25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 25


Sáng hôm sau, cả lũ lại tập trung ở dưới sân khu tập huấn để nghe lảm nhảm, nhìn Yoongi và Taehyung kìa, hai đứa ngáp sắp rách cả mồm rồi.

À, hôm nay có cái mới nha, cậu nghe mang máng là có trường khác cũng đến đây học hay sao ấy... Hình như là, trường nữ sinh?

Thấy các cô gái thướt tha váy ngắn tóc mây nhẹ nhàng đi từ cổng vào, Taehyung tỉnh cả ngủ, hắn như cỗ máy đã được lập trình nhanh chóng lủi đến chỗ nào đó khuất nhất, haha, hắn là nhát gái sao?

Cái ông thầy trên kia đang đề nghị mọi người nhiệt liệt chào mừng các cô gái kia kìa, học sinh trường cậu gào cũng to, vỗ tay cũng to, cậu nhìn qua hội mình có Yoongi là hứng thú nhất, nhàn nhạt vỗ tay hai ba cái vừa vỗ vừa ngáp ngủ, Jin và Taehyung hình như đều nhát gái, Hoseok và Jimin thì không nói đến, chúng nó mà chém gió thì không có ngoại lực nào cản được hết, trời sập cũng không ảnh hưởng, còn cậu, cậu chỉ nhìn thôi, mỉm cười một cái cho xong chuyện. Trường khác vào thì trường cậu cũng chuẩn bị ra đi rồi, hạn là chỉ ở một tháng, hiện tại đã qua ba tuần rồi, còn tuần này nữa là tất cả về trường rồi cho nên là có thêm người cũng không có ảnh hưởng gì hết.

Tập trung xong cũng đến giờ cơm, cậu nghĩ đến cơm là tung tăng hẳn, hôm nay là cơm thịt viên và canh cải trắng nha, thịt và cải ở đây đều là người dân nuôi trồng, không thuốc sâu không tăng trọng nên vừa ngon vừa thơm, nghĩ đến là cậu thèm nhỏ dãi rồi.

Tự nhiên bước chân cậu dừng lại, trước mặt cậu là cô gái xinh đẹp như thần tiên với mái tóc dài mềm mại, đôi mắt to tròn trong veo, mũi cao môi hồng, cậu xuýt xoa, cô gái đó cứ phải gọi là mĩ nhân nhưng mà cái này không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây chính là cô ấy đang nắm tay Taehyung cười nói kia kìa. Người ta đúng là mĩ nhân đấy nhưng mà vẻ mặt Taehyung hiện tại không khác gì gặp quỷ hết, hắn đứng hình đực mặt không cựa dù chỉ là một ngón tay. JungKook thấy hắn như vậy cũng an tâm, riêng chuyện Yoongi cậu đã không thể xử lí, thêm chuyện Taehyung có tình cảm với con gái nữa thì chắc là tình đầu của cậu coi như bể bóng. Cơ mà con gái con đứa, xinh đẹp thế kia mà sao mặt dày thế? Người ta đã không muốn động chạm lại còn làm cố vô. Không được rồi, cậu sắn tay áo hùng hổ tiến lại chỗ Taehyung.

"Này đầu đá, cậu không ăn cơm sao? Đứng đực ra đây làm gì?"-Cậu đẩy hắn một cái sau đó nhìn về phía cô gái kia, cười một cái.-"Xin chào, tớ là bạn của tên này, làm phiền cậu nha, nếu bây giờ tớ và cậu ta không đi lấy cơm thì hết phần ngon mất."

Nói xong toan kéo Taehyung đi thì cô gái kia kéo hắn lại, tròn vo đôi mắt nói.-"Cậu không thể đi lấy cơm giúp Taehyung sao?"

Cái gì? Nói thế thì khác nào coi cậu là nô bộc khổ sai hả? Aigu, đôi mắt kia vừa rồi còn thấy đẹp sao bây giờ cậu lại muốn coi nó là bánh trôi mà chọc nát vậy nhỉ?

"Taehyung chân tay nguyên vẹn có thể tự đi lấy cơm của mình mà, cậu ấy luôn thích tự thân vận động. Đúng không?"-Cậu cố cười nhưng mà cười còn méo mó hơn cả khóc nữa, cậu nhéo hông Taehyung một cái, ra hiệu cho hắn biến ngay khỏi móng vuốt của con gái.

Được cái hắn cũng hiểu ý nhanh, gật đầu với tôi rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ mặc con người ta kéo tay cậu đi lấy cơm, tự nhiên cậu thấy thỏa mãn, haha, quá vui.

"Này, tớ vừa cứu cậu, cậu giúp tớ lấy cơm đi."-Cậu ngôi trên ghế phất tay ra lệnh.

"Không phải tay chân cậu còn đầy đủ hay sao?"-Taehyung ngây ngốc nhìn cậu.

Mặt JungKook lúc này so với đít nồi còn đen hơn, ai bảo hắn nhại lại lời của cậu vậy chứ?

"Có lấy hay không?"-Cậu trợn mắt nhìn hắn.

"Uống thêm nước gì không?"-Taehyung vốn hiền lành dễ bắt nạt mà, đương nhiên hắn cũng không từ chối.

"Coca là được rồi."-Cậu lập tức thu đôi mắt ác quỷ, thay vào đó là nụ cười tỏa nắng.

"Ừ."

Nói xong cầm hai cái khay đi lấy cơm. Chu choa, càng ngày cậu càng thấy Taehyung đáng yêu chết đi được.

Hôm nay cũng như mọi ngày, BTS cùng nhau ngồi một bàn vui vẻ ăn cơm và cùng nhau trò chuyện. Jimin có nhắc đến cô gái vừa rồi đứng cạnh Taehyung, cậu ấy hơi thắc mắc.

"Tiểu thư họ Min đấy, Min Yuna."-Hoseok liếc qua Yoongi một chút rồi tiếp tục ăn cơm.

"Hế, vậy là họ hàng nhà Yoongi sao?"-JungKook bóc chai nước ra tu một hơi.

"Đâu phải cứ là họ Min thì phải là họ hàng với tớ. Mà tớ cũng không rõ nữa, họ Min dân số cũng xấp xỉ họ Kim đấy chẳng ít đâu."-Yoongi nhún vai, không quan tâm. "Em quen sao Taehyung?"-Jin nghiêng đầu hỏi.

"Hay là thế nhỉ?"-Taehyung mơ hồ chống cằm.-"Bây giờ em quên luôn mặt cậu ấy rồi."

"Bỏ đi, đứa phải thức đêm để nhớ tên bạn cùng lớp như em anh không còn gì để nói."-Jin lắc đầu.

"Thức đêm á?"-JungKook ngạc nhiên.

"Taehyung có một chút vấn đề về nhận diện con người ấy. Cậu ấy phải thật ấn tượng hoặc mưa dầm thấm lâu may ra mới nhớ được."-Hoseok ho ho mấy cái rồi nói tiếp.-"Ngày xưa tao dai dẳng theo mãi Taehyung mới nhớ tên đây này, đừng nói cảm xúc lúc nghe cậu ấy gọi tên tao, trời ơi, hạnh phúc dã man, lúc ấy tao khóc được luôn ấy."

"Này, cậu nhớ chúng tôi không?"-Jimin chỉ mình xong chỉ qua NamJoon và JungKook.

"Có chứ. Jimin đáng yêu mà, NamJoon thông minh, các cậu vào lớp rất nổi bật."

Nghe Taehyung nói xong, Jimin ôm mặt cười ha hả vui vẻ, NamJoon tuy không thể hiện ngoài mặt nhưng khóe mép đồng dạng co giật.

"Còn tớ?"-JungKook chỉ mặt.

"Ngày đầu tiên chào cờ, cậu...là đáng sợ nhất."-Taehyung bình thản.

"Cậu..."-JungKook trừng mắt căm phẫn.-"Tớ vô cùng hiền lành."-Nói xong cụp mắt, đút một miếng cơm to vào mồm.

"Khụ."-*tất cả ai nghe qua đều đồng loạt nôn*

"Ý gì?"-JungKook bẻ gãy đôi đũa, thâm trầm nhìn một vòng.

"A,JungKook hiền nhất."-Yoongi cười cầu tài nhanh chóng thu xếp dọn dẹp chỗ cơm dư của mình, tiện thể lẩn trốn.

"Hiền. Hihi... hiền. NamJoon định nghĩa cho tao chữ 'hiền' với."-Jimin lau mồm, húych eo NamJoon.

"Ừm, là người có đức hạnh không gây nguy hại ấy, nhưng mà từ đó và JungKook tao thấy nửa xu quan hệ cũng không có, gắn nó với từ 'hiền' chính là đảo lộn chân lí, hủy hoại nền giáo dục tốt đẹp của MMc."-Nói xong nhanh chân bê khay thức ăn chạy biến.

JungKook cũng nhanh lắm, cho muỗm múc canh vào mồm mút một cái rồi dùng nó nhắm thẳng đầu NamJoon, đương nhiên trúng lại còn kêu rất to.

"Bỏ tội bán đứng tổ quốc nha mày."-Cậu cười bỉ ổi rồi tiếp tục dùng bữa của mình, tự nhiên thấy yên ắng, cả nhà ăn đang nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.-"Nhìn cái gì? Chưa thấy thiên sứ đánh người bao giờ à?"

"Cậu bị bệnh nặng lắm rồi đó JungKook."-Taehyung vốn mặc kệ JungKook chém nhưng mà cậu càng ngày càng trở nên ảo tưởng rồi.

"Kệ tớ."-JungKook lè lưỡi, tiếp tục ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg