Chap 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nắng sớm, Jaemin tỉnh lại, nhưng không xuống giường vội, ngược lại cậu nhìn người đàn ông bên người. Đời này, anh là đàn ông đầu tiên của cậu cũng chính là người đàn ông cuối cùng. Sau một đêm suy nghĩ, cậu rốt cục hiểu được cậu đã yêu anh, trong tình huống đối địch lẫn nhau, cậu chưa bao giờ đối mặt tình cảm của chính mình.

Jaemin vươn tay sờ qua khuôn mặt anh, khuôn mặt đã sớm quen thuộc, không biết vì sao cậu lại có chút sầu não.

Vì công ty, vì địa vị người thừa kế, anh nhất định sẽ kết hôn với người anh muốn, nhìn lúc bình thường Lee Jeno luôn ra sức làm việc, toàn bộ thời gian đều ở công ty làm việc, cậu có thể hiểu đối với anh công ty có tầm quan trọng như thế nào. Đó không chỉ là tài phú quyền lực, mà nó còn chứng minh anh " Không chỉ là công tử bột" tượng trưng. Nhưng ...từ lúc cậu hiểu được tâm ý của mình, cậu càng không thể chấp nhận tương lai như vậy.

Làm tình nhân của Jeno, tuyệt đối anh không bạc đãi Jaemin, cũng làm cho đứa con của cậu có cái danh phận, nhưng cậu không thể trơ mắt nhìn anh trở thành chồng người khác, cậu thà rời đi, để cảm tình chấm dứt. Vì vậy nên giờ cậu vuốt ve mặt của anh một lưu luyến cách không rời.

Tuy thế, cậu cũng nói với chính mình, càng lún sâu vào tình cảm này sẽ chỉ làm mình càng khó rời đi thôi, có lẽ sau này sẽ không gặp lại, nên trước khi hai người cách xa, phải thật trân trọng những ngày quí báu này! Nó thật kì diệu, đối với người hay uy hiếp cậu, cậu lại có cảm giác yêu thương.

Lee Jeno mơ hồ mở hai mắt cầm tay cậu đặt ở trên mặt anh.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Cho dù là lời đối thoại ngắn gọn, nhưng nó đã có thể làm cho cậu cảm động muốn khóc.

"Em vừa khóc ?" Anh lập tức phát hiện nước mắt cậu vẫn còn trên khóe mắt.

"Không...... Không có." Cậu ra sức lau hết nước mắt.

Jeno lấy ngón tay lau nước mắt cậu

,"Anh cũng không biết em thích khóc như vậy."

Jaemin có chút đỏ mặt,"Người ta nói không có là không có mà!"

Vẻ mặt cậu thẹn thùng yếu đuối làm cho anh nhất thời choáng váng, đáy mắt hiện lên một chút mê hoặc,"Em...... có rất ít bộ dáng đáng yêu như vậy."

Lời này của Lee Jeno làm cho cậu càng không biết phải làm sao, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh,

"Hừ! Dù sao......Em cũng là người không đáng yêu chút nào mà!"

Lee Jeno nở nụ cười, âm thấp, rất nhẹ, nhưng quả thật là tiếng cười kia làm cho cậu kinh ngạc dừng giãy dụa.

"Đúng vậy em rất không đáng yêu, nhưng chính như vậy lại rất dễ thương."

"Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?" Na Jaemin bất mãn chu môi chu mỏ hỏi.

Anh cúi đầu hôn hai gò má của cậu,

"Anh cũng không biết anh đang nói gì, nhưng anh nghĩ là em biết."

Jaemin không thể nói chuyện với anh như vậy, chỉ đẩy đẩy bờ vai của anh,

"Buông, trên người anh toàn mùi rượu!"

"Trên người em cũng có hương vị của anh......" Anh bắt đầu liếm vành tai của cậu.

"Còn không phải đều do anh làm hại!"

"Một khi đã vậy, thì để anh giúp em tắm rửa thật tốt nào!" Anh ôm lấy cậu, bước đi phòng tắm.

Jaemin không cự tuyệt làm cho anh có chút kinh ngạc, hơn nữa cậu còn chủ động giúp anh gội đầu, kì lưng, làm cho người say rượu như anh cảm thấy thoải mái:

"Sao tốt với anh vậy?" Lee Jeno bắt lấy tay cậu hỏi.

"Không nói cho anh!" Cậu múc nước nóng trong bồn tắm đổ thẳng lên đầu anh.

Hai người bắt đầu nghịch nước tiếng cười liên tiếp vang lên,:

''Xem ra giờ lại dám cãi anh'' Anh dùng vòi sen xịt nước lên người cậu,làm tấm áo thun ướt không còn chỗ nào khô .

''Thì sao?anh đâu phải cấp trên,cũng đâu phải bố mẹ .....''.Nó đến đây,đáy mắt cậu hiện ra vài giọt chất lỏng mằn mặn,ứ ngay trong cuống mắt,cậu muốn anh nhớ những gì họ trải qua với nhau,ít nhất là nụ cười của cậu.

Anh chẳng nhận ra sự dày vò trong tâm trí cậu,tiếp tục đùa dỡn,bọt xà bông bay tung tóe,bắn cả ra bên ngoài,tiếng cười cùng tiếng la hét của cậu vang vỏng trong không gian.

Bên anh lâu như vậy,rốt cục cậu cũng tìm thấy cái gọi là hạnh phúc.

Ban ngày, bọn họ đắm chìm trong bồn nước ấm áp, ngồi sát trong lòng nhau. Jaemin nói với mình, cậu sẽ vĩnh viễn nhớ rõ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro