chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như bộ trưởng Vương không dự đoán được La Tại Dân sẽ xúc động như vậy, cho nên sắc mặt đặc biệt khó coi. Tuy người trước mặt ông đây cũng nhờ quan hệ để vào cơ quan, song cậu ta vẫn là sinh viên tài năng tốt nghiệp từ Hoa đại, hồ sơ rất đẹp, từ nhỏ đến lớn không có bất cứ vết nhơ nào, còn có năng lực làm việc, lại được ông Hứa nhiều lần khen ngợi.

"Tiểu La, chuyện gì cũng có cách giải quyết, trước hết, cậu đừng xúc động, việc của cậu tôi sẽ điều tra lại, về phần điều chuyển công tác, nếu cậu không muốn, chúng ta cũng có thể bàn thêm, đúng không..." Bộ trưởng Vương tươi cười khuyên giải. Trưởng phòng Hứa mới về hưu được có một năm, La Tại Dân lại vì bị vu khống mà tạm rời cương vị, trong trường hợp ấy, ông cũng khó ăn nói với mọi người.

Bộ trưởng Vương đã bắc một bậc thang, đương nhiên La Tại Dân sẽ không làm ông thêm khó xử. Nghĩ tới chuyện bị "vu khống", cậu lập tức đáp lời: "Một khi đã như vậy, xin nhờ bộ trưởng Vương điều tra giúp, mấy năm công tác ở cơ quan, tôi chưa từng làm gì thẹn với lương tâm, tất cả những hạng mục yêu cầu cung ứng đều phải thông qua kiểu tra rồi mới phê duyệt, còn chuyện gặp riêng đồng nghiệp, mỗi lần tôi đều bảo trì một khoảng cách thích hợp, cho dù tố cáo nặc danh cũng là nói miệng không bằng chứng thôi, nếu có chứng cớ thì xin mời người đó giao ra. Mặt khác, tôi cũng từng nhận được tin nhắn uy hiếp, trường hợp đơn vị không thể trả lại trong sạch cho tôi, tôi sẽ mời cơ quan thứ ba tham gia tra xét."

La Tại Dân nắm chắc vào điểm bộ trưởng Vương "không muốn để cậu đi", liền dùng việc "từ chức" mà áp chế. Kể cả cậu thực sự muốn nghỉ việc, cũng không thể để bát nước bẩn vô cớ hắt lên người, rồi cụp đuôi rời khỏi như chó nhà có tang vậy được.

Về tới văn phòng, Tiểu Lý cẩn thận quan sát sắc mặt La Tại Dân, hỏi: "Anh Dân, bộ trưởng Vương tìm anh có chuyện gì thế?"

La Tại Dân nhớ tới cái câu "người tố cáo cậu không chỉ một" của bộ trưởng Vương, lập tức đề cao cảnh giác với Tiểu Lý, nên chỉ trả lời qua loa.

Lát sau, vòng tay thông minh bỗng nhiên chấn động, là Lý Đế Nỗ nhắn tin, hắn vừa mới xuống máy bay, hỏi La Tại Dân đang làm gì.

La Tại Dân trả lời: "Đấu trí đấu dũng ở văn phòng."

Lý Đế Nỗ: "Có người bắt nạt em?"

La Tại Dân: "Không tính là bắt nạt, chẳng qua tự nhiên bị người vu khống cho tội nhận hối lộ thôi, hình như đã đắc tội ai đó rồi. Hôm qua em còn nhận được tin nhắn uy hiếp bảo em 'cứ chờ xem' nữa."

Tin nhắn vừa được gửi đi, Lý Đế Nỗ đã lập tức gọi điện thoại tới, La Tại Dân nhanh chóng tiếp máy, chỉ nghe đối phương đang cuống quýt gào lên: "Loại chuyện này sao hôm qua em không nói với anh?"

La Tại Dân đứng dậy, đi ra ngoài, đến phòng uống nước mới trả lời: "Em sợ anh không hay gặp phải, không hiểu rõ được, hơn nữa em cũng sắp từ chức rồi."

Lý Đế Nỗ tỏ vẻ không vui: "Sao anh lại không hiểu? Những chuyện dơ bẩn anh gặp được trong giới giải trí chắc chắn không ít hơn em, đừng có lơ là, chờ chút, lát nữa anh sẽ gửi cho em số điện thoại của một người, hắn họ Chu, là vệ sĩ của anh, từ cuối tuần trước anh đã bảo hắn đi theo em. Chuyện này anh cũng sẽ nói với hắn, em gặp bất cứ phiền toái gì cứ gọi cho hắn là được rồi."

La Tại Dân giật mình, chẳng trách mấy ngày hôm trước cậu đều có cảm giác bị người theo dõi!

Lý Đế Nỗ như sợ La Tại Dân trách cứ, lập tức mở miệng giải thích trước: "Một tháng sắp tới, anh chỉ hận không thể tự mình đi theo giám sát em. Anh cũng không muốn em gặp phải chuyện gì trong khoảng thời gian này!"
"Ừm, em sẽ chú ý," La Tại Dân không định trách hắn, được người yêu quan tâm là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Vì thế cậu kể lại tất cả những gì mình gặp phải cho Lý Đế Nỗ nghe, lại giải thích, "Chính vì đã xác định rời đi, cho nên em mới cứng miệng tranh đấu, chờ điều tra rõ ràng, em sẽ nộp đơn từ chức luôn."

Lúc này Lý Đế Nỗ mới yên tâm, lại dặn dò vài câu vô nghĩa như "nhớ ăn cơm", "đừng ngồi suốt, phải đứng lên vận động" linh tinh này nọ, mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

La Tại Dân cảm thấy thực buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, mình cũng không phải trẻ con, sao lại không nhớ ăn cơm cơ chứ, thật sự là...

Thế nhưng, cũng nhờ mấy câu căn dặn ngọt ngào tràn đây nhu tình mật ý của Lý Đế Nỗ mà tâm tình không tốt vào sáng sớm của cậu đã tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.

Buổi chiều tan sở, La Tại Dân về nhà. Cậu cảm giác không khí trong nhà vô cùng cổ quái, có lẽ ba mẹ La Tại Dân cũng không ngờ cậu lại trở về. Thậm chí khi La ba ba thấy La Tại Dân vào cửa còn đảo mắt nhìn ra sau lưng cậu một chút.

Một nhà ba người cùng ăn cơm xem TV, mặc dù La ma ma đen mặt không muốn nói chuyện cùng La Tại Dân, song cậu vẫn chủ động tìm đề tài để tán gẫu với bà, chẳng qua một câu cũng không đề cập tới Lý Đế Nỗ. Mãi đến chín giờ tối, vòng tay của La Tại Dân bỗng rung lên, La ma ma lập tức lộ ra vẻ mặt như thể vừa gặp đại địch mà nhìn về phía cậu!

La Tại Dân cười cười, nói xin lỗi với bà, đứng dậy đi vào phòng ngủ nghe điện thoại.

La ma ma: "..."

Điện thoại đương nhiên là Lý Đế Nỗ gọi tới, hắn chẳng đầu chẳng đuôi hỏi: "Không phải đã nói một ngày chủ động gọi cho anh ba lần đó sao, lúc chạng vạng em mới gọi có một cuộc thôi!"

La Tại Dân ôn tồn giải thích: "Em đang định chờ trước khi đi ngủ mới gọi cho anh, nếu tính một ngày là 24 giờ thì em với anh mới tách ra 16 tiếng thôi, sao anh lại nóng vội như vậy hả?"

Lý Đế Nỗ: "..."

La Tại Dân nhỏ giọng hỏi: "Anh đang làm gì?"

Lý Đế Nỗ: "Vừa xong việc, hôm nay xem như kết thúc sớm, chuẩn bị về nhà đi ngủ, em thì sao?"

La Tại Dân: "Xem TV với ba mẹ."

Lý Đế Nỗ kinh ngạc: "Em về nhà?"

La Tại Dân cười cười: "Không về nhà thì còn có thể đi đâu. Em cũng không muốn ở lại khách sạn một mình."

Lý Đế Nỗ: "Bọn họ không mắng em nữa chứ?"

La Tại Dân: "Không, ba em bình thường, mẹ thì vẫn không dễ chịu cho lắm, cứ như không chịu nhận đứa con trai này."

Lý Đế Nỗ dừng một chút mới nói: "Từ từ rồi sẽ ổn thôi."

Trong phòng khách, La ba ba vừa hút thuốc vừa nhìn về phía phòng ngủ của La Tại Dân, La ma ma cũng dựng thẳng lỗ tai ý đồ nghe ngóng một chút gì, nhưng chỉ thấy tiếng con trai thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười rất khẽ truyền ra... Lát sau La Tại Dân ra khỏi phòng, La ma ma âm thầm liếc mắt nhìn sang, khi phát hiện nét mặt con mình không giấu được vui vẻ ngọt ngào thì bức tường kiên cố trong lòng bà bỗng dưng ầm ầm sụp xuống.

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy biểu tình hạnh phúc như vậy hiển lộ trên mặt của La Tại Dân.

Vài ngày sau, trong cơ quan liên tục có người bị bộ trưởng Vương gọi tới nói chuyện. Chưa đến một tuần, bảng thông báo đã được dán một tờ phê bình nhắm vào một số viên chức ăn không nói có, làm ảnh hưởng tinh thần đoàn kết tập thể, Tiểu Lý cũng có tên trong đó. La Tại Dân thất vọng vô cùng, tiếc thay cho việc cậu đã từng xem người kia như Hầu Đông Ngạn mà đối đãi thật lòng. Xem ra tình cảm giữa bạn học và đồng nghiệp vẫn có chênh lệch rất lớn.

Chuyện này được giải quyết xong xuôi, bộ trưởng Vương tìm La Tại Dân để bàn về chuyện điều chuyển công tác một lần nữa, song La Tại Dân không chút do dự nộp đơn từ chức lên. Bộ trưởng Vương thiếu chút nữa thì tức đến lật bàn, việc tới nước này, cả hai cũng chẳng còn gì để nói. La Tại Dân thu dọn đồ đạc, bàn giao công việc xong là có thể rời đi. Trong lúc đó cậu nhận được không ít điện thoại hỏi thăm an ủi, bao gồm cả trường phòng Hứa - người đã dìu dắt cậu trước đây. La Tại Dân tỏ rõ thái độ của mình, nói từ chức và bị vu khống là hai việc không liên quan gì đến nhau, cứ xem như một giải pháp để khắc phục hậu quả cũng được.

Trưa hôm ấy, La Tại Dân ôm thùng ra khỏi cơ quan, ánh mặt trời cuối thu chiếu lên thân thể cậu thực là ấm áp.

Cậu đứng ở ven đường đợi taxi, thuận tiện gọi một cuộc điện thoại cho Lý Đế Nỗ, người sau nhanh chóng tiếp máy, hỏi: "Thế nào rồi?"

"Ừm, vừa hoàn thành thủ tục bàn giao," La Tại Dân quay đầu nhìn thoáng qua nơi đã làm việc trong suốt ba năm, không hề lưu luyến, lại nói với người nọ, "Bây giờ em thất nghiệp rồi, làm sao đây." Cậu híp mắt, che miệng, trong giọng nói thế nhưng lộ ra vài phần nũng nịu.

Lý Đế Nỗ thiếu chút nữa thốt ra câu "anh nuôi em", nhưng nghĩ tới đây gần như chính là lý do khiến La Tại Dân trở mặt vào ba năm về trước nên đành cố sức nuốt ngược trở về, đứng đắn nói: "Anh đã từng kể với em là anh đang đầu tư vào một công ty AI chưa?"

La Tại Dân: "AI? Trí tuệ nhân tạo?"

Lý Đế Nỗ: "Ừ, cụ thể là sản xuất người máy bảo bảo."

La Tại Dân cảm thấy phi thường mới mẻ: "Người máy bảo bảo là cái gì?"

Lý Đế Nỗ hít sâu một hơi, nói: "Anh và『 Thần Ma 』đã ký xong hợp đồng trao quyền chế tạo thực thể cho bảo bảo hệ thống, sắp tới, sản phẩm đầu tiên mà công ty tiến hành sản xuất, chính là Thang Viên."

La Tại Dân chậm rãi trợn tròn con mắt, thậm chí vài cái taxi trống vọt qua cũng chẳng buồn vẫy tay...

Thang Viên!

Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Đế Nỗ cười cười, hỏi: "Công ty này đang cần một quản lý, em có muốn đến làm hay không?"

***

Ba năm không lên game, cũng không gặp Thang Viên, không phải La Tại Dân không nhớ nó. Tuy chỉ là một bảo bảo ảo của hệ thống game, nhưng thật kỳ quái, mỗi lần nghĩ tới Thang Viên, nghĩ tới mấy tiếng "Ba ba" nó gọi trước lúc rời đi, cậu lại cảm thấy xót xa trong lòng.

"Bây giờ anh vẫn còn lên game sao?" La Tại Dân hỏi Lý Đế Nỗ.

Nhớ tới lúc trước La Tại Dân rời đi, ngay cả mũ giáp chơi game cũng không mang theo, Lý Đế Nỗ liền dâng lên một hồi oán niệm: "Em không chơi, anh còn lên để làm gì, một mình ngắm phòng không gối chiếc à?" Kỳ thực, Lý Đế Nỗ cũng không có thời gian, huống hồ mỗi lần online cha con bọn hắn đều mắt to trừng mắt nhỏ, cảm giác bi thương lại càng tăng thêm.

La Tại Dân quanh co: "... Chẳng phải còn có Thang Viên ở cùng anh sao."

Nhắc tới chuyện này người kia liền bực bội: "Em cho rằng trước khi bỏ đi nói với Thang Viên mấy câu là có thể trốn tránh trách nhiệm à? Em đây chính là bội tình bạc nghĩa!"

La Tại Dân: "!!!" Lý Đế Nỗ biết cậu nói gì với Thang Viên ư? Orz...

Như đoán được suy nghĩ trong đầu La Tại Dân, Lý Đế Nỗ khẽ hừ một tiếng: "Em không biết Thang Viên có chức năng ghi âm hả?"

"Em, em không biết..." La Tại Dân áy náy không gì sánh được, càng nghĩ, càng cảm thấy có lỗi vô cùng, "Thực xin lỗi."

Lý Đế Nỗ thở dài: "Thôi bỏ đi, không so đo chuyện quá khứ nữa, về sau nhớ phải bồi thường cho anh."

La Tại Dân đồng ý, lại nói: "Cái công ty kia của anh, em sẽ tới làm. Anh gửi tư liệu và tình huống cụ thể cho em đi, mấy ngày tới em sẽ dành thời gian tìm hiểu."

Cuối cùng Lý Đế Nỗ cũng thoải mái hơn một chút, đáp lời: "Không vội, tranh thủ dịp này em nghỉ ngơi thêm đi, ở nhà chơi với ba mẹ nữa, về sau chắc chắn sẽ rất bận rộn."

La Tại Dân hỏi thăm Lý Đế Nỗ về tình huống của mấy người bạn game, nghe nói tất cả bọn hắn vẫn còn chơi. Chỉ là sau khi『 Thần Ma 』tung ra phiên bản thực tế ảo, tân thủ không ngừng ồ ạt xông vào, giống như Lý Đế Nỗ phán đoán, xuất hiện một đám game thủ chuyên nghiệp chuyên môn tấn công các chiến đội. Ba năm nay Lý Đế Nỗ bận làm việc, cho nên vị trí đầu bảng đã sớm thuộc về người khác, đám người Thương Hỏa, Thệ Thủy cũng theo đó mà chính thức trở thành những nhân vật "trong truyền thuyết" xa xăm.

"Hiện tại mọi người đều là game thủ sinh hoạt, trồng trọt, đánh phó bản, kiếm thành tựu linh tinh. À, trước đây không lâu,『 Thần Ma 』đã được nâng cấp một lần nữa, hệ thống cho phép kết hôn đồng tính, còn hạ thấp điều kiện sinh bảo bảo, chỉ cần kết hôn đủ ba năm là có thể đẻ trứng rồi, Dã Hạc cũng mang thai... Còn nữa, Thệ Thủy với Cửu đã kết hôn."

"Phụt!" La Tại Dân thiếu chút nữa thì phun máu, "Bọn họ đến với nhau?"

Lý Đế Nỗ cười to: "Sao có thể, chẳng qua bọn hắn bị thói show ân ái mỗi ngày của Nhàn Vân và Dã Hạc kích thích thôi, mặt khác cũng có chút tò mò với cái hệ thống kết hôn đồng tính kia, phỏng chừng là thử vui đùa một chút."

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ: "Tình huống cụ thể chờ khi em online liền hỏi bọn hắn đi, bọn hắn rất nhớ em, thường xuyên hỏi anh lúc nào thì em trở lại."

Cúp điện thoại, La Tại Dân cảm khái đầy lòng, khi mình còn đang trốn tránh cái thế giới này thì nó đã không ngừng thay đổi.

Cậu ôm thùng giấy đi về nhà, vừa vào cửa đã nghe La ma ma kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay lại về sớm vậy?"

La Tại Dân bày ra bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn: "Con từ chức."

Sắc mặt La ma ma lúc trắng lúc xanh, vài giây sau, trong nhà họ La truyền ra một tiếng rống tê tâm liệt phế: "La - Tại - Dân!"

...

Vài ngày kế tiếp, La Tại Dân không rên một tiếng mà đứng trong phòng bếp giúp mẹ mình bóc tỏi, lúc ấy, mẹ cậu đang vung dao chặt thịt, "cạch cạch cạch" băm đống thịt heo đặt trên cái thớt gỗ. Nghe những tiếng băm vằm đáng sợ kia, La Tại Dân liền nhịn không được mà rụt cổ vào.

Ba ngày sau khi nghỉ việc, La Tại Dân vẫn luôn ngồi ngốc ở nhà, ăn ngủ đúng giờ, còn ân cần giúp mẹ làm việc nhà nữa. La ma ma không mắng cậu, cũng không đánh cậu, song tức giận trên mặt vẫn chưa từng tiêu tan. La Tại Dân có cảm giác mẹ mình hẳn là muốn xem miếng thịt heo trên thớt là mình mà băm băm chặt chặt. (=_=)
"Đi mua túi rượu nho về nêm nếm đi!" La ma ma hung hăng quát thằng con trai đang ngẩn người bóc tỏi ở bên cạnh.

"Dạ!" La Tại Dân nhanh chóng đứng lên, xoa xoa tay, lấy ví và chìa khóa rồi đi xuống lầu.

Vừa ra khỏi cửa, cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khí trong nhà thật sự là quá nặng nề. Nhanh chân chạy xuống dưới lầu, cúi đầu nhìn vòng tay, đang định tranh thủ gọi điện cho Lý Đế Nỗ thì trước mắt đột nhiên có một trận gió đánh úp lại, giây tiếp theo cả người đã bị ôm!

La Tại Dân kinh hãi hô lên một tiếng, trừng mắt thật to mới thấy rõ người vừa tới đây: "Lý Đế Nỗ?"

Lý Đế Nỗ đeo kính râm, vừa che miệng vừa cười đến là tà ác. Hắn ôm La Tại Dân xoay một vòng rồi ghì chặt đầu đối phương mà hôn tới. Trong lúc nhất thời, La Tại Dân cảm thấy hoàn toàn ngây dại, cậu vòng tay ôm đáp lại theo bản năng, sau đó cùng hắn môi lưỡi giao triền.

Hôn vài giây đồng hồ, La Tại Dân mới kịp phản ứng, vội vàng giãy ra, khẩn trương đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Đây là lầu một của tòa mà nhà gia đình cậu đang sinh sống, cả khu đều toàn những 'cụ' xấp xỉ tuổi ba mẹ cậu, ngộ nhỡ bị hàng xóm nhìn thấy, về sau ba mẹ cậu cũng khỏi cần sinh hoạt ở chỗ này luôn!

"Sao anh lại tới đây!" La Tại Dân chăm chú nhìn Lý Đế Nỗ, trong đáy mắt dâng tràn một cảm giác vui sướng không nói nổi thành lời, "Thế nào mà chẳng báo trước cho em một tiếng?"

"Muốn cho em một niềm vui bất ngờ," Lý Đế Nỗ ôm chặt lấy người nọ, như gà mổ thóc mà rướn cổ mổ lên mặt cậu mấy cái, "Nhớ em, còn em, có nhớ anh không?"

La Tại Dân vừa quan sát xung quanh, vừa liếc mắt nhìn Lý Đế Nỗ, thẳng thắn trả lời: "Nhớ." Mỗi ngày mỗi đêm mỗi giờ mỗi phút đều nhớ. Cậu sẽ không bao giờ kiềm chế, không bao giờ che giấu nữa, sẽ chẳng chút kiêng nể mà nhớ tới người kia.

Lý Đế Nỗ vùi mặt vào cổ đối phương, vừa hôn vừa hít mùi hương của người nọ, quả thực ba tuần không gặp, như cách ba năm.

"Sao lại có mùi tỏi vậy?" Lý Đế Nỗ loáng thoáng nhíu mày, dù không dễ ngửi, song vẫn không chịu thả cậu ra.

"Vừa giúp mẹ bóc tỏi đấy," La Tại Dân đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình, "A! Em phải đi mua gia vị! Anh, anh đã đến đây rồi, làm sao bây giờ..."

"Còn có thể làm sao, nghe em an bài thôi. Ban nãy anh vừa định gọi điện bảo em xuống lầu thì em đã xuất hiện ngay trước mặt... Nếu em không cho anh vào nhà, vậy lát nữa anh chui vào xe ngủ bù thôi." Lý Đế Nỗ tựa như đang oán giận.

La Tại Dân nhìn hắn, do dự một lát, cuối cùng lên tiếng: "Anh lên nhà em ăn cơm đi."

Lý Đế Nỗ lập tức sáng bừng con mắt: "Thật sao? Có thể không?"

La Tại Dân quay đầu: "Nhưng em không biết mẹ có đuổi anh đi hay không đâu nhé."

Lý Đế Nỗ hưng phấn vô cùng, ôm lấy La Tại Dân định cùng đi lên: "Binh tới thì tướng ngăn, nước lên thì đập chặn, bị đuổi sẽ tính sau!"

La Tại Dân kéo hắn: "Từ từ! Em còn phải đi mua gia vị! Đi cùng với em đi!"

Lý Đế Nỗ: "Cũng được, thuận tiện mua thêm chút đồ, tay không tới nhà cũng không ổn."

Hai người tới siêu thị gần khu nhà, Lý Đế Nỗ đội mũ đeo kính râm và quàng khăn quàng cổ, song vẫn rất đáng chú ý, ba năm sống đời sống của thần tượng khiến cho khí chất phát ra trên thân hắn đều trở nên không giống người thường.

Ở chỗ đông người, La Tại Dân không dám đi gần hắn quá, trong lúc cậu tới khu phụ gia lấy một bịch rượu nho thì Lý Đế Nỗ cũng chạy sang khu quà tặng tỉ mỉ lựa chọn. Tuy nhiên, sau một hồi lâu hắn vẫn không ưng cái gì, thấy La Tại Dân lại đây, liền mở miệng hỏi: "Mẹ em thích gì?"

La Tại Dân thầm nghĩ, có lẽ Lý Đế Nỗ tặng cả núi vàng núi bạc mẹ cậu cũng đều không thích, song ngoài miệng lại không dám tạt nước lạnh lên đầu đối phương, ngược lại đùa đùa nói: "Tùy tiện mua đi, tới ăn bữa cơm thôi, có phải cầu hôn đâu."

Lý Đế Nỗ bĩu môi, xách một hộp quà đắt nhất, đại khái là tổ yến gì gì đó, sau đó đoạt túi gia vị rượu trong ngực La Tại Dân đem đi tính tiền.

La Tại Dân đi theo sau hắn, trái tim càng đập càng nhanh, đột nhiên cậu có cảm giác thấp thỏm tựa như đang dẫn "bạn trai" về nhà.

Ra khỏi siêu thị, La Tại Dân mới hỏi: "Anh không mua quà cho ba em à?"

"Chẳng phải em nói ba thích hút thuốc sao?" Lý Đế Nỗ chỉ vào chiếc SUV mini đang đậu ở ngoài khu nhà của La Tại Dân, "Trong xe anh vừa vặn có hai cây thuốc tốt, là quà người phụ trách tặng cho khi tham gia một chương trình."

La Tại Dân nhìn về phía chiếc xe: "Xe này anh mới mua sao?" Lần trước ngồi cậu còn phát hiện bên trong có mùi nhựa mới.

Lý Đế Nỗ liếc cậu một cái, cười cười: "Vốn nghĩ còn phải chiến đấu lâu dài ở thành phố Q, cho nên dứt khoát mua một chiếc xe, để tiện bắt em, chặn em, ở trên xe đè em."

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ: "Nhưng không ngờ em lại đồng ý theo anh nhanh như vậy, ha ha, anh còn chưa biết xử lý cái xe này như thế nào nữa, ba mẹ em biết lái không, hay để ở nhà em đi, khi em trở về có thể dùng."

"Ba mẹ em không biết lái xe." Năm kia La Tại Dân đã thi bằng lái, nhưng La ma ma luôn kiên trì muốn nhà gái mua xe, cho nên đến nay cậu vẫn chưa có cơ hội để luyện tập. Giờ nghe Lý Đế Nỗ nói vậy, tâm tình cậu bỗng nhiên dấy lên vài phần phức tạp, như thế, cái xe này cũng có thể tính là "đồ cưới" của Lý Đế Nỗ đi?

"Em cười cái gì?" Lý Đế Nỗ thấy La Tại Dân như đang nhịn cười, e ngại hiện tại đang trên đường cái, không dám làm càn mà trực tiếp quay sang hôn, chỉ đành vươn tay nhéo bên má cậu.

La Tại Dân: "..."

Lý Đế Nỗ lấy hai cây thuốc đặt trong ô tô ra, một cây hiệu Trung Nam Hải, một là Vạn Bảo Lộ, còn có mấy bao Thiết Xác Hùng Miêu, đem gộp với túi tổ yến rồi theo La Tại Dân lên lầu.

La Tại Dân đi mua túi gia vị rượu mất đến nửa tiếng đồng hồ, La ma ma ở nhà chờ lòng đã nóng như lửa đốt, vừa nghe tiếng mở cửa liền hung hăng xông từ phòng bếp ra, định mắng mỏ mấy câu. Không ngờ La Tại Dân vừa vào cửa, đằng sau còn có một thanh niên xa lạ cao hơn cậu khoảng nửa cái đầu chậm chạp đi theo!

"Mẹ..." La Tại Dân nhỏ giọng gọi một tiếng, tiền trảm hậu tấu mà dắt Lý Đế Nỗ vào nhà, đỡ túi quà trên tay hắn, đặt xuống mặt bàn. La ba ba cũng trợn mắt há hốc miệng, đứng bật dậy khỏi ghế salon, "... Đây là?"

Lý Đế Nỗ tháo kính mũ xuống, để lộ ra gương mặt sáng láng đẹp trai, dùng đôi mắt thâm thúy lại chẳng chút tránh né e dè mà nhìn qua ba mẹ La Tại Dân, sau đó cung kính nói ra hai tiếng: "Ba, mẹ."

Bà người nhà họ La: "... ..."

La Tại Dân nhéo hắn một cái, xấu hổ thấp giọng quát lớn: "Anh gọi bậy cái gì vậy!"

Có trời mới biết, một câu "Ba, mẹ" này đối với cặp phu thê từng mất đi một đứa con như La ba ba và La ma ma, quả thực chính là "tuyệt sát"!

La ma ma lảo đảo thân mình, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, thiếu chút nữa thì ngất xỉu đi. La Tại Dân cảm thấy giờ phút này nội tâm của mẹ mình nhất định là hoàn toàn sụp đổ...

La ba ba cũng cứng người, gương mặt đầy rẫy nếp nhăn lúc co lúc giãn.

Lý Đế Nỗ nhìn về phía La ba ba - vị phụ huynh có vẻ dễ công phá hơn, chỉ vào gói thuốc trên bàn: "Ba, nghe La Tại Dân nói ba thích hút thuốc, con vội vã tới đây nên chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, ba đừng ghét bỏ, lần sau con sẽ lo liệu tốt hơn."

La ba ba nhìn mấy cây thuốc lá trên bàn, ánh mắt sáng bừng như thấy vàng thỏi, phần da thịt trên xương gò má chậm rãi hiện lên hai mạt đỏ hồng, khóe miệng cũng khẽ cong lên, gật đầu, vỗ vỗ vào sô pha: "Ngồi đi."

La Tại Dân và La ma ma: "..."

Lý Đế Nỗ xiết chặt nắm tay, thầm "Yes" một tiếng ở trong đầu, thu phục được một người, ba chọi một!

La Tại Dân nhìn ba ba vừa bị hai cây thuốc lá mua chuộc, chỉ biết câm nín nhìn trời.

Lý Đế Nỗ lại quay sang La ma ma, người sau lui về một bước theo bản năng, còn đang quan sát thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như bước ra từ phim điện ảnh này. Lý Đế Nỗ tiến lên một bước, La ma ma lại lui về sau một bước, hình như bị dọa đến nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

"Mẹ ~" Lý Đế Nỗ lộ ra vẻ mặt tươi cười, lại thân thiết mà gọi một tiếng. Hắn không tin diện mạo có thể thu phục một đám 'chị em' từ tám tuổi đến tám mươi tuổi của mình lại thảm bại trước mẹ của La Tại Dân.

Dũng cảm xông lên sẽ dành thắng lợi, ai cũng không thể giơ tay đánh kẻ tươi cười!

Mắt thấy Lý Đế Nỗ sắp sửa tới gần, lại không có ai chịu trợ giúp, La ma ma liền dậm chân, xoay người trốn thẳng vào phòng bếp, đồng thời hét to một tiếng: "La Tại Dân! Lại đây!"

La Tại Dân: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro