Chương 08: Kim ốc tàng kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 青睐小姐
Biên tập/Chỉnh sửa: serenana

*Kim ốc tàng kiều: Nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc. (nguồn: wiki)

--

Trước nét mặt bướng bỉnh và nghiêm túc của La Tại Dân, Lý Đế Nỗ sửng sốt một lúc.

Sau đó không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên bật cười.

"Tôi biết rồi, giám đốc La." Lý Đế Nỗ nói, hắn nhìn chằm chằm vào mắt La Tại Dân, khóe miệng nhếch lên, "Tôi sẽ tới."

Vẻ mặt nghiêm túc của La Tại Dân không duy trì được lâu, anh bị Lý Đế Nỗ nhìn đến mức xấu hổ. Anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, hỏi hắn: "Anh cười cái gì?"

"Bởi vì...", Lý Đế Nỗ tạm ngưng cười trong chốc lát, "Giám đốc La đáng yêu."

La Tại Dân thầm mắng một câu thô tục trong lòng. Mẹ kiếp, Lý Công hắn phạm quy rồi.





Ngày hôm sau Lý Đế Nỗ không dậy sớm.

Trong giấc ngủ dường như hắn ngửi thấy được thoang thoảng mùi thơm của hương hoa, nhẹ nhàng và mềm mại, bao bọc lấy hắn, khiến hắn cảm thấy được sự thư giãn hiếm có sau những chuỗi ngày thần kinh bị kéo căng chặt. Mùi hương khiến hắn ngủ càng sâu hơn, thậm chí không nghe thấy tiếng chuông báo thức reo lên, cuối cùng hắn cảm thấy có ai đang di chuyển ở bên cạnh mình, giúp hắn tắt đi đồng hồ báo thức.

La Tại Dân nửa mê nửa tỉnh cau mày nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức đã hiện bốn giờ sáng. Anh tắt đi báo thức trước tiên, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cầm điện thoại của Lý Đế Nỗ nhập số điện thoại của mình vô gọi qua một cuộc.

Sáng sớm tinh mơ, suy nghĩ của La Tại Dân chậm chạp, vội vàng ghi chú lại một vài giấy tờ, sau đó lại nằm lên giường đắp chăn nằm ngủ.

Thời điểm Lý Đế Nỗ tỉnh dậy đã là mười giờ sáng. Mặt vải ga giường bên cạnh hơi nhăn nhưng lại không có ai.

Ngoài cửa sổ bầu trời âm u, thời tiết rất xấu, căn bản không có dấu vết của bình minh.

Hắn một bên tự hỏi có phải bản thân mình dạo gần đây đã quá mệt mỏi nên mới ngủ sâu như vậy, một bên nhìn xung quanh căn phòng tìm kiếm bóng dáng La Tại Dân.

La Tại Dân không có ở đây.

Trong phòng chỉ còn một mùi hương hoa lan tỏa nhè nhẹ.

Lý Đế Nỗ từ trên giường ngồi dậy vươn vai, sau đó cầm lấy lọ tinh dầu được đặt trên tủ đầu giường nhìn qua.

Mùi hoa oải hương. Hỗ trợ giấc ngủ.

Đồng hồ sinh học của hắn không có vấn đề, việc hắn ngủ sâu như vậy là nhờ vào mùi tinh dầu hoa oải hương. Nghĩ tới đây khiến Lý Đế Nỗ thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo hắn lại nghĩ đến, có lẽ La Tại Dân mua cái này là vì hắn.

Anh muốn để hắn ngủ nhiều thêm một chút.

Khoảnh khắc nhận ra được điều này, lông mi của Lý Đế Nỗ run lên. Hắn ngẩng đầu nhìn những tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ, bức tường kiên cố được xây dựng trong trái tim hắn, đang dần dần nứt ra.

La Tại Dân để lại một tin nhắn cho hắn, nó vẫn còn đang yên lặng nằm trong di động.

Giám đốc La không biết đã lưu lại số điện thoại của hắn từ khi nào, vì thế khi vừa cầm di động lên, điều đầu tiên hắn thấy là cái tên được ghi chú trong điện thoại: Đại gia Tiểu La.

Lý Đế Nỗ nhìn mà bật cười.

Hắn nhìn xuống nội dung tin nhắn.

"Tôi đến công ty. Hôm nay cuối tuần anh đừng tăng ca, ngủ thêm đi."

Nhìn mà xem, giám đốc La của hắn đúng là tiêu chuẩn kép. Bản thân thì đi đến công ty làm thêm giờ mà còn bảo nhân viên ở nhà đừng đi đâu.

Cảm giác này giống như—— kim ốc tàng kiều. Lý Đế Nỗ đột nhiên cảm thấy mình như cô vợ nhỏ của một ông chồng tổng giám đốc bá đạo.

Hắn bật cười đến không ngừng được.

Hắn cố nén lại nụ cười, nhắn tin trả lời La Tại Dân: "Khi nào giám đốc La về? Tôi sẽ nấu cơm."

Một lúc sau La Tại Dân mới đáp lại hắn:

"Tôi sẽ về sau mười hai giờ trưa."

Khi mở cái tủ lạnh trống rỗng ra, Lý Đế Nỗ cũng ngưng cười. Hắn đang nghĩ xem mình có nên xách giỏ đi qua siêu thị gần đó mua vài nguyên liệu nấu ăn hay không.

Hắn xoa xoa cơ miệng của mình, cảm thấy nơi đó có hơi đau vì cười nhiều. Thật lâu rồi hắn không sử dụng đến khối cơ này, vốn dĩ cho rằng nó đã bị thoái hóa. Nhưng La Tại Dân lại làm hắn cảm thấy vui vẻ.

Đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thì hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

La Tại Dân có chìa khóa, anh sẽ không gõ cửa.

Lý Đế Nỗ khó hiểu mở cửa, ngay sau đó liền trông thấy gương mặt của Hiểu Bân. Đôi con ngươi sáng ngời của hắn tối sầm lại.

Hiểu Bân cũng kinh ngạc khi thấy Lý Đế Nỗ xuất hiện tại nhà La Tại Dân.

"Anh Đế Nỗ?"

"Giám đốc La không ở đây." Lý Đế Nỗ phớt lờ vẻ nghi hoặc của Hiểu Bân, chỉ trả lời một cách đơn giản.

"À, anh biết ngài ấy ở đâu không?" Ánh mắt của Hiểu Bân giống như muốn bước vào trong nhà nhưng lại bị ngăn lại.

"Công ty." Lý Đế Nỗ nghiêng người bước ra ngoài, còn không quên khóa cửa lại, toàn bộ cử chỉ đều không để Hiểu Bân nhìn được tình hình bên trong nhà.

"Được, em đi tìm ngài ấy." Nhìn Lý Đế Nỗ nhấc chân rời đi, Hiểu Bân vẫn đứng ở cửa nhà La Tại Dân, giống như vẫn chưa tiêu hóa được tình cảnh này.

Lý Đế Nỗ không để ý đến cậu ta, đi thẳng qua hành lang, nhấn nút thang máy.

"Vậy anh..." Hiểu Bân nói lớn, cậu ta muốn hỏi hắn tại sao lại ở đây.

Lý Đế Nỗ dường như đã biết cậu ta định hỏi hắn cái gì, cúi đầu bình tĩnh trả lời: "Không phải chuyện của cậu."

Hiểu Bân bị thái độ lạnh như băng của Lý Đế Nỗ làm cho tỉnh táo lại, cậu ta đi theo Lý Đế Nỗ đến trước thang máy, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới cẩn thận hỏi một câu.

"Anh Đế Nỗ, anh có ghét em không?"

Lý Đế Nỗ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Hiểu Bân.

"Ngày đó em thực sự không thấy anh đã điều chỉnh thông số thế nào, nên em không thể làm chứng cho anh được. Anh sẽ không vì điều này mà ghét em phải không?"

Thang máy đến, một tiếng "đinh" vang lên bên tai hai người.

Hiểu Bân đi vào thang máy trước một bước nhưng lại không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Cậu ta khó hiểu quay đầu lại thì thấy Lý Đế Nỗ vẫn đứng yên tại chỗ, không bước theo vào.

"Tôi đi chuyến sau." Lý Đế Nỗ nói.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, một chút ánh sáng xuyên qua từ khe hở sắp khép kín, Hiểu Bân từ bên kia khe hở nhìn thấy được ánh mắt của Lý Đế Nỗ. Đôi mắt đó không hề xê dịch mà nhìn chằm chằm vào cậu ta, làm cậu ta cảm thấy sợ hãi mà không giải thích được.

Lý Đế Nỗ mắng một câu thô tục.

Hiểu Bân đang nói dối.

Trước khi xảy ra tai nạn, Hiểu Bân chính mắt nhìn thấy hắn điều chỉnh thông số, bọn họ còn thảo luận qua phải điều chỉnh thế nào để thiết bị được hoạt động hiệu quả nhất.

Nhưng sau khi cảnh sát đến, Hiểu Bân lại kiên quyết phủ nhận, nói rằng bản thân chưa từng nhìn thấy, cũng không biết Lý Đế Nỗ đã điều chỉnh thế nào.

Bộ dạng cậu ta trốn tránh trách nhiệm giống như một con chó đang hoảng loạn. Cậu ta nghĩ rằng không muốn để lại một vết nhơ nào trong lí lịch của bản thân.

Ghét sao?

Sự căm ghét quá nặng nề.

Hắn đối với Hiểu Bân không có yêu cầu cao như vậy, hắn không cần Hiểu Bân phải chứng minh cho hắn thông số hắn điều chỉnh là hoàn toàn chính xác, càng không cần Hiểu Bân giúp hắn thoát thân khỏi tai nạn.

Nhưng Lý Đế Nỗ không thể bình tĩnh đối xử với Hiểu Bân khi cậu ta cố gắng phớt lờ như thể bản thân không liên quan gì đến việc này.

Nhìn được Hiểu Bân là một kẻ hèn nhát, hắn cảm thấy ghê tởm.





Tại thành phố, những tầng mây càng ngày càng dày đặc. Toàn bộ công ty được bao quanh bởi một bầu không khí xám xịt.

La Tại Dân ngồi trong văn phòng ở tòa nhà chính, đáy lòng có hơi bất an.

Anh không biết khi nào Lý Đế Nỗ biết được chuyện chi phí phẫu thuật của A Vu đã được anh thanh toán.

Chuyện bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nhưng anh hy vọng càng muộn càng tốt.

Lý Đế Nỗ lúc biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Là tức giận, hay là căn bản không quan tâm?

La Tại Dân biết rõ mình đã vượt quá giới hạn, nhưng anh không thể khống chế được bản thân. Anh muốn từng chút một đến gần Lý Đế Nỗ hơn.

Đang nghĩ đến Lý Đế Nỗ, La Tại Dân nhận được một tin nhắn.

La Tại Dân lơ đãng mở ra xem, nhưng sau khi bấm vào, anh nhìn ghi chú mình tự ghi lại mà buồn cười.

"Tiểu Lý trầm lặng: Giám đốc La, tôi nấu cơm rồi."

Anh tưởng tượng ra một Tiểu Lý đeo tạp dề chạy tới chạy lui bận rộn trong phòng bếp, cùng hai chữ 'trầm lặng' này thật sự không khớp nhau tí nào.

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro