CHƯƠNG 4: Ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, sau khi Jeno cưỡng ép đưa cậu đến biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, thì cả người đều biến mất.

Cậu muốn gọi điện thoại, nhưng 2 người đàn ông cao lớn được lưu lại để canh chừng cậu lại nói:

"Ông chủ đã phân phó, không có sự đồng ý của cậu ấy, thì cậu không thể liên lạc với bên ngoài"

Đúng vậy, nếu không có sự đồng ý của anh ta, ngay cả việc cậu ra khỏi cửa chính cũng không thể. Không thể gọi điện thoại, không thể xem TV, không thể lên mạng. Trừ ba bữa cơm một ngày có người giúp việc phục vụ ở bên ngoài, thì cơ hội để nói chuyện với người khác cũng không có.

Người đàn ông đáng sợ đó lại giam lỏng cậu. Nhưng cậu thật lo lắng, không biết anh trai cậu thế nào rồi? Lo lắng hơn chính là Donghyuck, không biết cậu ấy ra sao rồi? Cậu không tin, anh trai của cậu lại làm ra chuyện khiến trời đất đều căm phẫn như thế.

Nhưng nếu không phải vậy, thì anh trai của Donghyuck sao có thể đánh anh trai của cậu sống không bằng chết, còn trước mặt bao nhiêu người xé rách quần áo của cậu, bàn tay lạnh lẽo đó giày vò trên người cậu khiến cậu đau đớn, khiến cho cậu mỗi lần nằm mơ tỉnh lại đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Cậu vốn nghĩ rằng Donghyuck chỉ là công tử nhà giàu mà thôi, nhưng đêm hôm đó cậu thấy được bề ngoài cũng không đơn giản như vậy. Những người đàn ông cao lớn đối với Jeno rất kính sợ, một ánh mắt của anh cũng khiến người ta kiêng dè 3 phần. Mà bọn họ vẫn gọi anh là ông chủ, làm sao có thể là người làm ăn bình thường được? Tóm lại anh là loại người gì đây? Ngày đó, anh nói muốn bắt cậu trả nợ là thật sao? Phải làm sao đây?

Cậu chỉ là một thanh niên mới 18 tuổi, cái tuổi này phải không buồn không lo, nhưng cuộc sống như thế cách cậu càng ngày càng xa, bị anh ép buộc nhốt ở chỗ này, sau này không thấy ngày mai của mình ở nơi nào? Chỗ này tựa như căn nhà giam, giống như địa ngục, cậu không trốn thoát được, ngột ngạt đến mức thở không nổi

"Tôi muốn xuống dưới lầu có được không?"

Kéo cánh cửa phòng ra, nhìn thấy 2 người đàn ông vẻ mặt như băng sơn ngàn năm đứng ở đó

"Cậu chủ, chỉ cần cậu không ra khỏi biệt thự thì có thể"

Giọng nói lạnh lẽo trước sau như một.

"Có thể cho tôi gọi điện thoại về nhà được không?"

Jaemin cúi đầu đi qua bên cạnh anh, sau khi đi được một mét, cậu đột nhiên quay đầu lại, hỏi người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo đang đứng ở cửa. Đơn giản là cậu đi xuống dưới cũng vô ích, bây giờ người duy nhất có thể giúp cậu chính là người đàn ông trước mắt này, mặc dù anh ta vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, nhưng không giống như Jeno, đáng sợ đến mức người ta không dám đến gần.

Trả lời Jaemin là sự im lặng, người đàn ông kia không nói một lời. Đây chính là không thể phải không? Cậu tìm người đàn ông kia chắc được chứ?

"Vậy anh gọi điện cho Jeno giúp tôi được không?"

Không có biện pháp, Jaemin chỉ đành nhỏ giọng cầu xin anh ta. Nhưng anh ta vẫn không nói gì

"Cậu chủ nếu như không có việc gì xin mời về phòng đi!"

Sau khi nói xong anh liền lui về sau mấy bước, trong cặp mắt bình tĩnh kia không biểu lộ chút cảm xúc, đáng tiếc người đơn thuần giống như Jaemin, không nhìn ra được

"Nếu như anh có gọi cho anh ấy, thì giúp tôi nói với anh ấy một tiếng được không?"

Jaemin nâng khuôn mặt có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói, cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài khiến cho cậu thật khó chịu

"Thế nào, nhớ tôi sao?"

Một âm thanh giống như phát ra từ địa ngục lạnh lùng vang lên sau lưng cậu, không cần quay lại cũng biết đó là ai

"Ông chủ"

Lucas hướng về phía người đàn ông đang đi lên lầu cung kính nói. Mới vừa rồi trong cặp mắt của hắn lóe lên tia kinh ngạc là vì từ hệ thống theo dõi lầu 1 hắn đã nhìn thấy xe của anh đi vào Jeno chỉ dùng một ánh mắt, Lucas đã hiểu ý mà đi khỏi. Bước chân giống như kinh sợ không cách nào di chuyển nửa bước, dũng khí muốn nói chuyện với anh ta mới vừa rồi đều tan biến như bọt biển, còn dư lại chỉ tràn đầy cảm giác chết chóc sợ hãi mà thôi, loại cảm giác này từ kinh nghiệm đêm hôm đó khiến cậu khắc sâu trong lòng.

Người đàn ông đứng ở cầu thang không phải là Jeno thì là ai? Thời gian vào giờ khắc này như ngưng lại, thế giới vạn vật trước mặt tựa hồ đều biến mất. Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Toàn thân Jaemin cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy bản thân tựa như bị treo lên, gió lạnh bốn phía gào thét, hô hấp thoáng cái trở nên nặng nề tựa hồ như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Jeno quan sát cậu từ trên xuống dưới, mái tóc đen nhánh, 2 gò má trắng noãn, hàng mi cong vút, mắt hạnh to tròn đen trắng rõ ràng, đôi môi xinh đẹp như hoa hồng tươi, quần short ngắn vừa người, vì mang dép mà lộ ra những đầu ngón chân tinh xảo, mỗi một chút đều không bỏ qua. Mà cặp mắt kia toát ra sự hồn nhiên khiến cho lòng của anh lạnh như băng.

Sự thật a! Donghyuck của anh vốn là một cậu em thanh thuần, đáng yêu, nhưng vì anh trai của cậu ta đã phạm sai lầm mà thay đổi tất cả, cả ngày cậu không muốn gặp người, đặc biệt là nam, ngay cả anh là người anh trai thân thiết nhất, nhưng khi đến bên giường của cậu, cậu sẽ sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ. Tất cả không phải do anh trai yêu quý nhất của cậu ta ban tặng sao?Anh nên đòi lại như thế nào đây?

Khi ánh mắt lợi hại của anh quét qua, một chút cử động cậu cũng không dám, đầu cúi thấp hơn. Anh giơ chân lên, từ từ đến gần cậu, càng ngày càng gần, nhưng cậu lại không có đường lui nữa, sau lưng cậu chính là vách tường, đôi tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh không biết lúc nào đã chống đỡ trên vách tường

"Không phải có lời muốn nói với tôi sao?"

Thì thầm giống như ác ma, vang lên bên tai cậu. Quá gần, anh ta quá gần. Hơi thở nóng rực của anh đến gần, phun trên lỗ tai mềm mại của cậu. 18 tuổi - cậu không quen tiếp xúc quá gần với người khác, nhịp tim đập càng nhanh, nhanh đến mức cậu không thể nào khống chế được

"Tôi... "

Rõ ràng lời nói phải nói ra, nhưng không biết bị cái gì đó chặn lại. Thanh âm của LuHan trở nên run rẩy

"Muốn biết Minhyung sống hay chết phải không?"

Thân thể bị đè ở trên tường, 18 tuổi cậu đứng trước mặt anh, lộ ra vẻ suy nhược, điềm đạm đáng yêu

"Phải... Cầu xin anh, đừng hành hạ anh trai của tôi"

Vừa nghĩ đến tình huống bi thảm ngày hôm đó, cảm xúc của Jaemin rốt cục cũng không khống chế được mà khóc thành tiếng

"Vậy những sỉ nhục Donghyuck phải chịu. Tôi đòi lại như thế nào đây? Hành hạ ai? Cậu sao?"

"Có phải chỉ cần tôi nghe lời của anh, anh sẽ bỏ qua cho anh trai của tôi?"

Chuyện xảy ra với Donghyuck cậu cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cậu không thể bỏ mặc anh trai của cậu. Nếu như anh cậu xảy ra chuyện gì, cậu không dám nghĩ cha mẹ tuổi già sẽ như thế nào?. Nếu như anh ta chỉ muốn đùa giỡn cậu, một ngày nào đó cũng sẽ chán cậu mà thả cậu ra. Chỉ cần anh của cậu không sao là được rồi, chỉ cần ba mẹ không có chuyện gì là tốt rồi. Jaemin đột nhiên cảm thấy giờ khắc này mình trưởng thành hơn rất nhiều.

"Thật là một đứa em trai tốt. Không biết cậu sẽ vì tên anh trai cầm thú của cậu làm được đến mức độ nào?"

Jeno một tay vòng ra sau eo của cậu...

============================

Nhớ vote cho mình nhé, cảm ơn mng nhiều ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro