II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Trên thực tế, tôi và Quý Dục Châu sau khi tốt nghiệp đã gặp lại nhau, rồi chúng tôi kết hôn không lâu sau đó, sau khi kết hôn rất hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn không thể quên việc Quý Ngọc Châu từ chối tôi khi đó. Anh ấy làm tổn thương tôi hết lần này đến lần khác, gần như hủy hoại tôi. Dù sau này anh có yêu tôi và bù đắp cho tôi thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn không thể quên. Thỉnh thoảng, tôi cũng cảm thấy chúng tôi kết hôn như thế này là một quyết định sai lầm. Trời đã ngả chiều, khuôn viên quen thuộc phủ đầy ánh hoàng hôn. Tôi biết rõ rằng đây không phải là một giấc mơ. Quý Dục Châu ôm tôi ngày càng chặt hơn. Tôi nghe thấy tim anh đập ngày càng nhanh hơn, thở gấp hơn, thì thầm tên tôi, nhìn xuống môi tôi. Tôi đã kết hôn với anh ấy được bảy năm, và chúng tôi cảm thấy như cặp vợ chồng mới cưới mỗi ngày, và tôi sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của anh ấy. Bây giờ trong cơ thể ngày trước của chúng tôi, đối mặt với anh ấy, tôi lạnh như đá.

Tôi đờ đẫn nói: "Quý Dục Châu, anh còn nhớ không?"

"Sau khi anh từ chối em, em vừa khóc vừa chạy ra ngoài, trời tối quá em không nhìn thấy gì nên vô ý bước hụt rồi rơi xuống hồ, may mắn đã được mọi người cứu."

"Nhưng tất cả mọi người xung quanh đều cười em, nói rằng em muốn nhảy sông tự tử vì anh."

"Ở trong nước lạnh thật đấy, nhưng những lời nói khi đó còn ớn lạnh hơn."

Bức thư tỏ tình trên màn hình lớn khi đó.

"Bức thư đó bị rất nhiều người chụp lại, tung lên mạng, cho rằng em đáng bị cự tuyệt, nhất định phải rất xấu xí."

Lưng Quý Dục Châu cứng ngắc, anh mặt vùi vào trong hõm cổ của tôi, tôi không biết anh đang nghĩ gì. Tôi ngước nhìn trời nói tiếp:

"Bốn năm đại học, kể từ ngày tỏ tình với anh, ba năm sau đó tôi sống trong bóng tối, ngày nào cũng như con chuột sợ mọi người nhìn thấy".

" Tôi đã cố quên anh và tìm một mối quan hệ mới, nhưng sau khi cậu bạn ở trường khác nghe về quá khứ huy hoàng của tôi, anh ấy không bao giờ muốn ở bên tôi nữa."

"Sao không để cả hai thoải mái, lần này mình buông tay nhau đi."

5.

Khi tôi rời đi, Quý Dục Châu vẫn đứng nguyên ở chỗ giống như bức tượng điêu khắc, bị lá cây che khuất, dáng vẻ cô đơn mà đáng thương. Tôi không thể ngăn sự chua xót quanh mắt mình. Nhưng xét cho cùng, Anh có đáng thương như tôi không?

Sau khi ở cùng Quý Dục Châu, tôi đã kể cho anh ấy nghe về kinh nghiệm sống của mình. Từ lâu, cả trường đều biết rằng tôi là một đứa nghèo.

Nhưng trước khi vào đại học, tôi không cần phải lo lắng về chi phí sinh hoạt và tiền tiêu vặt. Mãi đến sau kỳ thi tuyển sinh đại học, bố mẹ tôi mới ly hôn và nhanh chóng lập gia đình mới. Lúc đó tôi mới biết bố tôi từ lâu có một đứa con ngoài giá thú, mẹ tôi cũng bỏ tiền nuôi người tình kém bà chục tuổi.

Sau này, khi cần tiền, tôi đến xin với bố trước. Bố tôi sẽ nói: "Hãy nói với mẹ của con, bà ấy có tiền." Tôi sẽ lại đến với mẹ tôi. Mẹ tôi lạnh lùng nói: "Tại sao con lại muốn mẹ là người chu cấp tiền cho con ?"

Và sau khi nhập học, tôi vẫn phải đi làm thêm, đi làm thêm, đi làm thêm khi còn đi học, thậm chí là đi làm thêm khi cơ thể đã quá mệt mỏi. Nhiều năm qua, trong lòng tôi cũng rất rõ ràng, không phải tất cả những sự bắt nạt mà tôi nhận được ở trường đại học đều do Quý Dục Châu mang đến cho tôi mà là còn do tôi nghèo. Vì nghèo nên không có chỗ dựa, thua kém người khác, dễ để cho người ta bắt nạt. Cho nên sau khi bị người như Quý Ngọc Châu từ chối, những người đó sẽ không chút kiêng kỵ mà chế giễu, đề cao bản thân họ.

Tại sao tôi có thể trọng sinh trở lại hiện tại sau cuộc cãi vã đó? Tôi nghĩ, có lẽ ông trời cũng muốn chữa lành vết sẹo này cho tôi.

6.

Quý Dục Châu hiểu tôi, hắn muốn chuộc lỗi. Đêm đó, quà tôi nhận được chất đống như núi trong ký túc xá.Bảy, tám nam sinh chạy vặt tới tới, lui lui dưới lầu KTX, bày ra vô số giày và túi hàng hiệu, quần áo và trang sức và các bộ sản phẩm chăm sóc da. Một nhóm lớn các cô gái tụ tập quanh cửa ký túc xá của chúng tôi, tất cả đều ghen tị với tôi. "Bạn cùng phòng tốt" của tôi Từ Như Giai đang nằm trên giường vừa chơi điện thoại vừa nói chuyện với mẹ cô ấy.

"Mẹ, để con nói cho mẹ biết, gần đây trong trường bọn con có rất nhiều nữ sinh được nhận làm Sugar Baby, nhìn bề ngoài thì là sinh viên đại học trong trắng, nhưng sau lưng lại đi làm chuyện đáng xấu hổ!"

Mẹ cô ta làm ầm ĩ lên nói: "Con ngoan, những cô gái đó quá hư vinh, con không được như họ!"Từ Như Giai hung hăng liếc tôi một cái

"Cha mẹ đối xử tốt với con như vậy, cho con cuộc sống vật chất tốt như vậy từ khi con còn nhỏ, thế nào? Con có thể bán thân mình vì một chút lợi ích như vậy, có đáng không?". Mẹ cô ta liên tục nhắc nhở:

"Đúng đúng! Nó còn là sinh viên của một trường đại học danh tiếng, nó quángu dốt, sau này sẽ sinh bệnh mất!"

Nghe thấy mẹ con họ đang nói chuyện, bạn thân Giang Thần của tôi liên tục đảo mắt, và cô ấy thì thầm với tôi, nói:

"Thiên Thiên, cậu chỉ cần coi giống tiếng chó sủa." Tôi mỉm cười và nói với cô ấy rằng :"không sao đâu". Từ Như Giai thích gây chuyện với tôi nhất. Khi đó, cô ta là người đầu tiên đăng bài về tôi trên Internet, thậm chí còn bắt đầu phát sóng trực tiếp, bịa đặt một số điều vô căn cứ để tạo đà, nói rằng tôi thế này thế nọ, rằng tôi không phải là người tốt, v.v...

Nếu không có sự giúp đỡ của cô ta thì tôi đã không chắc bị khinh thường như vậy. Tôi vốn định trả lại đồ Quý Dục Châu đã tặng, nhưng khi thấy cô ta chua ngoa như thế, tôi đột nhiên đổi ý. Tôi mở một chiếc túi xách trông có vẻ xịn, hừ lạnh và đi đến màn hình video của Từ Như Giai:

"Từ Như Giai, tại sao túi của tôi khác với túi cô mua tháng trước? Chắc chắn một trong hai túi của chúng ta là giả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro