Chap 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jaemin?" Jeno nhíu mày.

Tủ đầu giường hé ra tờ giấy, mặt trên là bút tích run run xinh đẹp.

''Jeno, Em đi rồi, em không có khả năng tiếp tục làm tình nhân của anh, con của chúng ta cũng không khả năng nhận người khác làm mẹ, vì khả năng này, em không thể không rời khỏi anh. Hy vọng anh tìm được người mà anh muốn , em chúc phúc anh. Thay em chăm sóc con mèo nhỏ được không? Có lẽ khi anh thấy cô đơn, nó có thể cho anh một ít an ủi,à...còn nữa, số tiền anh đưa cho em hàng tháng, em sẽ không trả cho anh đâu, nó là tiền của em dọn dẹp căn hộ đó nghe chưa, em đi đây, sống cho tốt vào, có lẽ vào một ngày đẹp trời, hai ta sẽ gặp lại nhau, anh có một người vợ mới, một cậu nhóc mới, lúc ấy.....nhất định tốt hơn bây giờ''. 

Những dòng chữ run run trên giấy, đôi khi lại bị nhòe, chắc là nước mắt cậu.

Lee Jeno mở to hai mắt nhìn, ngón tay bắt đầu run run, thẳng đến kia tờ giấy rơi xuống trên mặt đất

"Na Jaemin''.

Anh lên tiếng hô to, nhưng, tại đây trong phòng rộng lớn, cũng không có tiếng nhẹ nhàng hồi âm.

-----------------------

Jaemin đi, sinh hoạt của Jeno có phần níu gượng, đi đến đâu cũng nhìn thấy hình ảnh cậu vui đùa, anh chưa lần nào cảm nhận được cậu tình nhân bé nhỏ của mình lại dằn vặt như vậy, anh đã sai??

Một năm sau, sắp đến lễ tình nhân .

Trước một ngày cách đây hai tuần cũng là thứ Sáu, giữa trưa trước ngõ nhỏ ở Dương Mai, một chiếc taxi dừng lại, người con trai thon thả xuống xe, trên tay ôm một đứa trẻ con còn đang mặc tã lót. Đây là một hình ảnh bình thường không khiến cho ánh mắt người qua đường có chút kỳ dị.

Người con trai đi đến trước cánh cửa màu đỏ và bấm chuông, người mở cửa là một phụ nữ tầm năm mươi tuổi.

"Mẹ."

"Jaemin, con đã đến rồi." Mẹ Na nở nụ cười nói.

"Đã lâu không thăm mẹ, con mang Nana đến chơi."

"Vào đi!" Mẹ Na dẫn con trai và cháu trai đi vào trong, trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn.

Jaemin ôm con ngồi xuống, nhưng mẹ Na lại bế lấy bé Nana.

"Con ăn một chút gì đi! Mẹ bế bé cho; Nhìn con càng lúc càng gầy, như vậy khỏe sao được?"

Jaemin chỉ mỉm cười cầm lấy đũa, ăn từng chút một.

"Gần đây công việc thế nào?" mẹ cậu hỏi.

"Tốt ạ, tuy mới vào làm một tháng, nhưng con cảm thấy công việc rất thích hợp với con. Đây là Sở nghiên cứu nghiên cứu phương pháp về phẫu thuật chỉnh hình, quản lý mọi người trong sở đối với con cũng tốt lắm, hôm nay con nói muốn xin nghỉ nửa ngày, chủ nhiệm lập tức đáp ứng."

"Ba tháng sau khi sinh bé, Na Jaemin liền xin làm ở một Bệnh Viện, làm công việc nghiên cứu , đối với công việc này mà nói là như cá gặp nước.

"Nơi đó có tìm được đối tượng thích hợp không con?"

"Mẹ!"  Jaemin thiếu chút nữa rống lên.

Mẹ Na thản nhiên,"Chẳng lẽ cả đời con không muốn lập gia đình à?"

"Giờ con chỉ muốn nuôi thỏ con của con cho thật tốt, con không nghĩ về chuyện kết hôn."

"Con đi năm năm đột nhiên nói cho mẹ biết là con mang thai , bảo mẹ đừng ép hỏi con cái gì cả, con cũng không chịu nói ra ba đứa là ai, đấy là còn chưa tính, nhưng, giờ con nhất định phải nghe mẹ, cố gắng tìm một đối tượng tốt mà lập gia đình!"

Jaemin thở dài, cậu làm sao không nghĩ tới chứ?

"Chờ nó lớn một chút rồi nói sau!" Cậu đành phải tìm cái lấy cớ.

"Chẳng lẽ con còn chưa quên được người đàn ông đó à?"

"Đương nhiên không phải!" Jaemin trả lời quá nhanh, ngược lại có điểm giấu đầu hở đuôi.

Cả hai mẹ con kỳ thật cũng đều nghĩ đến điểm này, nhưng không nói toạc ra, trầm mặc một lát, Jaemin mới mở miệng hỏi lại:

"Chú Nam có khỏe không ạ?"  

Chú Nam, Jaemin vừa nhắc tới kỳ thật chính là cha dượng của cậu cũng chính là người chồng thứ ba của bà. Từ sau khi bố cậu mất, cuộc sống tình cảm của mẹ Na mười năm này có thể nói sóng gió gì đều trải qua, cuối cùng gặp chú Nam ở công ty, mới xem như là thực sự yên ổn. Một năm nay chú Nam đều tận tâm với công việc quản gia, mà mẹ cậu cũng rất cẩn thận chăm sóc hai đứa con riêng của ông, cho nên, người một nhà coi như hoà thuận vui vẻ hạnh phúc. Chính là, Jaemin còn chưa đồng ý kêu chú Nam một tiếng ba, bởi vì trong lòng cậu, ba chỉ có một, đó là ba ruột Jaemin, ông là người mà cả đời cậu tôn thờ.

"Tháng sáu năm nay ông ấy về hưu đến lúc đó là có thể chăm sóc thân thể tốt rồi." mẹ Na nói.

"Dạ." Như vậy cậu cũng có thể yên tâm , mẹ cậu  sẽ hạnh phúc .

Lúc này, bé Nana đột nhiên khóc lên, mẹ Na vội vàng dỗ cháu, mẹ con hai người nói đến các chuyện của bé không khí lúc này mới từ từ thân thiện. 

Năm giờ, Na Jaemin ôm lấy con chuẩn bị rời đi, cậu cũng không muốn gặp chú Nam, có lẽ là còn chưa thể quen, có lẽ là sợ nhìn thấy cảnh gia đình người khác đoàn tụ.

"Đây là lá trà bình lâm, mẹ để cho chú uống đi!"

"Được, mẹ sẽ nói cho của ông ấy."

"Con đi trước đây , con sẽ lại liên lạc với mẹ sau."

"Mẹ biết."

Mẹ Na đưa con trai đi tới cửa, vẫn không quên dặn dò nói: "Có cơ hội hãy nắm chắc nhé!"

Jaemin chỉ cười khổ.

Sau khi Jaemin ôm bé đi ra ngẩng đầu phát hiện ra mưa nhỏ. Mưa bụi làm con ngõ nhỏ mông lung mà mê ly, như một tầng khói trong suốt, mọi vật đều mờ ảo.

Cậu lấy chiếc mũ nhỏ che lên cho con, nhẹ nhàng búng má thằng bé mỉm cười, nâng tay vẫy một chiếc tắc xi, nhưng, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ở trước mặt cậu, cửa kính xe hạ xuống, là một người đáng lẽ không có khả năng lại xuất hiện !

"Lên xe!"

Nghe thanh âm quen thuộc mà xa lạ, Jaemin hoảng hốt tựa như thời gian quay ngược lại.
Đây là ảo giác vì cơn mưa nhỏ sao? Hay là cậu quá nhớ đến anh ta nên mới vậy ?

"Không...... Không có khả năng......" Jaemin đối chính mình lắc lắc đầu, nhưng là trước mắt cảnh tượng bởi vậy mà vẫn chưa biến mất.

Trong xe, đôi mắt Lee Jeno nhìn chằm chằm cậu, mưa nhỏ từng giọt từng giọt dừng ở trên mặt cậu, mang đến cảm giác lạnh như băng mà thanh tỉnh, đúng vậy, này hết thảy cũng không phải mộng. Anh đi xuống xe, mở chiếc ô đen, chậm rãi đi thong thả đến trước mặt cậu, mỗi một bước đối cậu mà nói đều là vô cùng rung động. Rốt cục, bọn họ hai người ở dưới ô gặp lại , mà anh mở miệng câu đầu tiên nói chính là:

"Theo anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro