng ra.

Tuy La ba ba đã hứa sẽ không nói chuyện ba năm về trước cho La ma ma nghe, song La Tại Dân cứ có cảm giác, ba mẹ cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với hành động comeout của mình.

"Có thể anh nghe lầm." La Tại Dân nhìn về phía Lý Đế Nỗ, ánh mắt lập lòe đốm sáng.

Rốt cuộc cậu đã có thể dũng cảm đối diện với tâm tư mình - có thể nhìn thấy Lý Đế Nỗ một lần nữa - thật vui vẻ biết bao nhiêu.

Hai người trở về khách sạn, cùng tắm rửa rồi lăn lên giường ôm hôn một trận, nhưng hoàn toàn không có sức để làm cái loại chuyện kia, chỉ đơn giản quấn quýt nói chuyện thâu đêm suốt sáng.

La Tại Dân hỏi về cuộc sống của Lý Đế Nỗ trong ba năm vừa qua. Trước kia, đây là thứ mà cậu sợ nghe tới nhất, nhưng hiện tại, lại chỉ hận không thể lập tức nắm bắt tất cả những gì có liên quan đến người ta.

"Em nghe nói anh có bạn gái." La Tại Dân nhớ tới sự kiện mà mình bận tâm nhất trong thời gian qua, vừa nhéo tay Lý Đế Nỗ vừa hỏi.

"Em nghe ai nói?" Lý Đế Nỗ bất mãn mà nhéo lại một phen.

"Hầu Tử, cậu ta bảo, nhìn thấy anh dắt một cô gái xinh đẹp tới trường học, có lẽ là trước khi em về trường chuẩn bị bảo vệ luận văn..." La Tại Dân cũng không ý thức được ngữ khí của mình tràn đầy vị giấm.

"Anh còn chưa hỏi tội em chuyện đi xem mắt mười tám lần đâu! Thế mà em còn dám ghen với anh à?!" Lý Đế Nỗ vội vàng lên tiếng.

"Anh... anh điều tra em!" La Tại Dân khiếp sợ mà trừng to đôi mắt.

"Mới biết hôm qua thôi," Lý Đế Nỗ hừ một tiếng, "Nếu không phải đêm đó em cầu xin anh đừng rời bỏ em, thì anh cũng chẳng thèm tra xét làm gì."

"..." (=_=)

"Không phải em cũng vậy à, ba năm nay những tin tức liên quan đến anh nhiều như vậy, trên mạng trên TV đều nhắc tới anh, thế mà em còn hỏi về cuộc sống của anh nữa, cái gì anh cũng công khai cho em thấy hết rồi!" Lý Đế Nỗ càng nói càng khó chịu.

La Tại Dân thì lại cảm thấy ấm áp trong lòng, chẳng lẽ Lý Đế Nỗ lăn lộn vào giới giải trí còn có một mục đích, chính là khiến mình phải chú ý sao?

Hôn hôn Lý Đế Nỗ mấy cái, La Tại Dân áy náy mà chịu thua: "Là em không tốt... Em không dám xem những tin tức về anh, sợ nhìn thấy anh lại đau lòng, lại khó chịu." Cậu đột nhiên trở nên thẳng thắn, dường như hoàn toàn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ hay cố sức che giấu bất cứ điều gì trước mặt người yêu.

Như một con cua đã lột lớp vỏ ngoài, đem một mặt mềm mại nhất phơi bày trước người mình tín nhiệm.

Lý Đế Nỗ cũng là hiếm có cơ hội chứng kiến một La Tại Dân như vậy, vì thế không còn tức giận nữa. Hắn hiểu cảm giác mà người kia nói, bản thân hắn cũng cố nhịn không liên hệ với đối phương, chỉ sợ một khi gặp lại liền cầm lòng chẳng đặng, rồi lại giống như lần trước, bất chấp liêm sỉ mà bám dính lên.

"Người mà Hầu Đông Ngạn nhìn thấy là trợ lý công ty tìm cho anh, tên Lý Tiểu Văn, hiện tại vẫn đi theo anh, cô ấy cũng biết rõ quan hệ giữa anh và em, không được ghen bậy nữa." Lý Đế Nỗ thấp giọng nói.

Hai người ôm ấp triền miên, yêu thương âu yếm. Vị chua trong không khí nhanh chóng bị vị ngọt lấp đi.

"Về sau... định thế nào?" Rốt cuộc La Tại Dân hỏi tới vấn đề nan giải nhất mà hai người sắp phải đối mặt.

Nếu đã hòa hợp trở lại, sẽ phải ở cùng một chỗ, nhưng hiện nay, bọn họ một người chủ yếu đóng quân tại thành phố A, một người lại làm việc ở thành phố Q, tách ra một tiếng đồng hồ đã như đòi mạng, chứ nói chi đến việc hai đứa hai nơi.

Lý Đế Nỗ khó chịu nhíu mày: "Ngày mai anh sẽ bay về thành phố A làm chương trình, không thể ở đây mãi được..." Hắn ôm chặt lấy La Tại Dân, đắn đo một hồi mới hỏi, "La Tại Dân, em có thể... theo anh được không?"

Yêu cầu này, Lý Đế Nỗ nói ra một cách rất gian nan, hắn sợ tổn thương lòng tự trọng của La Tại Dân - Dù sao thì hiện tại người kia cũng có công việc ổn định, trong trường hợp ấy, ai lại dễ dàng từ bỏ sự nghiệp vì một người khác đâu.

Nhưng không ngờ, sau khi hắn hỏi không bao lâu, bên tai liền truyền đến một tiếng "Được" rất êm tai.

Lý Đế Nỗ sửng sốt đến mức hoàn toàn không dám tin. Đêm nay, hắn đã gặp được nhiều niềm vui bất ngờ lắm, từ việc La Tại Dân vừa khóc vừa chủ động hôn môi hắn, sau khi làm tình trên xe còn đột ngột thổ lộ tâm tình, cho đến chuyện cậu trực tiếp đề nghị về nhà nói rõ với mẹ cha, bây giờ lại đồng ý đi theo hắn... Tất cả đều khiến Lý Đế Nỗ cảm thấy không chân thực và sợ hãi.

Hắn nới lỏng vòng tay đang ôm La Tại Dân, nhích người ra xa một chút, ngây ngốc nhìn cậu, biểu tình có chút mịt mờ: "Em nói thật?"

Loại sợ hãi này rất giống ba năm về trước, ngay tại khoảnh khắc Lý Đế Nỗ cho rằng mình đang hạnh phúc nhất thì La Tại Dân đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Từ đó về sau, hắn cảm giác tất cả những thứ ngọt ngào đều phi thường giả dối, như hoa trong gương, tựa trăng đáy nước. Rất có thể ngay giây tiếp theo La Tại Dân sẽ thay đổi chủ ý của mình.

Song, La Tại Dân chỉ ôn nhu nhìn hắn, nói giỡn một câu: "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó thôi."

"..."

Lý Đế Nỗ dùng sức nắm chặt cánh tay của người kia, giữa vẻ mặt mừng rỡ như điên còn hiện lên một tia tàn nhẫn: "Lời này là em nói, nếu em lại dám gạt anh, anh sẽ giam lỏng em lại, khóa chặt em ở bên cạnh cả đời!"

La Tại Dân không khỏi rung động trong lòng, hiển nhiên cậu không bỏ lỡ vẻ "bất an" Lý Đế Nỗ vừa mới để lộ ra. Một tiếng trước, khi sắp sửa bước ra khỏi cổng nhà tăm tối, cậu cũng bắt gặp biểu tình tương tự trên mặt người kia, bàng hoàng cô đơn, hệt như một con cún nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

La Tại Dân cảm giác mình nợ đối phương nhiều lắm...

"Em sẽ từ chức, nhưng không thể quá nhanh đâu, thủ tục bàn giao cần ít nhất là một tháng. Đối với người nhà cũng không có khả năng cứ thế mà đi. Ngày mai anh về thành phố A giải quyết công việc trước, chờ em xử lý xong xuôi những vấn đề tồn đọng bên này sẽ tới tìm anh, có được không?" La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ, nói.

Lý Đế Nỗ khẽ nhíu mày, hắn không muốn để La Tại Dân ở lại thành phố Q mà chỉ muốn kéo cậu đi theo ngay lập tức, tránh cho đêm dài lắm mộng, cũng tránh cho người nọ đổi ý giữa đường.

Tựa như hiểu được lo lắng trong lòng Lý Đế Nỗ, La Tại Dân tiếp tục nói: "Mỗi ngày em sẽ gọi điện cho anh, nếu cuối tuần có thời gian rảnh, em cũng sẽ đến chỗ anh làm để gặp anh. Chỉ là em sợ kéo phiền toái đến cho anh thôi, dù gì bây giờ anh cũng là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý."

Lý Đế Nỗ lộ ra vẻ mặt hung dữ, ôm chặt người nọ rồi đột ngột trở mình cúi đầu hôn lấy hôn để. Bất kể có nói cái gì, so ra vẫn không thể yên tâm bằng 'người yêu nằm trong ngực'.

La Tại Dân bị người nọ đè xuống dưới thân, bất đắc dĩ cười cười, vừa để mặc hắn hôn, vừa hôn đáp lại.

Lý Đế Nỗ hôn một lát, ngẩng đầu từ trên cao nhìn xuống La Tại Dân, bổ sung điều kiện: "Một ngày ít nhất phải chủ động gọi ba cuộc điện thoại, không được cúp máy trước anh, thấy anh nhắn tin phải trả lời ngay lập tức, không được đi xem mắt này xem mắt nọ nữa, nghe không?"

La Tại Dân: "Ừm..."

Lý Đế Nỗ buồn rầu mà thở dài một tiếng, nặng nề đè lên thân thể đối phương, chôn mặt vào hõm vai cậu, lại nói: "Còn có thể yêu cầu em cái gì nữa không nhỉ."
La Tại Dân: "..."

"Anh hút thuốc." La Tại Dân lại ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Lý Đế Nỗ.

"Ừ, làm sao." Lý Đế Nỗ rầu rĩ đáp.

"Chẳng sao." Hút thuốc không có lợi cho sức khỏe, La Tại Dân vốn định khuyên nhủ Lý Đế Nỗ mấy câu. Ba cậu nghiện thuốc nhưng khuyên bao nhiêu cũng không bỏ được, cậu không muốn về sau Lý Đế Nỗ cũng nghiện thứ này, chẳng qua lời đến bên miệng lại không cách nào thốt ra được. Cậu sợ nghe được nguyên nhân Lý Đế Nỗ hút thuốc là vì để giảm bớt nhớ nhung cùng đau khổ, cũng như cậu mượn rượu tiêu sầu. Cậu hiểu người kia, tựa như hiểu rõ chính bản thân mình.

Lý Đế Nỗ làm nũng mà cọ cọ lên mặt La Tại Dân, thấp giọng nỉ non: "Em đã trở lại rồi, anh sẽ không rút nữa."

Bọn hắn đều biết săn sóc lẫn nhau, muốn vì đối phương mà trở nên ngày càng tốt đẹp, nhưng nếu không có người kia ở bên cạnh, vậy thì bản thân ra cái dạng gì cũng có nghĩa lý chi.

Trong nháy mắt La Tại Dân liền hiểu được, cảm động mà quay đầu hôn nhẹ vành tai của đối phương.

Lý Đế Nỗ hừ một tiếng, ưỡn thắt lưng cọ nửa thân dưới vào người La Tại Dân, trầm giọng nói: "Nếu ngày mai em còn muốn đi làm thì đừng có chọc anh..."

La Tại Dân cảm thấy mặt mũi nóng bừng, dứt khoát đẩy Lý Đế Nỗ ra, thật sự là cậu chịu không nổi nếu làm thêm lần nữa, chỗ kia vẫn còn đau đấy.

Cả hai nghiêng người nằm đối diện nhau, La Tại Dân nhịn không được mà giơ tay vuốt ve khuôn mặt Lý Đế Nỗ, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét ngũ quan của hắn. Đối với người này, cậu vẫn luôn đè nén tình cảm sâu thật là sâu, mãi tới hôm nay mới tựa như đến cực hạn mà đột nhiên bùng nổ.

Ánh mắt La Tại Dân nhìn Lý Đế Nỗ, ngữ điệu cậu dùng để nói chuyện với hắn, còn có động tác vuốt ve đầy âu yếm kia, tất cả đều lộ ra một cảm giác rất thâm tình, tựa như đại dương mênh mông với muôn ngàn con sóng lớn đang cuồn cuộn dâng trào, quả thực có thể nhấn chìm hắn ở trong mật ngọt.

Đoạn thời gian ba năm dường như không lưu lại bất cứ dấu vết gì ở trên khuôn mặt của Lý Đế Nỗ, thậm chí hắn còn đẹp trai hơn lúc trước.

Có lẽ do hay phải trang điểm, cần thường xuyên sử dụng một vài sản phẩm chăm sóc sắc đẹp của phái nữ, cho nên da mặt Lý Đế Nỗ rất căng, lại còn rất trắng. Tuy người nọ thoạt nhìn có chút "non", nhưng La Tại Dân lại không hề cảm thấy đối phương gái tính, ngược lại còn phát hiện hắn đàn ông hơn rất nhiều so với trước kia, bởi vì thần thái của hắn đã thành thục hơn ngày xưa không ít.

Trước kia, thời điểm đối mặt với mình, La Tại Dân cảm thấy Lý Đế Nỗ như một đứa trẻ to đầu hay làm nũng, tất cả yêu ghét buồn vui đều rõ ràng để lộ ra, nhưng hiện tại hắn đã học được cách ẩn nhẫn.

Không chỉ bề ngoài, ngay cả thái độ cũng vậy, rất nhiều chi tiết đều khiến La Tại Dân nhận ra người nọ đã biết lo lắng cho mình.

Ngón tay La Tại Dân lướt qua môi của Lý Đế Nỗ, người sau liền nhân cơ hội ngậm lấy. La Tại Dân sợ tới mức vội vã rụt về, song lại bị đối phương vươn tay tóm chặt, đưa về bên miệng...

Cậu không biết sự thay đổi của Lý Đế Nỗ là tốt hay không tốt, chỉ biết "tình nhân trong mắt hóa Phan An", bất kể bộ dáng Lý Đế Nỗ có ra sao, cậu đều thích.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện Lý Đế Nỗ đang được rất nhiều người hâm mộ, La Tại Dân liền cảm thấy cực kỳ tự ti. Ba năm nay, hoàn cảnh của cậu và hắn quá khác nhau, trước khi Tiểu Lý vào cơ quan, đối tượng cậu giao tiếp chủ yếu là những bà cô ông chú trên dưới bốn mươi tuổi. Khí chất cùng cách nói năng của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh trong vô thức, đối mặt với một Lý Đế Nỗ đẹp trai thời thượng, La Tại Dân liền thấy một thân quần âu giày da lại thêm cặp kính gọng đen của mình đặc biệt quê mùa!

Lý Đế Nỗ hạ mắt, kiên nhẫn hôn lên ngón tay cậu, nỉ non hỏi: "Đang nghĩ gì?"

La Tại Dân lập tức rút ngón tay về, vùi mặt vào lồng ngực của Lý Đế Nỗ. Cậu chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình lại bận tâm tới vẻ ngoài khi đối diện với người yêu, trước đây, rõ ràng là cậu không nông cạn đến như vậy.

"Thẹn thùng cái chi" Mà đây cũng là lần đầu tiên Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân có phản ứng này, nhất thời cảm thấy thực lạ kỳ. Hắn cười cười, ôm đầu người nọ, luồn ngón tay vào tóc đối phương, vừa vuốt ve vừa trêu chọc, "Nghĩ về anh sao?"

"Ừm." La Tại Dân nhỏ giọng trả lời.

Lý Đế Nỗ không ngờ La Tại Dân sẽ thẳng thắn đáp lại, hạnh phúc đến mức hoa nở ngập lòng. Hắn dùng sức ấn đầu La Tại Dân vào trong ngực mình, để cậu nghe thấy những tiếng "thình thịch" vang dội của trái tim đang loạn nhịp, lại dùng thanh âm tràn đầy từ tính nói vào lỗ tai La Tại Dân, "Anh ở đây."

Sáng sớm ngày kế, Lý Đế Nỗ lên máy bay rời khỏi thành phố Q, La Tại Dân trực tiếp đến cơ quan từ khách sạn. Vào lúc cậu đang tự hỏi nên đề cập chuyện từ chức với cấp trên như thế nào thì bộ trưởng Vương đã gọi điện thoại tới: "Tiểu La, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến đi."

La Tại Dân cảm thấy vô cùng kỳ quặc, bình thường nếu không phải có chuyện quan trọng, bộ trưởng Vương rất hiếm khi gọi cậu vào gặp riêng. Tới nơi, cậu liền thấy người đàn ông gần năm mươi nọ ra hiệu cho mình đóng cửa lại, sau đó trực tiếp mở lời: "Tiểu La, gần đây tôi nhận được một vài cái thư nặc danh, tố cáo cậu nhận phong bì từ những đồng nghiệp công tác ở các bộ phận khác."

La Tại Dân ngẩn ra, kế đó thì biến sắc, trầm giọng nói: "Đây là bịa đặt."

Bộ trưởng Vương liếc mắt nhìn cậu một cái, chủ động đứng dậy rót chén nước cho cậu: "Nào, ngồi xuống trước đi."

La Tại Dân có chút mơ hồ, nhanh chóng hồi tưởng lại sự việc đã phát sinh vào ngày hôm qua, phỏng đoán nhất định là trường phòng Từ làm, đang định báo cáo chuyện này với bộ trưởng Vương, lại chợt nghe ông nói: "Người tố cáo cậu không chỉ có một."

La Tại Dân hoàn toàn ngơ ngẩn, nhưng cậu chưa từng nhận bất cứ cái phong bì nào nha!

Bộ trưởng Vương: "Cậu không cần giải thích, tôi tin cậu, trước khi ông Hứa về hưu đã nói với tôi rằng cậu làm việc vừa nghiêm túc lại vừa kiên định, tính cách cũng vô cùng trầm ổn, có thể đảm đương chức vị này. Chẳng qua cậu còn trẻ tuổi, cứng rắn quá ắt phải chịu thiệt thòi, phỏng chừng đã đắc tội không ít."

La Tại Dân: "..."

Bộ trưởng Vương rút một văn kiện đưa cho La Tại Dân: "Cậu xem đi."

La Tại Dân tiếp nhận, vừa nhìn thoáng qua liền trừng to đôi mắt, đây là bản nháp của công văn điều chuyển công tác.

Bộ trưởng Vương tiếp tục nói: "Phòng nhân sự hiện tại chỉ có cậu và Tiểu Lý là nhỏ tuổi, không thu phục được người ta, tôi tính chuyển cậu đến phòng tuyên truyền, làm cấp dưới của ông Chu khoảng hai năm. Bộ phận đó nhiều người, gần đây cũng tuyển về không ít nhân viên trẻ tuổi, lại còn có cơ hội đi công tác nữa..."

Bộ trưởng Vương nói thực êm tai, nhưng La Tại Dân vừa nghe đã biết, ban tuyên truyền từ bộ trưởng, trưởng phòng cho đến các cấp quản lý chủ chốt, một người cũng đều không thiếu, điều cậu sang đó chính là làm chân sai vặt thôi. Tóm lại, gọi cái công văn này là 'thuyên chuyển công tác', còn không bằng nói thẳng là giáng chức đi.

Vốn dĩ La Tại Dân còn đang nghĩ nên từ chức như thế nào, giờ thì không cần tìm lý do nữa. Cậu trả lại văn kiện cho người nọ, cung kính nói: "Bộ trưởng Vương, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, kỳ thực, gần đây tôi đang cân nhắc chuyện từ chức. Đúng như ngài nói, tôi vẫn còn rất trẻ, bộ phận nhân sự vốn phải quản lý toàn đơn vị, một mình tôi độc diễn cũng thấy có chút lực bất tòng tâm. Cái khiến tôi mỏi mệt không phải công việc, mà là vấn đề giao tiếp với mọi người," Một năm qua, cậu cẩn thận bước từng bước, ngay cả từ chối nhận phong bì cũng phải trưng ra một nụ cười tươi, kết quả vẫn đắc tội người ta để rồi bị gửi thư tố cáo. La Tại Dân thật sự chán ghét loại quan hệ lá mặt lá trái này, "So với việc chôn chân ở cơ quan, tôi càng muốn đi ra bên ngoài học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Lát nữa tôi sẽ viết một lá đơn từ chức cho ngài, cảm tạ ngài đã dìu dắt suốt ba năm, đồng thời cũng mong ngài thứ lỗi."

La Tại Dân hơi không đứt tim không loạn mà nói ra những lời ấy. Căn bản cậu không cần thời gian chuẩn bị, bởi vì đây chính là ý tưởng của cậu ngay từ lúc mới đặt chân vào cơ quan. Cậu không thuộc về nơi này, chức vụ kia cũng không phải phần công tác mà cậu mong muốn.

Chưa bao giờ La Tại Dân nghĩ, cảm giác khi có thể nói hết ra lại thoải mái đến như vậy. Cậu không tiếc nuối, không vấn vương, thậm chí thời điểm nhìn thấy sắc mặt bộ trưởng Vương hết xanh lại trắng, La Tại Dân còn thực ngây thơ mà sinh ra một khoái cảm vì trả được thù.

Vì thân nhân, vì quy luật vốn có của xã hội, La Tại Dân đã nhẫn nại suốt ba năm, giờ phút này, rốt cuộc cậu đã được giải phóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro