Chap 21:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Jeno căn bản không thể xử lý bất kỳ công việc gì bởi Jaemin không ngừng "quấy rầy" anh.

"Ăn cơm !" Giữa trưa, cậu cầm dao đứng ở cửa thư phòng gọi, anh đành phải ngoan ngoãn đi ăn cơm.

"Giúp em rửa nồi!" Cơm trưa qua đi, cậu lại ôm lấy con mèo nhỏ, muốn anh cùng tham gia vệ sinh lao động.

Rốt cục không có việc gì còn phải làm nữa Jaemin an vị trên đùi anh, không cho anh xem công văn trên bàn.

"Em... Làm cái gì vậy?" Lee Jeno kinh ngạc nhìn mỹ thụ ngồi trên đùi anh như là chưa bao giờ phát hiện cậu cũng có bộ mặt nghịch ngợm.

"Em thấy chán." Jaemin không ngờ cũng có những hành động nũng nịu với anh, bây giờ cậu giống như cô tình nhân nhỏ của anh vậy

''Anh làm việc, em xem tivi được chứ'' Jeno Lee nhếch miệng cười rồi tiếp tục với tay lấy những tập tài liệu trong tủ bàn.

''Cạch'' Jaemin đá chân đóng cửa tủ anh vừa mở lại,tuyệt đối không có ý muốn anh làm việc.

''Em nói em chán''. Cậu gắt lên với anh một cách đáng yêu.

Anh có chút ngạc nhiên, trước giờ chưa ai dám làm phiền lúc anh làm việc, vậy mà cậu hôm nay hết bắt anh ra ăn cơm,bắt anh rửa chén , giờ lại đóng tủ tài liệu của anh như vậy với anh cậu là người đầu tiên ''Kể chuyện em nghe... =)))'' Cậu đánh bạo yêu cầu.

Anh nhìn cậu một hồi lâu, cuối cùng bật cười,"Em muốn nghe chuyện à?"

Mặt của cậu đỏ lên, cố lấy dũng khí còn sót lại

"Không được?"

"Có lẽ anh có thể tìm một ít thư tình ngày xưa cho em xem." Anh đối xử với cậu như đối xử với một nhóc con.

"Không cần, em muốn nghe anh nói!" Cậu cố ý nhắc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào bờ vai của anh, ,dụi mắt vào gáy anh,hô hấp ngay tại gáy anh.

Cổ họng của anh có một chút chấn động, lo lắng một lát mới trả lời :

"Được rồi! Anh kể chuyện cho em nghe."

Jaemin đặt tay trước ngực anh, lẳng lặng nghe, mới nghe câu đầu tiên, cậu đã biết, anh đang kể chuyện của chính mình.

"Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé mẹ mất chỉ khi cậu mới được năm tuổi, cha đưa cậu đến một gia đình khác, cậu mới biết được mình là con riêng. Người cha đã có vợ và có ba cô con gái, cậu cứ nghĩ đến đây trời đã cho cậu một gia đình mới nhưng đó là sai lầm, đây là một gia đình xa lạ và lạnh lùng. Ngoại trừ tham gia các trận đấu đoạt được giải hoặc các cuộc thi dành được vị trí thứ nhất, người cha không còn gì để nói chuyện với cậu, bởi vậy cậu chỉ có thể đem toàn bộ tinh thần đặt ở sự nghiệp học hành, biểu hiện trở thành một người ưu tú. Nhưng mỗi lần cha chỉ nhẹ nhàng gật đầu đem phiếu điểm trả lại cho cậu, mà mẹ cả cùng các chị của anh chỉ có xa lánh châm chọc cùng nói xấu cậu. Vì thế, trong lòng cậu ta đã sớm quyết tâm, cậu phải trở thành người thừa kế của gia đình này, trở thành chủ nhân của gia đình này làm cho tất cả mọi người đều phải nghe lời cậu ta."

"Đó...... Mục tiêu của anh ta?"

Cậu nhẹ giọng hỏi. Sau khi tốt nghiệp Jeno bắt đầu vào làm nhân viên ở công ty, trong vòng ba năm được thăng chức trưởng phòng, quản lí, tổng giám đốc, tháng trước lại trở thành phó chủ tịch, chỉ cần anh cùng một vị tiểu thư tài phiệt kết hôn, chờ cha anh sau này về hưu thì vị trí chủ tịch cùng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay...... "Hẳn là rất vui?"

"Đúng vậy, anh ta có một loại khoái cảm báo thù, bởi vì nắm giữ quyền lực không ai còn có thể khinh thường anh ta, cũng không có người dám nói anh ta là đưa con riêng . Anh ta muốn cho mọi người biết con riêng như anh ta cũng có thể có được như vậy, hơn nữa là vượt xa những người khác , vì một ngày này,anh ta đã phấn đấu hơn hai mươi năm , đây là điều anh ta nên đạt được ."

"Chỗ cao thì rất lạnh, anh ta không cảm thấy cô đơn sao?"

Lee Jeno trầm mặc vài phần,

"Có lẽ có! Anh ta vẫn rất cô đơn. Nhưng vào năm hai mươi hai tuổi, anh ta gặp được một người không giống những người khác, cậu ấy  là người đầu tiên làm cho anh ta muốn giữ lấy, anh ta dùng phương pháp rất tàn nhẫn để có được cậu ấy, chỉ có ở ngày thứ Sáu là được gặp mặt cậu, bởi vì anh ta không muốn làm mình trầm luân trong tình yêu, tình yêu là thứ mà anh ta không cần, tâm của anh ta phải hoàn toàn đặt vào sự nghiệp, anh ta ngay cả tư cách yêu một người cũng không có."

"Thật không?" Cậu giọng nói có chút nghi hoặc.

"Anh ta biết mình không thích hợp để yêu, nhưng cả đời này anh ta chỉ muốn cậu ấy, nên anh ta phải đem cậu ấy giữ ở bên người, để cậu sinh đứa nhỏ cho anh ta, để cậu ấy trở thành tình nhân của anh ta, đây là một quyết định thực ích kỷ, nhưng anh ta không có lựa chọn nào khác."

Jaemin nghe đến đó, nước mắt đã chảy xuống, lặng lẽ thấm ướt áo sơmi của anh.

Anh nâng mặt cậu lên hỏi,

"Sao lại khóc?"

"Em...... Em không biết......" Cậu không chịu nhìn anh, nước mắt rơi xuống vai anh.

"Hận anh sao?" anh ôm chặt cậu.

Cậu lắc lắc đầu,"Em hẳn là rất muốn hận anh......"

Thanh âm của anh trở nên chua xót,

"Anh biết, em có nhiều lý do có thể hận anh."

Cậu ngẩng đầu, nhắm mắt lại chủ động dâng môi anh đào, hôn lên đôi môi anh. Lee Jeno cứng ngắc một lát cảm nhận nụ hôn ôn nhu của cậu, rốt cục chậm rãi hòa tan bắt đầu đáp lại. Hai tay ôm chặt lấy thân thể của cậu, làm cho cậu gần sát trong ngực anh. Nụ hôn này cậu cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, ngọt là cậu phát giác tình cảm của chính mình, chua là cậu hiểu được tình cảm này không có kết quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro