5. Anh yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tình trạng của Jaemin và Renmin tốt lên, mọi người quyết định đem tất cả mọi chuyện nói ra.

Jungwoo đối với đứa nhỏ Na Renmin này thật sự rất có cảm tình nên quyết định sẽ giúp Renmin thuê một căn nhà nhỏ gần nhà họ để Renmin có thể tiện đi lại thăm Jaemin, mà Jungwoo cũng tiện qua chăm sóc Renmin một chút.

Đáng lẽ Jaemin nên đi qua ở với ba mình nhưng đối với việc tách Jeno ra khỏi Jaemin thì mọi người thật sự không có biện pháp! Cũng vì chuyện này mà Jungwoo và Doyoung bị dọa một phen hú hồn!

Ngày hôm đó, cậu quý tử Lee Jeno nghe tin em sẽ phải chuyển qua sống với Renmin thì ngay trước mặt ba mẹ, hội Lee Donghyuck và Renmin gào khóc ầm ĩ, ăn vạ y như một đứa trẻ con.

"Jaemin không được đi! Jaem không được rời khỏi anh đâu! Nếu Jaem đi anh cũng đi!"

Không quản xung quanh có bao nhiêu con mắt đang nhìn, Lee Jeno cứ thế ôm lấy tay Jaemin mà khóc lóc, hại Jungwoo và Doyoung phải đi xin lỗi bà con hàng xóm một phen vì tội làm ồn nguyên một ngày.

Cuối cùng thì, Jaemin lại mang vali và đồ đạc lên nhà cất đi còn Renjun phụ trách chuyển đồ về nhà mới cho Renmin.

"Này! Renmin trước cũng thuộc hàng mỹ nhân của lớp tao đấy!"

Trước khi đi Lee Donghyuck đã kịp nháy nháy mắt vài cái với Renjun. Thật mong bạn của nó có thể tìm được người ủ ấm trái tim cô đơn 30 năm ấy nhaaaaaaa

Tao cần mày phải nói chắc?! Mắt tao cũng đâu có mù.

Renjun lạnh lùng liếc thằng bạn đang cười đến nham nhở của mình, không nói không rằng mà chuyển đồ cho Renmin ô tô rồi đưa cậu về nhà.

Dường như không khí trong xe không được tự nhiên cho lắm. Hồi cấp 2 Renjun không có học cùng lớp với Jeno nên đối với Renmin mà nói, lấy lí do "ôn lại chuyện cũ" để nói chuyện là hoàn toàn không có khả năng.

Làm gì? Phải nói gì bây giờ?

Renjun cứ mải suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà Renmin rồi. Khẽ thở dài một chút, cậu đối với chuyện yêu đương đúng là một tờ giấy trắng mà!

Vì Renmin vừa bệnh xong, khuôn mặt nhợt nhạt tuy không làm giảm bớt nét xinh đẹp trên khuôn mặt nhưng mái tóc của em vẫn chưa thể mọc lại ngay được, điều này khiến em khá ngại khi phải ra ngoài gặp mọi người. Tiếng thở dài vừa rồi của Renjun vô tình làm em nghĩ rằng cậu chán ghét khi phải đi cùng em nên một cỗ tủi thân cứ thế mà dâng lên trong lòng Renmin.

Vừa xuống xe, Renmin nhanh nhanh chóng chóng chuyển đồ đạc vào nhà mặc kệ ánh mắt trìu mến của Renjun dành cho mình. Chạy qua chạy lại một hồi, chiếc mũ len trên đầu em bị rơi xuống, để lộ ra mái đầu trắng trắng xinh xinh với vài sợi tóc lưa thưa làm em sững người.

Chết rồi! Renjun sẽ không phát sợ mà chạy mất chứ?!

Trái với suy nghĩ của em, Renjun chỉ nhẹ nhàng nhặt mũ lên mà đội cho em.

"Đừng chạy loạn nữa. Để đó tôi bê giúp em"

Tim Renmin như ngừng đập khi thấy nụ cười dịu dàng của Renjun. Chưa từng có bất kỳ ai, dù đã thấy qua ngoại hình xấu xí hay gia cảnh nghèo khó của em, lại đối với em tốt như thế này. Đại não Renmin tạm thời bị đình trệ, cứ như vậy mà đứng giương mắt nhìn người đối diện giúp em sắp xếp đồ đạc nhưng trái tim trong lồng ngực thì như sắp nhảy ra ngoài đến nơi vì ai kia rồi.

.

.

.

Trên chiếc giường đôi màu hồng phấn xinh xắn, Lee Jeno đang nằm ôm chặt cục cưng của mình vào lòng như thể sợ Jaemin sẽ lại đi mất. Chuyện xảy ra vừa rồi đã làm Jeno đủ sợ hãi rồi.

"Bỏ em ra nào. Em không thở được mất Lee Jeno!"

"Không! Không bao giờ! Bỏ ra để em đi với Renmin à? Em định bỏ anh chứ gì? Không cho em đi đâu huhu"

Jaemin đang cảm thấy dở khóc dở cười với cái tên này thật sự. Đã 30 rồi mà cứ như trẻ con vậy. Bất quá cũng không thể trách Jeno được, cậu đã suýt nữa mất đi người mình yêu thương nhất mà, làm sao không sợ cho được.

Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Jeno, em ngước lên, đặt lên trên đôi môi đang mím chặt lại một nụ hôn dịu dàng như lời an ủi em dành cho cậu. Chỉ đợi có vậy, Jeno mạnh mẽ đỡ lấy gáy Jaemin, biến những cái chạm môi thành những cái hôn sâu ướt át. Cậu thật sự nhớ đôi môi ngọt ngào này đến phát điên rồi.

"Em sẽ không rời khỏi anh một lần nào nữa đâu. Em hứa mà"

Cảm nhận thấy vòng tay ôm mình chặt hơn, Jaemin khẽ luồn tay vào mái tóc rối bời của người kia mà vuốt ve. Em biết bản thân sẽ không thể nào rời xa người này, cho dù mỗi quan hệ của cả hai có là anh em, ba con hay gì đi chăng nữa. Nếu Lee Jeno không buông tay thì em cũng tình nguyện cùng cậu quay cuồng trong vòng xoáy tình yêu của hai người.

Jaemin rúc vào lồng ngực vững chắc của Lee Jeno, cách một lớp áo sơ mi nhẹ nhàng cắn vào đầu ngực nam tính làm cậu giật mình.

"Na Jaemin! Em vừa mới xuất viện không lâu đâu nhé. Nhỡ đâu em bị thương..."

"Chắc gì anh đã khỏe đến mức đó?" - Jaemin bật cười khúc khích khi nghe câu nói của người yêu

Cái gì? Ý bé là chê Lee Jeno này yếu à? "Đến mức đó" là đến mức nào cơ? Khuôn mặt của ai đó dần dần đen lại, so với đít nồi thì không có gì khác biệt cho lắm.

"Đừng thách thức anh"

Lee Jeno thì thầm vào tai người bé hơn, nhẹ cắn vành tai em làm Jaemin giống như có điện truyền qua toàn bộ cơ thể, phát ra một tiếng kêu khe khẽ như tiếng mèo con. Thật đáng yêu!

Dọc theo chiếc cổ trắng xinh của em, cậu một đường thuần thục hôn xuống rồi một tay nhanh chóng xé toạc chiếc áo phông mỏng manh của Jaemin.

Người này luôn luôn biết cách làm Jeno mất kiểm soát. Nhưng lạ là cậu lại thích vậy!

Hai nụ anh đào trước ngực em bị Lee Jeno cắn mút dần trở nên đỏ ửng, ướt át đến phát thương. Khoái cảm quỷ dị cứ thế ập đến khiến Jaemin cong người mà đón nhận, bạn nhỏ phía dưới của em cũng bắt đầu rục rịch thức dậy, khẽ chọc vào đùi của Lee Jeno làm cậu bật cười.

"Xem nào. Mới vậy mà bé con của anh đã đứng dậy rồi à? Vậy giờ ai mới là người không khỏe ở đây đây?"

"Aaaa...Lee Jeno xấu! Không được nhìn"

"Ừ không nhìn thì phải dùng cách khác để thưởng thức rồi"

Lee Jeno dứt lời liền cúi xuống ngậm "bé con".

Jaemin cảm thấy bản thân hưng phấn đến phát điên rồi! Cơ thể em như mềm nhũn trong từng chuyển động linh hoạt của cái lưỡi hư hỏng kia. Đôi tay xinh xắn vô thức luồn vào mái tóc của cậu mà nắm chặt, thân dưới khẽ cong lên, đòi hỏi nhiều sự động chạm hơn từ người bên dưới.

Đôi môi anh đào của Jaemin không nhịn được mà bật ra những tiếng rên rỉ mị hoặc khiến không gian trong căn phòng tràn ngập mùi vị dâm mỹ.

"A...ha...ưm...Jeno a..."

Jaemin hét lên rồi xuất ra trong miệng người yêu. Hình ảnh Jeno nuốt tất cả của em làm khuôn mặt em đã đỏ vì kích thích nay còn đỏ hơn.

"Anh...không được! Anh mau nhổ ra! Nó...bẩn"

"Một chút cũng không"

Jeno nhẹ nhàng hôn vào chóp mũi của Jaemin. Ngón tay bên dưới nhanh chóng tìm thấy huyệt nhỏ xinh đẹp nằm sâu giữa hai cánh mông trắng mịn kia, từ từ đâm sâu vào trong. Cơn đau bất chợt truyền đến làm Jaemin khẽ kêu lên thất thanh.

"Cục cưng...cố chịu một chút. Thả lỏng nào"

Jeno hôn lên những giọt nước mắt để an ủi người ở dưới thân. Cậu biết em rất đau nhưng giờ mà dừng lại thì thà bảo cậu chết đi còn hơn. Mà rõ ràng em là người chủ động mà. Cơ hội ngàn năm có một, Lee Jeno đâu có ngu gì mà bỏ qua!

Lại thêm một ngón tay được đưa vào. Qua một hồi lâu, Jaemin cảm thấy mình đã dần quen được cảm giác kì quái đó liền ra hiệu cho Jeno. Và em ngay lập tức hối hận vì sự áp bức trong huyệt nhỏ truyền đến khi Jeno bắt đầu tiến vào thật kinh khủng! Hai ngón tay kia thật sự chả là gì cả!

"Huhu đau quá! Jeno xấu! Mau mau đi ra!"

"Cục cưng, thả lỏng nào...rất nhanh thôi..."

Jeno nhẹ nhàng nắm lấy eo Jaemin mà chuyển động. Mọi động tác đều hết sức dịu dàng để tránh cho người yêu không bị thương. Mãi đến khi người bên dưới phát ra tiếng rên nho nhỏ, Jeno biết cậu nhỏ của mình đã chọc đúng tử huyệt của động nhỏ, liền nhanh chóng ra vào khiến Jaemin cong người mà đón nhận từng đợt khoái cảm mạnh mẽ. Bàn tay cậu tìm đến tay của em, đan chặt mười ngón tay vào nhau, cảm tưởng như sẽ không bao giờ buông đối phương ra nữa.

"Gọi tên anh, Jaem..."

"A..Jeno...Jeno...Jeno của em..."

"Jaemin của anh!"

Cả hai cùng kích động mà gọi tên người kia, một luồng dịch trắng phun mạnh ra bụng Jeno và một luồng bắn sâu vào trong cơ thể xinh đẹp của Jaemin, một minh chứng về quyền sở hữu của hai người.

Sau màn hoan ái kịch liệt, cậu nằm xuống, kéo em vào lòng và trao cho em những nụ hôn ngọt ngào.

"Giờ Jaemin hoàn toàn thuộc về anh rồi nhé!"

Jaemin khúc khích bật cười mà gật đầu. Người yêu em tính chiếm hữu cũng cao quá đi.

"Anh yêu em, Na Jaemin"

"Em cũng yêu anh, rất nhiều Jeno à"

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro