23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 23


"Đúng, tớ thích Yoongi. Thích cả cậu nữa."

Nghe đến câu 'thích cả cậu nữa' trái tim JungKook tự nhiên rung lên giống như bị ai bóp nghẹn lại.

"Đừng có đùa. Làm sao có thể thích hai người cùng một lúc được chứ."-Tuy nghe câu trả lời của Taehyung, cậu rất vui nhưng mà... thằng này sao mà khôn thế? Thích hai người cùng một lúc có mà loạn mất à?

"Làm sao không thể? Ngoài cậu và Yoongi, tớ cũng rất thích anh Jin, Hoseok, Jimin và NamJoon mà."-Mặt Taehyung tỉnh bơ trả lời.

Ơ... láo quá, định ngư ông bắt cá bằng lưới sao?

"Cậu thích kiểu gì vậy? Chỉ được thích một người thôi chứ."-JungKook quát vào mặt Taehyung.

"Không ghét thì là thích còn gì nữa. Vậy thích một người phải ghét cả thế giới à?"-Taehyung bĩu môi.

"Khoan đã, hình như có cái gì đó sai sai. Khái niệm 'thích' của tớ và cậu nó lệch nhau quá nhiều rồi thì phải. Khó qua bỏ qua đi."-JungKook nắn nắn mi tâm xua tay.-"Đêm ngủ cậu gọi tên Yoongi thống thiết như vậy, không bình thường lắm."

"Cái gì gọi là không bình thường? Từ bé đến giờ chỉ có Yoongi là thân thiết với tớ, chỉ mình cậu ấy là đã ngủ chung giường với tớ, đêm tớ sốt không gọi cậu ấy thì gọi ai? Gọi cậu chắc? Bỏ đi, cậu lại chẳng ngủ như chết. Hôm đó ai mà biết được cậu lại tỉnh giữa đêm chứ, lại còn mộng du đánh người ta xong ra ngoài hành lang ngủ báo hại tớ lôi cậu về muốn đứt hơi."-Nhắc đến đây Taehyung hơi kích động nói khá lớn.-"Mà lúc đó tớ lên cơn sốt, không tỉnh táo cho lắm nên mới nhầm người, nói lung tung, đừng để ý."-Hắn ho ho, nhỏ giọng lại.

"Không tỉnh mà còn chạy theo để bồng tớ trở lại giường, cậu thần thánh quá nhỉ?"-JungKook bĩu môi, nói chung là vụ này cậu phải làm rõ một lần, tính của cậu là vậy đấy, cứ phải rõ ràng sáng sủa mới chịu được.

"Cậu là cái đồ không não. Tớ không phải nhờ cậu vả đến tỉnh rồi sao?"-Taehyung nghiêm mặt nhìn cậu chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Tớ xin lỗi."-JungKook cúi đầu xuống tỏ vẻ hối lỗi nhưng thật chất cậu cúi xuống cười thầm đấy. Cậu thích Taehyung mà, cái này là theo định nghĩa thích của cậu, nếu Taehyung không thích Yoongi thì không phải là cậu có cơ hội rồi sao?

"Bỏ đi."-Taehyung thở ra, xoa xoa đầu cậu khẽ mỉm cười.-"Mà này, JungKook..."

"Hả?"-Cậu không phản ứng với Taehyung như trước nữa mà ngoan ngoãn đứng yên để hắn xoa đầu mình, bản thân còn chăm chú nhìn Taehyung. Hắn đứng dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt màu cam đang tỏa ánh sáng dịu dàng giống như vị thần sắc đẹp ôn hòa dịu dàng nhìn cậu.

"Ừm, Yoongi là người rất tốt, từ phẩm chất đến nhan sắc, cậu nên giữ cậu ấy cho tốt nhé. Yoongi thật sự rất thích cậu đấy."

Taehyung nói xong lập tức lấy khay thuốc rồi quay người rời khỏi.

Câu cuối của Taehyung nói giống như một gáo nước đá hắt thẳng mặt của cậu, lạnh lẽo làm cậu tỉnh táo.

Yoongi thích cậu?

Giờ nghĩ lại mới thấy, Yoongi luôn quan tâm đến cậu, lúc nào anh cũng đợi cậu để đi cùng vì sợ cậu lạc, anh còn bất chấp đi tụt lại phía sau vì muốn đi cùng cậu.

Yoongi đối với người khác thường kiệm lời, trả lời rất đúng trọng tâm, rất ít khi bắt chuyện với người khác. Nhưng anh nói với JungKook rất nhiều, thậm trí còn pha trò chọc cậu cười, đa số cuộc nói chuyện giữa cậu và Yoongi đều là Yoongi khơi ra trước.

Cậu sống trong yên bình thế này cũng nhờ có hơi thở của Yoongi lạnh lẽo luôn bao quanh, anh bảo vệ cậu khỏi đám người tò mò ngoài kia, nhất là đối với Evan, đến nhìn cậu anh cũng không cho phép.

Từ bữa ăn giấc ngủ của cậu anh đều đặc biệt để ý, cậu chỉ ăn dư lại một thìa thôi anh cũng hỏi han, đêm cậu ngủ hay xoay lung tung lại còn đạp chăn, không phải là Yoongi cẩn thận chỉnh cậu lại tử tế và đắp chăn lại cho cậu thì còn ai?

Taehyung? Hắn thuộc loại cam chịu, chỉ mặc cậu muốn ngủ thế nào kệ cậu, miễn cậu thoải mái là được rồi.Hôm bữa, cậu ốm, Yoongi còn dùng cả thân thể làm ấm cho cậu nữa.

Tất cả. Tại sao cậu không nghĩ đến chuyện anh vì cái gì mà đối xử tốt với cậu như vậy nhỉ?

Là thích. Là yêu thương. Là muốn nâng niu, cưng chiều và bảo vệ.

Vì sao đến giờ cậu mới để ý đến những việc anh đã làm cho cậu? Bởi vì, trong mắt cậu chỉ có hình ảnh bạn thân của anh. Kim Taehyung.

JungKook nhìn về phía hoàng hôn kia, màu cam đỏ rực rỡ sao lại khiến người ta nhức mắt như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời cậu gặp chuyện khó xử thế này. Người cậu thích là Taehyung nhưng người thích cậu lại là Yoongi còn người thích Yoongi lại là Hoseok, cứ người này thích người kia thế này không phải tất cả đều khó xử hay sao?

__________

Về đến phòng bệnh của Yoongi, cậu thấy Hoseok đang ngồi gọt táo bên cạnh giường bệnh, không thấy Taehyung, chắc hắn về giúp má Jin xử lí công chuyện rồi.

"Cậu đi đâu lâu vậy JungKook?"

Giọng Yoongi khàn khàn, hơi yếu nghe giống tiếng mèo kêu làm trái tim người nghe thắt lại, vừa thấy cậu ở ngoài cửa anh đã nhoài người ra gọi cậu vào trong, còn lấy miếng táo Hoseok khổ sở gọt cho anh ấn vào tay cậu làm Hoseok ai oán không phục bĩu bĩu môi.

"Tớ đi ra ngoài hóng gió một lát."-JungKook mỉm cười ngồi bên cạnh Hoseok.-"Để tớ giúp."

"Không cần, tớ tự làm được mà."-Hoseok ngoan cố không cần giúp.

"Này Jung Hoseok, vấn đề không phải là cậu muốn giúp hay không mà là quả táo cậu gọt thật sự không ăn được, nhìn xem, quả táo tròn vành vạnh vậy mà cậu phập nó thành cái hình thù quái quỷ nhìn như chuột gặm dở thế này thì ai còn dám ăn."-JungKook lườm Hoseok, trấn lột con dao tự lấy quả khác gọt.

"Cậu cần thiết phũ phàng như vậy không?"-Hoseok xụ mặt.

"Bảo sao Yoongi không ăn mà lại đem đi cho, bởi vì cậu ấy sợ táo của cậu bị nhiễm độc đấy, nhìn đi thâm xì cả vào rồi. Thiếu gia à, tự gọt tự ăn đi."-Cậu cười ha hả véo má Hoseok.

"Aiz... cậu giỏi thì cậu gọt đi xem nào, cậu còn thiếu gia hơn tớ ấy."-Hoseok lườm đểu.

JungKook không nói gì, chỉ cười, tay thoăn thoắt làm đúng một đường cơ bản, quả táo trắng phớ nguyên vẹn trong tay ném cho Yoongi gặm, còn nguyên một vòng vỏ không bị xứt xẹo tí nào ném vào mặt Hoseok.

"Nhìn đi, trình độ phải thế này mới lấy vợ được nghe chưa? Chú phải theo anh học dài dài."-JungKook cười ha hả.

"Cậu gọt hay vậy?"-Hoseok tròn mắt.

"À, lúc tớ thấy buồn thường lấy táo, lê, các loại coi như đầu người mà gọt chơi chơi ý mà."

"Đồ biến thái."-Hoseok lùi về phía sau, sợ hãi tránh xa JungKook.

"Hahaaa..."-*Cười ngặt nghẽo*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg