CHƯƠNG 3: Nên bù đắp như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Jaemin tỉnh lại, là vì nghe được tiếng kêu gào đau đớn ở bên ngoài, âm thanh đó ngày càng rõ ràng. Anh về rồi? Vậy còn Donghyuck đâu? Giật mình một cái. Jaemin lật người xuống giường, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực.

Trời ạ, để ăn mừng cả hai tốt nghiệp trung học lại cùng đậu một trường đại học, các cậu đã uống say be bét, nhưng làm sao cậu trở về giường được?. Một chút ấn tượng cậu cũng không có, vậy Donghyuck đâu?

"Đừng, cầu xin anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm..."

Minhyung cả mặt đầy máu quỳ trên mặt đất. lôi kéo ống quần của người đàn ông lạnh lùng đang đứng ở đấy. Là anh không nên, không nên đụng vào bạn học của em trai.

Sau khi Donghyuck tỉnh dậy rồi chạy khỏi không đến nửa giờ sau, người đàn ông này đã mang một đám đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn, đá văng cửa xông vào nhà anh, một cây súng lục màu đen chỉa vào sau ót của anh, không nói gì chỉ dùng sức đánh anh.

"Chịu trách nhiệm? Chỉ bằng mày?"

Jeno cười lạnh đá lên người hắn. Anh chỉ tới đón em trai về nhà, xe còn chưa dừng lại đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hốt hoảng chạy ra ngoài. Anh vội vàng xuống xe, ngăn cậu lại. Kết quả chứng kiến em trai một thân nhếch nhác, nước mắt giàn giụa khắp cả mặt, anh biết là do anh chăm sóc không tốt nên để em trai chịu sỉ nhục. Cậu không phải đến nhà bạn học chơi sao?Tại sao lại như vậy?

"Donghyuck, nói cho anh biết, những người ở trong kia đâu?. Anh sẽ không để em chịu ủy khuất!"

Dưới đèn đường, anh ôm lấy em trai đã khóc đến thở không nổi, trong lòng ngày càng lạnh giá. Người của anh cũng dám đụng, anh sẽ bắt hắn sống không bằng chết!

"Anh, đừng, đừng, dẫn em về nhà.....Dẫn em về nhà...."

Donghyuck cảm thấy hoảng loạn, muốn rời khỏi nơi này. Cậu bị người khác xâm phạm, ...Xâm phạm...Người đàn ông kia còn là anh trai của người bạn tốt nhất của cậu. Cậu đã gặp qua Minhyung mấy lần, anh là người đàn ông ôn hòa. Nhưng tối nay anh giống như một con dã thú không ngừng chiếm đoạt cậu, mặc cho cậu cầu xin thế nào, anh cũng không ngừng lại...

Đau lòng vì em trai, Jeno đưa cậu về nhà trước, mời bác sĩ tư nhân đến tiêm cho cậu một mũi thuốc an thần, sau đó anh mới dẫn mấy thủ hạ đến đây. Không người nào có thể xâm phạm người của anh mà còn có thể sống tốt trên đời này, huống chi đó là người em trai anh thương yêu nhất

"A. . ."

Minhyung phát ra tiếng kêu tuyệt vọng mà đau đớn, người đàn ông kia đá trúng nơi trí mạng nhất của anh

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi thật sự là không cố ý! Tôi không dám nữa!"

Minhyung không biết nói gì. Hắn điên cuồng cầu xin tha thứ, sợ đến cả người run rẩy. Hắn hối hận đến mức cắn xé lương tâm, nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy, làm sao hắn thoát khỏi?

"Còn có lần sau?"

Jeno lấy ra khăn tay màu trắng lau thanh súng đen ngòm, nụ cười trên mặt tựa như ác ma, nụ cười đó khiến Minhyung cảm thấy mình sắp đưa thân vào địa ngục

"Mày nói tao có nên cho mày một phát, để cho mày không phải chịu khổ nữa không?"

Thả khăn trong tay xuống, Jeno cầm súng chỉa vào đầu hắn.

" Đừng......."

Không đợi Minhyung cầu xin tha thứ. Jaemin đã lao đến trước mặt Jeno. Cậu còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì thấy một khẩu súng chỉa vào anh trai. Anh trai của Donghyuck tại sao lại ở đây, hơn nữa còn mang theo đám người kinh khủng. Donghyuck đâu rồi? Người con trai đáng chết này có biết cậu đang làm gì không? Nếu như không phải lúc nãy tay anh nhanh nhẹn thì viên đạn đã bắn vào người cậu rồi!. Em trai của Jeno, thật là thú vị.

"Anh trai Donghyuck, đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đâu?"

Lòng của Jaemin rối bờ, nhìn anh trai mình bị đánh thoi thóp nằm trên mặt đất, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?

"Cậu hãy hỏi anh trai thân yêu của cậu xem? Hỏi xem anh ta đã làm gì. Hỏi đi!"

Vừa nhắc đến em trai, lửa giận trong lòng Jeno càng bốc lên, anh nhấc thân thể nhỏ nhắn của Jaemin lên rồi đẩy ngã trước mặt Minhyung

"Anh, tại sao anh lại...."

Không cần hỏi, Minhyung cũng đã đoán được. Đều là lỗi của cậu, cậu không nên mang Donghyuck đến nhà uống rượu, còn để cho cậu ấy bị sỉ nhục như vậy. Donghyuck còn trẻ như vậy, con đường sau này còn dài, cậu ấy biết làm sao đây? Jaemin nhìn vẻ mặt hối hận của anh trai, trong lòng cảm thấy bi thương

" Thật xin lỗi, anh trai Donghyuck, thật xin lỗi"

Jaemin đứng dậy, quỳ trước mặt Jeno

" Cậu nói xin lỗi với tôi? Một câu xin lỗi là có thể bù đắp cho sai lầm mà anh ta đã làm với Donghyuck sao?"

Jeno ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm chặt cằm của Jaemin

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Jaemin đau khóc thành tiếng, trừ nói ba chữ, này cậu không biết nói gì hơn

"Không bằng, tôi đem việc mà Minhyung đã làm với Donghyuck, trả ở trên người cậu, như thế nào?"

Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lại làm cho anh nhớ đến khuôn mặt của em trai. Thật đáng hận, anh làm sao có thể bỏ qua cho người của Na gia đây?

" Đừng....."

Kèm theo tiếng hét, là tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, áo đồng phục mỏng manh trên người Jaemin đã thành mảnh vụn rơi xuống đất

" Cầu xin anh đừng...."

Minhyung thấy em trai bị người đàn ông xé rách quần áo tại chỗ, trong lòng đau xót đến cực điểm. Là anh đã hại cậu, anh nghĩ muốn bước đến cầu xin, nhưng một người áo đen bên cạnh đã ngăn anh lại.

" Cậu biết, tôi có thể. Cậu không phải muốn bù đắp sai lầm của anh trai sao? anh ta làm thế nào với Donghyuck, thì tôi sẽ làm như thế với cậu trước mặt anh ta, cho anh ta nhìn, được ko?"

Thanh âm của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng vào tai Jaemin lại giống như thiên quân vạn mã dẫm đạp khiến cho màng nhĩ của cậu bị đau, mà bàn tay của anh của thuận thế giày vò lên nơi mềm mại nhất của cậu, giày vò không thương tiếc

"Không nên ở chỗ này, tôi xin anh, không nên ở đây"

Nhục nhã, cùng hoảng sợ khiến Jaemin hận không thể chết vào giờ phút này. Ở trước mặt anh trai còn ở trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, làm chuyện vô sỉ nhất với cậu

"Lúc anh ta làm như vậy với Donghyuck có nghĩ đến sẽ có ngày em trai mình sẽ bị người đàn ông khác làm như vậy không?"

Động tác dưới tay càng thêm nặng nề. Anh muốn nhục nhã cậu, Anh muốn đòi lại những sỉ nhục mà em trai anh phải chịu

"Anh giết tôi đi! Anh giết tôi đi. Cầu xin anh bỏ qua cho em trai của tôi"

Minhyung cũng không chịu được nữa rống lên. Anh sai rồi, vậy anh lấy cái chết tạ tội vậy được rồi chứ? Anh không nên phạm lỗi không thể tha thứ được, da thịt trắng noãn, cùng với mùi thơm nhàn nhạt để cho anh không để ý đến sự đau đớn của Donghyuck, không quan tâm đến sự cầu xin của cậu mà không ngừng xâm phạm cậu. Nhưng sau khi tất cả kết thúc, anh mới phát hiện mình sai rồi. Nhưng cậu đã khóc, đã chạy, anh lại không dám đuổi theo

"Giết chết mày? Không phải quá dễ dàng cho mày sao?.Tao muốn giữ mày lại, từ từ hành hạ...."

Jeno đẩy Jaemin ra, xoay người ngồi chồm hỗm xuống đấm Minhyung một cái. Anh đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn, anh sẽ đem em trai của hắn về, từ từ đòi lại. Anh muốn người đàn ông này phải sống để nhìn em trai của mình bị người đàn ông khác làm cho chết đi sống lại

"Nếu như mày dám tự tìm đường chết, tao muốn cả nhà mày cùng chôn theo. Tốt nhất mày nên hiểu rõ. Dẫn cậu ấy đi."

Jeno lạnh lùng dùng khăn trắng lau tay sau đó xoay người rời đi

...

====================================

Nhớ vote cho mình nhé, cảm ơn mng nhiều ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro