III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Trong mắt Từ Như Giai thoáng qua một tia hoảng sợ.

"Mẹ tôi tặng cho tôi!" cô ta hét lên, cãi cố. Giang Thần lập tức nói trúng thóp:

"Không đúng, tháng trước cô khoe là dùng tiền tiêu vặt mua nó mà."

Thấy con gái thất thần, mẹ Từ lập tức bênh vực:

"Ta nói hai đứa con gái các cô làm sao vậy? Bắt nạt Giai Giai nhà chúng tôi, khinh thường nó không có tiền mua túi tốt đúng không? Giai Giai, hiện tại mẹ lập tức cho con 20.000 tệ, con thích mua cái gì cũng được!" Tôi cười nói:

"Cô à, cô đừng chỉ nói không làm, mau chuyển tiền cho Từ Như Giai đi. Cô xem, nhà cô giàu như vậy mà lại cướp học bổng của học sinh nghèo, không tốt đâu."

"Này! Cô đang nói cái gì vậy, đúng là đồ con gái mất dạy!". Giang Thần lập tức chen vào nói:

"Nhưng Từ Như Giai thực sự đã mua túi giả." Tôi cũng thêm vào:

"Cô ta cũng cướp học bổng của học sinh nghèo." Bất kể mẹ con họ có tranh cãi về điều gì, tôi và Giang Thần đồng tâm hiệp lực nói hai câu này, Từ Như Giai tức giận đóng sầm cửa bỏ đi. Tôi và Giang Thần liếc nhau, nhịn cười đến đau cả bụng.

8.

Vì hành động anh hùng của tôi trong giảng đường, tôi đã trở thành tâm điểm của trường những ngày này. Nhưng lần này nó không còn là trò đùa đáng xấu hổ giống năm nữa. Rất nhiều người đến nói với tôi rằng: 

"Thiến Thiến, tôi thực sự ngưỡng mộ cậu, cậu thậm chí còn không thèm để ý đến nam thần như Quý Dục Châu."

"Cậu nói ngày đó cậu gửi nhầm tin nhắn tỏ tình, rốt cuộc muốn gửi cho ai?"

" Lý Nhan ? Ngoại trừ điều kiện gia đình không bằng Quý Dục Châu, những phương diện khác cũng không tồi a? Cậu thích người giống như vậy sao?"

Mọi người đều nói tôi đã thay đổi.Từ chỗ thận trọng và sợ hãi trước đây, tôi đã trở nên không khiêm tốn cũng không hống hách, rộng lượng và hào sảng.

Những thứ mà Quý Dục Châu đưa cho tôi đều nhất quyết không động đến. Đối với tôi, để có được niềm tin và sự tín nhiệm của một người không được hình thành bởi một bộ quần áo, một chiếc túi đắt tiền hay những điều kiện vật chất khác. Tôi không muốn Quý Dục Châu bù đắp cho tôi bằng cách giống kiếp trước. Lại nói, cũng không biết gần đây hắn bận rộn cái gì, rất ít thấy đến trường học. Tôi nghe nói rằng hắn không còn ở lại đây nữa đồng thời cũng đã chuyển nhà được vài ngày. Không khỏi nghĩ tới, mười năm trước trong hiện thực, chính vào lúc này, hắn cùng thanh mai thuở nhỏ cãi nhau kịch liệt. Ngay lập tức, tim tôi đau như bị ong đốt.

9.

Lần cuối cùng nghĩ tới Quý Duc Châu đã là một tuần sau đó .Tôi và Giang Thần đang ăn thịt nướng ở quầy bán đồ ăn bên ngoài trường học. Tôi nghĩ trời quá nóng nên tôi cởi chiếc áo khoác nhỏ của mình và mặc một chiếc quần lửng bên trong. Giang Thần không quên ăn hết xiên thịt rồi đập nát chúng, chu môi nói với tôi:

"Thiến Thiến, cậu lớn lên ăn gì vậy? Trắng đến chói mắt!" Không sao, không lộ liễu lắm. Liếc mắt một cái, tôi để ý thấy các bạn nam ở bàn bên cạnh cứ quay đầu về phía này, nên tôi nghĩ mình nên mặc nó vào. Vừa quay đầu lại, trước mắt tối đen. Đập vào mắt tôi là một mảng quần áo che kín mắt tôi. Tôi buột miệng:

"Ai tắt đèn!" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giọng điệu đầy vẻ không vui.

"Thương Thiên Thiên, ai bảo em ăn mặc như vậy đi ra ngoài?" Thật lâu sau mới lộ ra vẻ mặt. Ngẩng đầu, liền thấy Quý dục Châu vẻ mặt ủ rũ. Kết hôn bảy năm, Quý Dục Châu chưa một lần đỏ mặt với tôi. Thật ra anh đã quen làm nũng, mỗi lần hai chúng tôi gặp chuyện, ôm nhau hoặc lăn trên giường không có chuyện gì không giải quyết được. Bây giờ không biết hắn bị làm sao, sắc mặt lạnh như băng. Rõ ràng mấy ngày nay tôi không gặp ai cả. Tôi cau mày nhìn kĩ mới thấy anh ấy có vẻ phờ phạc đi rất nhiều.

10.

Những giọng nói xung quanh trở nên yên tĩnh hơn ngay lập tức. Nhìn nhau vài giây, Quý Dục Châu mới bình tĩnh lại một chút, thở dài, cúi người mặc áo cho tôi, nhéo cánh tay tôi nhét vào trong ống tay áo. Giang Thần thấy có gì đó không ổn:

"Được rồi, Thiến Thiến, ta về trước, cậu. . . cậu. . . " Quý Ngọc Châu đối nàng nói:

"Được, cô chú ý an toàn, nếu như cô ấy đêm nay không trở về ký túc xá thì không cần để lại đèn cho cô ấy." Giang Thần cười lạnh một tiếng, cầm lấy túi xách vội vàng chạy đi. Tôi đứng lên.

"Không trở về ký túc xá thì đi đâu? Giang Thần chờ tớ... Này!Anh làm gì vậy!" Quý Ngọc Chu khom người, trực tiếp đem ta vác trên vai. Lập tức xung quanh vang lên một tràng cười không ngớt, ngay cả ông chủ đang say mê nướng thịt xiên cũng thổi một tiếng còi inh ỏi. Như tôi vừa nói, không có chuyện gì giữa tôi và anh ấy không thể giải quyết bằng cách lăn lộn trên giường. Bây giờ tôi biết rõ anh ấy đang định đưa tôi đi đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro