26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 26


JungKook đút tay vào túi quần, đá đá hòn sỏi ở dưới sân. Trong mắt của Taehyung cậu vốn là người xấu xa độc ác à? Cậu cũng muốn hiền lành tử tế lắm nhưng mà cậu làm không nổi, bộ mặt giả tạo kia cậu không treo lên được. Phải làm thế nào bây giờ?

"Jeon JungKook đúng không?"-Một giọng nữ trong trẻo vang lên. Kia không phải Min Yuna à?

"Ừ."-Cậu gật đầu.

"Tại sao từ khi gặp cậu tớ lại có ác cảm nhỉ?"-Cô bé dùng bộ mặt ngây thơ nghiêng đầu thắc mắc đáng yêu như con cún nhỏ.

"Tại vì tớ đẹp trai."-JungKook cố nặn ra nụ cười với con người đối diện. Mẹ nó, đầu đứa con gái này bị nhiễm electron à? Làm như cậu cần nó yêu quý lắm vậy, haha, làm ơn đi, cậu muốn sống yên bình.

"Tớ cũng đẹp."-Nó tỉnh bơ xoay xoay lọn tóc.

"Cậu gọi tớ lại chỉ để nói mấy câu có thể 'đi tè' thế này thôi hả? Nếu vậy thì tớ không rảnh, tớ có hẹn với Taehyung rồi."

Nói đến Taehyung, mặt cô bé đanh lại, không còn vẻ ngây thơ như trước nữa, đôi mắt to tròn trưng lên như dọa ma.

"Tớ biết Taehyung đã 8 năm rồi, cậu đừng hòng cướp Taehyung của tớ."

Cậu khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn cô bé, oa, nói thật, vụ này thú vị phết đấy chứ.-"Cậu vì gì mà nói tớ không được cướp? Taehyung đâu phải của cậu."

"Vì gì? Vì tớ là Min Yuna. Con gái út của công ti thời trang M&M."-Cô bé vỗ vỗ vai của cậu.

"Còn tớ là Jeon thiếu, con trai cả của tập đoàn J&J."-Cậu ghé sát vào tai cô nói rồi cười ha hả quay đi để cô bộ mặt thối ruột ở lại. Vui quá, trêu con gái thật vui, ahihi... Nghĩ lại, Yuna cũng chỉ là đơn thuần, không ghét được, những con người như vậy phải được nâng niu nha, nhưng mà...cậu nói rồi, cậu là nhân vật phản diện từ bé chưa biết nâng cái gì hết chỉ biết chà đạp thôi.

Cậu vừa về đến kí túc xá, NamJoon đã quăng cho cậu chiếc điện thoại nói là mẹ cậu vừa gọi đến và bảo cậu gọi lại cho mẹ.

"Alo."

"Kookie à."- Mẹ Jeon hô lớn, rất lớn, lớn đến nỗi cả phòng hầu như ai cũng nhhe thấy trừ Yoongi đang đeo tai nghe.

"Junie à."-JungKook nghe thấy tiếng mẹ liền cười rất tươi, phóng lên giường ngồi tám với mẹ.

"Em có nhiều bạn chơi quên mẹ em rồi phải không? Chẳng thấy điện đóm gì về nhà là thế nào?"-Mẹ Jeon đúng kiểu trách mắng. Cậu cũng muốn gọi về cho mẹ lắm chứ nhưng mà vừa rồi ốm, giọng bị lạc đi nhiều, mẹ mà nghe qua thế nào cũng lo lắng nên cậu không có gọi.

"Vừa rồi ở đây mới bão nên bọn con bận lắm."

"À, mẹ có nghe nói nha, sao rồi? Em có trắng được hơn tí nào không hay về đấy đày thành con trâu rồi?"

"Junie à, con trai mẹ trắng thì là thư sinh sang chảnh mà ngăm ngăm thì là đẹp trai quyến rũ, mẹ không phải lo cho nhan sắc của con làm gì cả, mệt em bé ra."-JungKook cười xòa, da cậu đâu có bắt nắng, nhưng mà ánh mắt của đám người kia là thế nào? Hình như là khinh bỉ đến không nói thành lời hay sao ý.

"Haha, mẹ quên mất Kookie là con của mẹ nha."-Mẹ Jeon cười sảng khoái.-"A, nhắc đến mới nhớ, em gái khỏe lắm nhé, vừa siêu âm xong, em bé vừa khỏe vừa đầy đủ điện nước, haha."

"Thôi đi mẹ, mới có gần bảy tháng, cái gì mà đầy đủ điện nước chứ?"-JungKook thầm khinh bỉ.

"Thôi bỏ đi. Em nhớ về sơm sớm nhé, mẹ nhớ em vãi chưởng ý."-Mẹ Jeon hôn vào điện thoại.-"Sụt đi cân nào là chết với mẹ em nghe chưa?"

"Nghe rồi a."-JungKook mỉm cười gật đầu.-"Bye mẹ."

"Sao rồi? Vợ tương lai của tao sao rồi?"-Jimin ngó đầu sang hỏi.

"Vợ thằng cha mày ấy. Vớ va vớ vẩn."-JungKook gõ vào đầu Jimin một cái.-"Em bé khỏe lắm, mẹ còn bảo điện nước đầy đủ." "Vãi ạ."-Jimin bĩu môi.-"Nhắc đến điện nước, Min Yuna công nhận điện đóm nước lôi ngon ra phết đấy, Taehyung quả này trúng mánh."

Nhắc đến Yuna, cậu muốn đánh cho tên này một phát, ai cho nhắc? JungKook bĩu mỏ.

"Nước lôi của Yoongi vẫn hơn."-Taehyung nhìn Jimin một cái rồi tiếp tục quay về quyển sách.

"Tớ thì liên quan gì?"-Yoongi giật mình.

"Cậu mà đem đi đun chắc chắn được nhiều nước."-Taehyung dở sang trang tiếp theo. Ý hắn là đem đun núi băng là Yoongi đó.

"Khụ khụ."-Cả đám ho. Tên Taehyung này đúng là một tờ giấy trắng.

_________________

Ngủ đến giữa trưa, có người gõ cửa kí túc xá. JungKook có nghe nhưng lười dậy, cựa mình một chút rồi ngủ tiếp, mẹ nó, hai tên nằm bên cạnh này rõ ràng còn thừa chỗ mà lại nằm sát thế này, chắc là định kẹp cậu nóng chết phải không? Cậu dang chân, gác lên người Yoongi, quăng luôn đầu mình lên ngực Taehyung, nằm vắt vẻo thế này mới là thoải mái nhất.

Cuối cùng Jin cũng là người ra mở cửa.

"Yuna? Em tìm Taehyung à? Nó ngủ chưa dậy."

Yuna? Đầu cậu ong ong, không được, con bé này định chiếm đoạt người của cậu à?

"A, em tìm JungKook."-Yuna e thẹn mỉm cười với Jin.

Tìm cậu? Đầu cậu có phần đau hơn nha. Định trả thù à? Còn lâu cậu mới sợ nhé. Lêu lêu.

"JungKook cũng đang ngủ em ạ."

"Hai người họ ngủ cùng nhau ạ?"-Đôi mắt to tròn long lanh ngập nước của Yuna làm người ta phát thương.

"Đúng vậy."- má Jin gật gật đầu.-"Chúng nó chung giường mà."

"Em phải xem."-Cô bé nghe đến đây phát giận, mở bung cửa, đẩy Jin ra tự nhiên nhìn vào trong phòng.

Đậu xanh, người ta ngủ có cái méo gì mà nhìn?

Xa xa, Jimin đang ở trần mặc quần đùi ôm cái gối mơ màng ngủ, NamJoon tương đồng gác chân lên người Jimin. Giường kia có tên Hoseok nằm chiếm cả một cái giường, dang tay bơi giữa đại dương, đương nhiên, đi bơi không mặc áo, mặc mỗi cái quần chữ nhật. Bên giường JungKook còn sốc hơn, chồng chéo lên nhau ngủ như cá mắc cạn, JungKook có thói quen ngủ nude nhưng mà ở đông người tế nhị nên cậu mặc quần đùi rồi, Taehyung đắp chăn kín mít hở mỗi lòng bàn chân với từ mũi hất lên, Yoongi mặc pijama tướng ngủ rất tử tế.

"JungKook."-Cô bé nhìn qua thân thể trắng bóc của cậu mà rơi luôn cái điện thoại trong tay.

Cậu biết nhưng không thèm mở mắt, mặc kệ luôn, dù sao cậu cũng không có trần truồng gì hết, xoay người về vị trí giữa rồi nằm úp xuống, bây giờ cậu vẫn chưa muốn dậy gì hết, vì một người mà hi sinh giấc ngủ, xin lỗi cuộc đời, JungKook không làm được.

"Ối dồi ôi... gái."-Hoseok mở mắt thấy Yuna đang đứng ngoài cửa cái giật nảy cả tâm hồn, nhanh chóng chui xuống giường trốn.

"Cái gì? Gái cái gì?"-Jimin nghe tiếng cá voi đại dương của Hoseok liền bật dậy nhìn ra cửa.-"Ôi đời trai của tôi."-Nó hét được câu cuối rồi lăn đùng ra ngất.

"Con gái con đứa sao lại xông vào phòng đàn ông thế này? Còn không ra ngoài?"- Yoongi bị dựng dậy, nhìn ra cửa quát một câu làm cô bé kia sợ chạy bán sống bán chết.

"Tìm JungKook đó."-NamJoon đã mặc nhanh cái áo, gọi cậu dậy.-"Mày mà không xử lí, mai kia nó mà đến đây ban đêm thì chết cả lũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg