Chap 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian mau chóng trôi qua, Jaemin đã là năm hai, Jeno cũng đã nhận làm ở sở nghiên cứu.

Mặt ngòai, Na Jaemin không khác gì những người bình thường, vẫn đúng tiêu chuẩn cuộc sống sinh viên. Nhưng bên trong, cậu không bao giờ tham gia nhóm hay hoạt động tập thể nữa, nhất buổi tối thứ Sáu. Cậu có muốn cũng chẳng được.

Haechan đã tìm được một anh bạn trai tri âm, chính là người đầu tiên cậu ấy gặp ở nhóm chụp ảnh, người con trai đầu tiên bắt chuyện với cậu Mark Lee. Cái gọi là "Chúng lý tầm tha thiên bách độ, hồi thủ na nhân khước tại đăng hỏa lan san xử" cũng như hoàn cảnh họ vậy! (Dịch đoạn trên: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó.

Đôi khi Haechan đến chỗ Na Jaemin chơi, muốn thứ Sáu cùng tới với Mark Lee chơi một đêm, nhưng luôn bị Jaemin cự tuyệt: "Tớ phải đi dạy thêm."
Haechan không chấp nhận cái loại lý do này, "Dạy xong rồi thì đi! Dù sao 10 giờ chúng ta mới xuất phát mà, tới núi Minh Sơn ngắm ánh mặt trời, nghe gió biển thổi, một chút thôi!"

Haechan nói làm cho cậu lung lay hứng khởi, nhưng cậu vẫn chỉ có thể lắc đầu.

"Không được, tớ dạy xong đã mệt lắm rồi, tớ không đi đâu."

"Thật không? Được rồi! Tớ cũng không miễn cưỡng cậu, đành phải tuân thủ lời hứa , nhưng lần sau nhất định phải đi chơi với bọn tớ đấy!"

Na Jaemin gật gật đầu,"Nhất định."

Haechan là cậu bạn tốt nhất của cậu, ở thành phố Đài Bắc này, cậu cô đơn một mình giữa biển người, thực rất cảm kích có một người như Haechan, làm cậu còn một chút ý tưởng tốt đẹp về con người.

Cũng bởi vậy, Na Jaemin tìm một ngày lễ, cùng Haechan và Mark Lee đi chơi xuân giải sầu.

Bề ngoài cậu xinh đẹp, khí chất trầm tĩnh, tự nhiên hấp dẫn không ít người theo đuổi, nhưng, cậu đều kiên quyết cự tuyệt .

Haechan kéo cậu đến một bên hỏi: "Sao thế? Đám nam sinh lần này, cậu cũng không thích à?"

"Tớ không muốn kết giao với bạn trai." Jaemin miệng là nói vậy, trong lòng lại nghĩ, căn bản không có cơ hội, cũng không có tư cách đi làm quen.

"Đừng khẳng định thế! Trước lạ sau quen có gì đâu?" Haechan đối với tình trạng bảo trì độc thân của cậu bạn, thấy mình có chút trách nhiệm!

"Không cần, thật sự." Na Jaemin vẫn phản đối.

Mặc kệ Jaemin có duy trì khoảng cách với bạn nam thế nào, vẫn luôn có mấy tên đặc biệt không chịu hết hy vọng, Wilis chính là một trong số đó. Anh ta là học trưởng nhóm điện cơ, giỏi giang tất nhiên không cần phải nói, hơn nữa có một lòng bền bỉ không ngừng.

Phương thức theo đuổi của Willis cũng không giống người thường. Loại trừ hoa tươi, điện thoại, mời đi chơi, anh ta còn có thể viết thư cho cậu, một anh chàng học điện, lại có được tâm hồn thi nhân, cậu không thể không kính trọng anh ấy vài phần.

Một ngày vào năm thứ hai đại học, dưới sự cầu xin đau khổ của Willis, Jaemin đáp ứng cùng anh ấy đi xem phim.

"Được rồi! Đi xem cũng vui." Cậu gật đầu nói.

"Thật ? Em vừa mới nói là được đúng không?" Wilis mở to đôi mắt hỏi.

Cậu mỉm cười, lại gật đầu. Tuy thời gian anh ấy mời là buổi tối thứ sáu, nhưng phim chỉ chiếu từ sáu giờ đến tám giờ, cậu vẫn còn kịp đi tới chỗ Lee Jeno.

"Thật tốt quá!" Anh ta cơ hồ muốn nhảy dựng lên hoan hô.

"Đến lúc đó gặp." Jaemin nói lời từ biệt, trở về ký túc xá.

Sâu trong nội tâm cậu, sớm hiểu được điều đó không có khả năng đem lại kết quả gì ...... Thời thanh xuân của cậu thật sự rất muốn nếm thử cái có tên là hẹn hò, cái có tên tình yêu trong sáng? Đây chính là giấc mộng nho nhỏ của người con trai mười chín tuổi, thần vận mệnh hẳn là không nỡ tay hủy nó đi chứ?

Giữa trưa, các bạn cùng phòng trong kí túc xá đều ra ngoài, cậu mời Haechan đến một nơi để uống trà.

Cậu đem chuyện hẹn hò nói cho Haechan, Haechan lập tức tán thành,"cậu đã thông suốt, tớ cứ nghĩ cậu lại muốn xuất gia làm ni cô cơ!"

Cậu mỉm cười nhợt nhạt,"Chỉ là xem phim thôi mà."

"Đây là một bước nhỏ của người khác, nhưng lại là bước nhảy vọt của cậu đấy!"

Na Jaemin thấy Haechan nói có đạo lý, liền gật gật đầu, đưa Haechan về, cậu lại hỏi: "Kể chuyện cậu và Mark Lee học trưởng đi!"

"Anh ấy đối với tớ vẫn tốt lắm!" Haechan ngọt ngào cười nói.

"Vậy cậu đối với anh thế nào?" Cậu thích nghe chuyện bọn họ, bởi vì điều này làm cho cậu cảm thấy nhân gian vẫn còn có hi vọng .

"Đương nhiên cũng tốt lắm! Nhưng mà......" Haechan tươi cười lập tức lại hóa thành sầu khổ, "Anh ấy đang đi nghiên cứu, công việc bề bộn, không có thời gian với tớ."

"Sao? Áp lực rất lớn à?" 

"ừ! Anh nói phải xem một đống sách lớn, tiêu hóa còn chả kịp! Đã thế quan trọng nhất là, có tên siêu cấp vô địch thiên tài ở lớp học bọn họ, cho nên ông thầy cũng bắt họ làm theo yêu cầu giống hắn!"

"Chà!" cậu đã muốn mơ hồ đã đoán ra đó là ai .

"Người đó chính là Lee Jeno cậu cũng biết , Mark Lee nói học trưởng ở đại học đều xếp thứ nhất, sau khi đi nghiên cứu, lại hoàn toàn chuyên chú vào việc học, ngay cả đám nữ sinh trước kia hay quấn quýt lấy anh, anh cũng không quản nữa, quả thực như thể là cuộc sống của một Liễu Hạ Huệ * vậy.
(* Liễu Hạ Huệ này chắc ít người không biết, nói chung là ông này trong sáng, thanh đạm, không ham sắc dục trong lịch sử Trung Quốc)
"Tớ cảm thấy rất khó mà tưởng tượng à! Hơn một năm trước tớ còn nhìn thấy anh ấy ở trên giường với một khác. Không nghĩ tới trong khoảng thời gian này, Jeno học trưởng cải biến nhiều như vậy." Haechan giờ đã không còn cảm giác với Lee Jeno, nhưng vẫn cảm thấy anh thực kì lạ.

"Không hiểu được là vì sao?"cậu thấp giọng hỏi, như là đang hỏi chính mình.

"Mark Lee nói có thể là anh ấy muốn kế thừa gia nghiệp! Cậu biết không? học trưởng Jeno là con riêng đấy. Mẹ anh là vợ bé, sinh Lee học trưởng không lâu thì mất, ba anh ấy đem anh ấy mang về nhà họ Lee, để cho anh trở thành đứa con duy nhất của họ; Nhưng Lee phu nhân, con gái bà ta đều gây khó dễ với anh. Xa lánh anh, cho nên anh phải đặc biệt nỗ lực phấn đấu, muốn có biểu hiện tốt giành được sự tín nhiệm của ba, sau này anh mới có thể lên làm người thừa kế được!"

"Thật à?" cậu nhất thời khó mà tin được chuyện này.

"Không lừa cậu đâu, đây đều là chuyện Mark Lee nói cho tớ biết. A! Tớ hiểu được, khó trách Lee học trưởng lại ở một mình bên ngoài, Mark Lee nói anh từ khi học đại học tới nay, luôn là một thân một mình, rất ít về biệt phủ dòng họ Lee, đại khái là anh không muốn nhìn thấy những người đó!"

Jaemin chậm rãi hiểu ra, hóa ra sau lưng con người cao lớn, lạnh lùng lại còn có một nguyên nhân như vậy ......

"Tớ cảm thấy chân tướng Lee học trưởng cứ như siêu sao vậy, mỗi ngày đều đi học bằng xe thể thao màu đen, không phải ở phòng nghiên cứu, thì ở thư viện, không thì trở về nhà riêng, thế mà ảnh không điên nhỉ?" Haechan hỏi thật sự rất hồn nhiên, nhưng cũng có cái đúng.

"Có lẽ anh ta đang chuyên tâm vào việc học đấy!"

Haechan nhún vai, "Mark Lee còn nói, Lee học trưởng tính cách ông trời con, không có việc gì thì tuyệt đối đừng trêu chọc anh ấy, bởi vì một khi tức giận, ai cũng không thể chịu nổi! Hơn nữa, anh ấy là mẫu người đa tính cách, đủ khủng bố chưa! May là lúc trước tớ chỉ nhất thời thần tượng với anh ta, tớ nghĩ, tớ căn bản không thích hợp với một người đáng sợ như vậy, tớ thích hợp với Mark Lee hơn."

Haechan như là âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phát hiện sắc mặt tiểu Na biến trắng xanh.

"Chà! Trà này pha ngon thế." Haechan nói được mấy câu, lại cầm lấy chén trà uống.

Ngẩng đầu, Haechan thấy sắc mặt bạn mình không tốt ,"Cậu làm sao vậy?"

"Có chút choáng váng đầu mà thôi." Jaemin tìm cái lấy cớ nói.

"Chúng ta không nói chuyện Lee học trưởng nữa, nghĩ đến anh ta mà cảm thấy hơi sợ. Nói tới Wilis đi! ảnh viết thư cho cậu, cho tớ xem được không."

"Được!" 

Jaemin kéo từ ngăn tủ ra tờ giấy viết thư, tuyệt không giữ lại đưa hết cho Haechan, bởi vì cậu rất rõ ràng, bức thư này cậu kiểu gì chả tiêu hủy ......

※ ※ ※

Đến buổi tối thứ Sáu, Na Jaemin đi qua đi lại trong ký túc xá, thiếu chút nữa là gọi điện cho Willis hủy bỏ lần hẹn hò này rồi, bởi vì những lời Haechan nói với cậu thật sự làm cậu ấy rất lo sợ. Nếu như bị Lee Jeno biết chuyện hẹn hò của cậu, có trời mới biết anh sẽ phản ứng thế nào?

Hay là thôi đi! Cậu quyết định buông tay cho tâm nguyện nho nhỏ lần này! Nhưng hành động của cậu quá chậm, Wilis đã hưng phấn tới mức đến sớm nửa giờ, đứng dưới cửa chờ sẵn, không thể không ra.

Hai người đi vào rạp, Wilis tìm vị trí cho cậu trước, rồi nói :"Em ngồi ở đây chờ anh một chút, anh đi mua đồ uống." Wilis tận tình chăm sóc, rất chu đáo, cậu cố giữ nội tâm bất an, mỉm cười gật đầu.

Không có việc gì, Jaemin nói với chính mình một lần nữa, chẳng qua là xem một bộ phim mà thôi, cậu lại không làm chuyện xấu gì, hà tất phải sợ như vậy? Nhưng mà, trong lòng cậu vẫn còn một chút mơ hồ sợ hãi.

Một lát sau, khi ngọn đèn trong rạp chiếu tắt đi, trên màn ảnh bắt đầu chiếu phim, Wilis vẫn chưa trở về. Bên trái Na Jaemin tự nhiên có một người ngồi xuống, mới đầu cậu không để ý. Nhưng mà người nọ lại đột nhiên vươn tay, cầm tay trái của cậu.

Jaemin kinh ngạc cơ hồ kêu ra tiếng đến, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu:

"Im nào."

Giọng nói này...... giọng nói này chẳng lẽ là...... anh? cậu thấy lành lạnh sau lưng, không thể tin vào chính tai mình, nhưng mà cảm giác của ngón tay kia truyền đến nhiệt độ của cơ thể anh ta, xác thực quả thật chính là Lee Jeno buổi tối thứ sáu!

Sao anh lại biết hành tung của cậu, sao anh lại đến nơi này? Sao anh lại không chịu buông tha cho cậu?

Cậu đang trong lúc bối rối, Wilis đã trở lại, đưa cho cậu một ly chocolate nóng.

"Uống đi! Có thể thân thể sẽ ấm áp lên đấy, nơi này gió mạnh quá." Anh ta ngồi xuống bên phải cậu

"Cám ơn." Giọng cậu mơ hồ không nghe thấy.

Phim bắt đầu chiếu, đây là một bộ phim lãng mạn, phù hợp cho lễ tình nhân nhất, bởi vậy người xem phim hầu như là đôi uyên ương. Cảnh trong phim rất đẹp, cảm giác hẹn hò cũng vui lắm, Na Jaemin uống một ngụm chocolate nóng, đáng nhẽ phải có tư vị ngọt ngào, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy vô cùng chua sót.

Đơn giản là trong bóng tối, tay Lee Jeno vẫn dùng sức nắm lấy tay cậu, thủy chung không chịu buông ra.

Màn cuối cùng trong phim là một cái kết cục hạnh phúc, người xem đều phát ra tiếng tán thưởng thỏa mãn, sau đó đứng lên rời rạp hát.

"Hay nhỉ?" Wilis mỉm cười hỏi.

"Vâng,"

Bởi vì dòng người đông khó có thể đi lại, Wilis kéo tay phải của cậu, nửa ngượng ngùng, nửa nói giỡn:"Chớ có để lạc nha!"

Nhưng dù đám người chật chội thế nào, Na Jaemin vẫn bị tách khỏi Wilis. Bởi vì tay trái của cậu bị Lee Jeno gắt gao cầm, anh giữ bả vai cậu, dùng lực lôi kéo, đã mang cậu đi theo hướng khác.

Wilis trong lúc hỗn loạn tuột tay, hoảng hốt tìm bóng dáng cậu.

Nhưng, anh ta vĩnh viễn cũng không tìm được......

※ ※ ※

Ra khỏi rạp chiếu phim, Lee Jeno không nói một tiếng lôi kéo Na Jaemin, trực tiếp đi về bãi đỗ xe.

Chỉ có thể dùng từ "Quăng" để miêu tả khi anh hất mạnh cậu vào trong xe, sau đó cũng tự động ngồi lên xe, dùng sức đóng cửa, tạo ra tiếng vang lớn.

Jeno biết nên duy trì trầm mặc, đừng để chọc giận anh. Cậu lén lút hít sâu một cái, liều mạng trấn an mình không cần sợ hãi, đừng lo lắng quá, nhưng hai tay cậu nhịn không được bắt đầu run run.

Cảnh đêm ở ngoài cửa vút qua, tốc độ Lee Jeno lái xe thật kinh người, cho tận đến khi xe đến tòa nhà lớn, ngừng trước cửa, cậu mới dám thở ra một hơi dài.

Lee Jeno không lập tức xuống xe, hai mắt vẫn nhìn tay lái, như là đang khống chế cơn tức giận, nhưng lại không làm được. Cậu đoán không ra anh muốn giải quyết thế nào, nhưng cậu có dự cảm rất kinh khủng.

Cuối cùng, anh đập mạnh tay lái, phát ra tiếng vang kinh hồn, Na Jaemin sợ tới mức so bả vai, thiếu chút nữa là nhảy lên như con thỏ sắp chết.

"Đáng giận!" Lee Jeno cắn răng mắng một tiếng.

Anh trừng mắt nhìn cậu một cái, đi xuống xe, vòng sang mở cửa xe cầm lấy tay phải của cậu, lực lớn tới mức sắp bẻ gãy tay cậu. Anh thô lỗ 'giúp' cậu đi vào thang máy, lên thẳng tầng 13, sau đó ôm lấy cậu, trực tiếp bước vào phòng ngủ, để cậu lên chiếc giường ngủ rộng lớn.

Na Jaemin cảm thấy đầu choáng váng, giãy dụa muốn đứng lên thì lại thấy Lee Jeno lấy một chiếc dây từ tủ quần áo ra, thần sắc ác liệt, không biết muốn làm cái gì.

"Anh...... anh muốn thế nào?" Cậu không khỏi sợ hãi mở miệng hỏi.

"Là em không nghe lời, tôi không thể không phạt em." Jeno chậm rãi đến gần bên giường.

Cậu lùi bước một chút, thử giải thích,"Tôi chỉ là...... đi xem phim với bạn, xem xong rồi về ...... Tôi vẫn sẽ đến đây mà"

Jeno âm trầm trên mặt hiện lên chữ nguy hiểm,"Em muốn tôi chạm vào tay người đã bị người khác chạm qua? Hôn môi người khác đã hôn qua?"

"Tôi với anh ấy không phải loại quan hệ này!" .

"Rất nhanh sẽ thế thôi!" Lee Jeno hét lớn.

Cậu bắt đầu cảm thấy oán giận, nhịn không được phản bác: "Cho dù là thế thì sao nào? Tôi cùng lắm cũng chỉ là người hôm thứ sáu của anh; thời gian khác, tôi nghĩ tôi muốn ở một chỗ với ai thì sẽ ở với người đó!"

Lee Jeno không trả lời ngay, chỉ tiến đến ngăn chặn thân thể Jaemin, bắt đầu cột hai tay cậu vào đầu giường, làm cậu không thể nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro