Chap 25:(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh thoạt vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có sắc mặt hơi tiều tụy, như là đã lâu không ngủ đủ giấc, trong mắt đầy lấy màu đỏ tơ máu. Jaemin nhìn người đàn ông dây dưa mười năm với mình, giọng nói của cậu như là bị người ta cướp đi, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

"Nếu em không nghe lời anh nói, anh sẽ bấm chuông tìm mẹ em ra, nói cho bà ấy anh chính là ba đứa nhỏ!"

"Anh...anh làm sao mà biết?" Cậu ôm bé con lui từng bước.

"Anh tin là em không có can đảm giúp tên khác sinh đứa nhỏ, đời này người đàn ông duy nhất của em chỉ có thể là anh!"

Anh nói đúng tình hợp lý, cậu đã có chút bất mãn quát lên

"anh đừng tự cho là đúng!"

"Theo anh đi, hay là muốn anh bấm chuông? Cho mẹ em ra cùng anh gặp mặt." Anh đi đến trước cửa, ngón tay chạm vào chuông cửa, vẫn là bộ dạng quen thói uy hiếp người khác.

Hóa ra, anh đã biết biết tất cả! Lee Jeno dự mưu đã lâu, có chuẩn bị mà đến! Jaemin đột nhiên lĩnh ngộ được điểm này, cậu vĩnh viễn đấu không lại anh. Cậu hiểu được, nếu để cho mẹ thấy anh, nhất định sẽ cứng rắn buộc bọn họ kết hôn, để Jemin nhỏ có một danh phận, mà đó lại là tình huống cậu không mong muốn gặp phải. Bởi vì anh không muốn kết hôn với cậu, một năm trước cậu đã biết.

"Em...... Em đi theo anh." Cậu lo lắng vài giây rồi đành đầu hàng. Jeno giúp cậu mở cửa xe, tuy nhiên vừa trùng lúc bé tỉnh giấc, nó nhìn thấy anh, bàn tay nhỏ bé khẽ với ra nhí nhá miệng cười, khi anh thấy Nana, khuôn mặt nhăn nhanh một chút.

Jaemin thấy thế không khỏi nghĩ, anh là quả thực là không mong muốn có đứa nhỏ này? Dù sao, chuyện này đối với sự nghiệp và gia tộc của anh cũng không quan trọng lắm. Cậu thở dài một hơi, ôm Nana nhỏ ngồi vào trong xe.

Anh cũng ngồi lên xe, tay lái vừa chuyển, lái ngay về hướng Đài Bắc. Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói chuyện, như có một sợi dây vô hình cuốn lấy lẫn nhau, cảm giác muốn hít thở cũng không thông, rất khó chịu.

Bé con đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đơn thuần, cái gì cũng không tác động được đến bé,ba người lúc này, giống như một gia đình nhỏ đưa nhau đi chơi, nhưng,...sự thật đâu được như mong muốn. Đến Đài Bắc, Lee Jeno lái xe theo hướng tới Thiên Mẫu, Jaemin cũng không muốn xem, chỉ biết đây là phương hướng nào, đúng vậy, sau một năm lại đem cậu về lại căn nhà kia.

Xe chạy đến tầng hầm, bọn họ vẫn trầm mặc, thang máy tới lầu 13, tất cả đều giống như trước kia, chẳng qua thời gian đã trôi qua 365 ngày mà thôi.

Vừa vào cửa,"Meo meo meo meo!" Con mèo nhỏ lập tức hưng phấn mà chào đón, chạy vòng quanh chân Lee Jeno. Jaemin mở to hai mắt, không nghĩ tới anh còn giữ con mèo này, hơn nữa còn có cảm tình tốt với nó.

Con mèo nhỏ tò mò quan sát Jaemin, ngửi ngửi một hồi lâu. Mới nhận ra là chủ nhân cũ, cũng bắt đầu cọ cọ và kêu. Loại cảm giác quen thuộc thật tốt, cậu có chút cảm động. Nhìn khắp bốn phía, phòng khách dường như vẫn không đổi, vẫn là bình hoa cậu thích. Trang trí viền, một năm nay, anh hiển nhiên chưa thay đổi chúng.

Cậu cảm thấy mê hoặc, Lee Jeno quàng bả vai cậu,ôm cậu từ phía sau, mang cậu đến căn phòng mà trước đây chính cậu sắp xếp, cửa phòng mở bên trong vẫn y nguyên, sách vở của cậu, máy tính, bài trí, đều giống như trước đây, hơn nữa còn duy trì trạng thái rất sạch sẽ. Na Jaemin nhìn anh, không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt.

Anh lại mang theo cậu đến phòng ngủ, trên bàn vẫn còn đồ dùng của cậu, bên trái tủ quần áo cũng là quần áo của cậu, cứ như cauuj chưa bao giờ rời đi.

"Vì sao?"  Cậu ngẩng đầu, xem thâm tình trong hai mắt anh.

"Những lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng." Anh mặt không chút thay đổi, ngữ khí lại lạnh lùng dọa người.

Cậu ôm chặt bé con, cảm thấy có chút lạnh lùng trong anh, 

"Em đi...... Đối với hai chúng ta là điều tốt......"

"Đối với em có lẽ là như thế, nhưng em biết anh làm thế nào để vượt qua một năm này không? Khi anh vừa tỉnh lại đây, phát hiện em không ở bên người, chỉ để lại tờ giấy chết tiệt, em nghĩ rằng nếu em là anh, em sẽ có phản ứng gì?"

"Em nghĩ...... Anh hẳn là thoải mái hơn!" lòng cậu chua xót nói.

"Cậu bé đáng giận này, sao em có thể nghĩ như vậy? Em cũng biết anh mười năm vẫn chỉ có một mình em, em đi rồi anh còn có thể chạm vào ai? anh căn bản không thể quen dễ thế được!"

Đối với anh, cậu  chỉ có ý nghĩa như thế mà thôi? Cậu cắn chặt môi dưới, không muốn nói thêm gì nữa.

Hai người giằng co hết sức, Tiểu Nana tỉnh dậy khóc òa lên. Jaemin ngồi xuống ở bên giường, cúi đầu dỗ 

"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc nữa con trai."

Bé con vẫn khóc lớn không thôi, lúc này đã qua bữa tối của bé, Jaemin tự nhiên muốn cởi áo, để bé ăn sữa, nhưng lại ý thức được anh hiện đang ở đây, làm cho cậu không khỏi khó xử.

"Anh làm ơn...... tránh một chút được không?" Cậu có chút ngượng ngùng thỉnh cầu.

"Vì sao?"  Anh không vui trả lời, đối với đứa nhỏ của anh, cậu lại có thể nói vậy, anh ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này có thể là cố ý .

"Em muốn...... cho con ăn sữa."

Nhìn mặt cậu đỏ ửng, anh mới ý thức được cậu muốn cho con ăn, vì thế, anh mỉm cười đầy tà khí, 

"Nó là con anh, thân thể của em anh cũng đã sớm xem qua, vì sao anh không thể ở đây?"

"anh......"  Cậu thật sự nói không nên lời thẹn thùng xấu hổ.

Bé con khóc to hơn , Jaemin vì trấn an bé, đành phải cắn cắn môi dưới, cởi nút áo trước ngực ra, không ngờ tay cậu lại run run cơ hồ không thể cởi được.

Anh thấy thế chủ động vươn tay hỗ trợ, cố ý chậm rãi cởi bỏ nút thắt, hại cho mặt cậu đỏ bừng. Mở nút áo của cậu, lộ ra cảnh xuân mị hoặc trắng nõn, tình cảnh này làm cho anh nhìn xem huyết mạch lại sôi sục.

"Cám ơn."

"Vinh hạnh của anh."  Lee Jeno nói nhưng miệng lưỡi khô khốc.

Thật vất vả, cậu rốt cục làm cho bé con ngậm đầu nụ hoa , bắt đầu bú sữa, từ từ ăn xong bé con còn lăn quay thỏa mãn,cậu nhỏ ăn vụng, chút chút lại nghẹt sữa,làm cậu phải xoa xoa họng bé,giúp nó ăn tốt. Trong cả quá trình ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi cậu, anh phát giác cậu đẹp hơn, có chút thánh khiết, có chút quang huy, lại làm cho anh càng khó kháng cự loại dụ hoặc này.

Jaemin đặt bé  ở trên giường, để cho bé nằm gối đầu, điều chỉnh vị trí thoải mái cho bé, bé cười cười, lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.

"Bọn trẻ con hình như chỉ biết ăn xong là ngủ?" Anh phát hiện con của anh hình như chỉ biết làm hai việc này.

"Nó còn nhỏ." Cậu giúp bé con đắp chăn, sửa sang lại quần áo mình.

"Không cần!" Anh cầm hai tay của cậu chặn lại.

"Hả? '' Cậu nhất thời còn không biết dụng ý của anh.

"Em nợ anh nhiều lắm, một năm qua hại anh cấm dục, để xem em đền anh thế nào nào!" Anh nheo mắt lại, bắt đầu cởi áo khoác. Một màn vừa rồi, làm dục vọng đã lâu của anh bị khiêu khích hoàn toàn.

"Anh muốn làm cái gì? Con của chúng ta còn ở đây đấy"  Jaemin bất khả tư nghị trừng mắt anh.

''Đừng hô to như thế, nó ngủ rất say, em muốn đánh thức nó sao?" Anh từng bước một đến gần cậu, cậu bước lui ra phía sau, lưng chạm đến vách tường,

"Đừng tới đây, em không muốn làm việc này trước mặt con!!"

"Anh thật ra không để ý lắm, nhưng nếu em kiên trì vậy, thì đổi phòng khác cũng được." 

Anh đi ra phía trước, ôm lấy cậu, ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng bên cạnh. Jaemin trong lúc nhất thời còn không biết đang xảy ra chuyện gì, đã bị kéo tớ phòng làm việc của anh,cậu vừa quay lại,đã bị anh khống chế,ôm gọn mang tới nằm trên bàn làm việc lớn. Anh đứng cách một bước, bằng tốc độ nhanh nhất bỏ quần áo trên thân, trên mặt lộ ý cười.

"Đừng, em không muốn lại có quan hệ gì với anh." cậu sợ anh, cũng sợ chính mình......

" Chỉ sợ điều này không phải thứ em có thể lựa chọn , em chỉ có thể có anh, vĩnh viễn đều chỉ có thể có anh!" Anh biểu thị khí phách công khai, một bên cởi quần áo trên người cậu.

"Không? Buông!"  Jaemin giãy dụa càng làm anh có lực ôm, hai người ở giằng co, đem mọi thứ trên bàn đẩy rơi xuồng đất,sách báo,đèn bàn, máy tính, tài liệu kể cả bình hoa thủy tinh lần lượt vì cậu giãy dụa mà rơi , phát ra từng tiếng va chạm lớn.

"Em muốn đánh thức đứa nhỏ sao? Thằng bé sẽ bị dọa khóc đấy!" Lee Jeno uy hiếp bên tai cậu.

Jaemin dừng động tác; Toàn thân cứng ngắc.

"Thế mới ngoan."  thanh âm của Lee Jeno trở nên khàn khàn, từng thứ từng thứ trên người cậu bị cởi rơi xuống.

Dưới ánh đèn vàng, thân thể cậu trần trụi hiển hiện, làm cho anh phát ra tiếng thở dài,

"Em làm cho anh chờ lâu vậy, đau khổ nhẫn nại , chỉ vì muốn gặp lại bộ dáng này của em......"

Jaemin ngượng ngùng cúi đầu, không dám nghênh thị ánh mắt nóng bỏng của anh. Lee Jeno cúi đầu xuống, theo cái trán của cậu bắt đầu hôn, mỗi nụ hôn làm cho cậu run run, chỗ nào cũng như là ngọn lửa nhỏ, mắt thấy sẽ dấy lên hỏa diễm hừng hực.

Tay cậu kìm lòng không được nắm chặt bờ vai của anh, không hiểu được nên phản kháng lại phản ứng này như thế nào cho phải.

"Em có vẻ càng mẫn cảm ......" Anh cố ý khiêu khích nói, hai tay mơn trớn từng đường cong mềm mại.

Tay cậu sợ hãi cố sức từ ngực anh đẩy ra,anh lại mạnh bạo nắm chặt cổ tay cậu giơ cao qua đầu.

Cậu mặt sớm đỏ bừng, xa cách một năm, cậu vẫn là không thể che giấu cảm giác đối với anh, chỉ có thể ngụy trang nói    :"Em không có!"

Anh ngậm lấy đầu nụ hoa đỏ ửng của cậu, bắt đầu liếm láp,

"Nơi này, trừ bỏ anh và con, ai cũng không thể đụng vào, biết không?"

"Anh quản không được em......" Cậu hít một hơi, bởi vì ngón tay thon dài của anh càng dời xuống .

"Anh đương nhiên muốn xen vào em, thân mình này mười năm nay đều là của anh, về sau cũng vậy, chỉ có anh mới có thể!"

"Em hận anh...... em hận anh......" Cậu hận anh, nhưng càng hận chính mình.

"Hận anh là sao? Anh không sao cả, anh chỉ muốn em...... Vĩnh viễn, vĩnh viễn là của anh......" 

Lee Jeno đem thân thể của cậu đẩy ngã vào chiếc ghế sofa kia, hai người gần sát làm cho cậu lập tức cảm nhận được sự phấn khích của anh. Ngực của anh đè nặng ma sát ngực cậu, cứng rắn cùng mềm mại đụng chạm, là một loại kỳ lạ mà phiến tình kích thích, hai người tim đập đều tùy theo nhanh hơn .

Mà anh kế tiếp cố ý thi triển ma pháp, lại làm cho hai người cũng không cấm than nhẹ ra tiếng, mỗi một chỗ da thịt đều lâm vào nóng lên, nóng lên. Rốt cục, anh đẩy cao hai chân mềm nhũn của cậu, bắt đầu dò hỏi tiến vào. Một năm qua,cậu không mây mưa, lập tức cảm giác chặt khít và không khoẻ,

"Đừng như vậy, đau quá......"

"Tránh anh?, anh sẽ không buông tha em đâu, đây là em phản bội anh!"

"Ngừng một chút, cầu xin anh......" bàn tay nhỏ bé của cậu đẩy vào ngực của anh nhưng không thể lay động anh,ngược lại,từng cái chạm của cậu lại làm anh muốn bùng cháy.

"Anh muốn xử phạt em, đây là do em hứng chịu !" 

 Anh cất lời lãnh khốc, bên hông động tác lại phóng nhẹ xuống dưới, đợi cho cậu chậm rãi có thể thích ứng, mới một lần lại một lần chậm rãi xâm nhập.

Anh cúi đầu hôn lên đôi mi thanh tú đang nhăn lại,

" Còn đau không?"  câu hỏi vẫn là tiết lộ sự quan tâm của anh .

Mặt đỏ của cậu lên, không muốn nói dối, cũng không muốn nói thật, đành phải nhắm mắt lại, không muốn nhìn chính mình bị hòa tan vì mị lực của anh. Lee Jeno rút ra, đem cậu lật úp lại, làm cho cậu ghé vào ghế, theo sau lưng cậu tiến vào, hai tay còn từ phía sau nắm chặt ngực cậu, môi ghé vào bên tai thấp giọng nói:

"Nói em muốn anh...... Nói mau, không phải chỉ có anh là người có loại cảm giác này...... Em cũng bốc cháy lên , không phải sao?"

"Không, em không có......"  Giọng nói cậu thoát ra, bởi vì anh càng thêm lực đánh sâu vào.

"Nói dối!" Anh cắn cắn vành tai trắng noãn của cậu,"Anh muốn em thừa nhận, em là muốn anh !"

"Em không nói...... Em tuyệt đối không nói......" Cậu quật cường phủ nhận,vẫn là cái tính khó bảo ấy,mười năm nay,cậu vẫn không thay đổi khuất phục.

Tức giận của anh hóa thành dục hỏa càng mạnh, gần như điên cuồng mà muốn cậu,

"Vì sao? Vì sao luôn như vậy? Anh muốn em, anh muốn em cũng muốn anh!"

Cậu rốt cuộc không thể nói gì  cả, chỉ có thể phát ra mơ hồ rên rỉ, trong đầu đã muốn trống rỗng.

Lee Jeno ngồi xuống trên ghế, đem cậu xoay người lại, trực tiếp hướng anh vào cậu, anh nắm chặt mông của cậu, làm cho vật tượng trưng nam tính của anh tiến vào, cao thấp kịch liệt chấn động.

"Jeno, cầu anh......ưm..ư...Jeno...a''

"Cầu anh cái gì?" Anh mồ hôi trên trán chảy rơi xuống trước ngực cậu.

Cậu cũng không biết chính mình muốn là cái gì, chỉ là không thể thừa nhận tra tấn ngọt ngào này, lại muốn  tiếp tục, lại  muốn cho nó dừng lại, cậu thật sự không biết nên nói như thế nào...... Cậu phát ra thanh âm nức nở,

"Em chịu không nổi......"

"Nói cho anh biết...... Em là muốn anh ......" cúi đầu liếm trước ngực cậu.

"Em......em muốn...... em muốn anh.....Jeno..em...rất..muốn anh...ưm."

"Em thật quật cường ...... đáng yêu...... anh không trừng phạt em không được." 

Dưới sự dẫn dắt của anh, cậu rốt cục đưa anh lên đỉnh...... Đợi cho hai người chậm rãi bình tĩnh trở lại, anh vẫn ôm cậu vào trong ngực, có thể lắng nghe đến tiếng tim đập lẫn nhau. Jaemin đem mặt dán trước ngực ẩm ướt của anh, chỉ cảm thấy thật ấm áp, như về tới nhà.

"Làm sao vậy? Mệt ?" Anh vuốt mặt của cậu hỏi.

"Anh thật sự là điên rồi......" Vừa rồi hoan ái tới đòi mạng, làm cho cậu toàn thân đều như hư nát .

"Ai bảo em dám can đảm đối với anh như vậy? Không cho phép rời đi , nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha thứ!"  hai tay anh ôm chặt lấy cậu chứng tỏ lửa giận chưa tiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro