32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 32


"Ồ."-Jin vẫn ôn hòa, mỉm cười nhưng không cho Evan vào mắt.-"Vậy anh cứ áy náy nốt phần đời còn lại đi, đến lúc ấy, chắc là tôi sẽ tha thứ cho anh đấy."

"Jin à."-Evan nhíu mày.

"Đừng nhắc đến tên anh trai tôi."-Taehyung một tay bóp nát chai nước cam mà JungKook vừa uống xong, mặt không cảm xúc nhưng đáy mắt hiện lên tia phẫn nộ.-"Tốt nhất là anh nên yên phận và tránh xa anh Jin ra. Tôi sẽ không nể mặt anh đến hai lần đâu."

Không gian càng ngày càng tĩnh lặng, đến người kiệm lời như Taehyung cũng phải lên tiếng thì mọi người cũng biết sự nghiêm trọng của sự việc rồi đấy.

"Anh em ăn uống no say đi nhé. Anh mệt, về nghỉ đây."-Jin quay ghế lập tức bước đi, anh phải đi nhanh nếu không sẽ khóc ra đây mất.

"Mọi người ở đây đi, tớ đi theo anh."-NamJoon cũng đẩy ghế, chạy theo Jin, không quên tặng cho Evan cái lườm sắc lạnh.

"Ahihi, vừa mới bắt đầu đã sao thế này. Tiếp tục nào, tớ sẽ quay."-Hoseok đứng lên phá bỏ không khí u ám này, bò lên bàn xoay chai.

Cái chai xoay tròn rồi dừng lại ở chỗ Yoongi.

"Đúng dịp quá, tớ cũng đang có chuyện muốn nói thật đây."-Yoongi cười híp mắt, khoan khoái đứng dậy.

Sao tự dưng sống lưng JungKook lạnh thế nhỉ? Phải hay không gió mùa Đông Bắc về?

Anh hướng thẳng về phía JungKook đi đến đối diện cậu.-"JungKook, tớ thích cậu."

"Ồ."-Cả đám nháo hết lên, ngoại trừ bốn người Taehyung, JungKook, Yoongi và Hoseok.

Về phía JungKook, cậu chắc chắn sẽ có ngày cậu phải đối diện với ngày này, nhưng cậu không ngờ nó đến nhanh như vậy, nói không rung động là nói dối nhưng mà rung động này không phải là thích hay yêu mà chính là sợ hãi không biết đối diện với sự việc này thế nào. Bất quá, nói thật vậy, thật sự cậu cũng không muốn làm Yoongi tổn thương nhưng mà cậu không muốn sống trong nỗi lo lắng như thế này.

"Ý cậu thế nào?"-Yoongi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt hỏi cậu.

"Tớ cũng muốn nói thật."-Cậu xoay đầu nhọn của chiếc chai về phía mình.-"Tớ thật ra là yêu đơn phương Taehyung. Yoongi à, là tớ thích Taehyung trước khi Yoongi nói thích tớ. Tớ không muốn xin lỗi cậu vì tình yêu không thể ép buộc cho người này hay cho người kia được, cái sai ở đây là không trao đúng người thôi. Người anh em à, tớ nghĩ cậu trao tình cảm nhầm người rồi."-Cậu hít một hơi sâu, xổ một tràng, nghĩ lại cậu cũng không biết cậu đang nói cái gì nữa.

"Ăn ngay nói thẳng, đây là chỗ tớ thích cậu đấy JungKook."- Nét cười của Yoongi có phần đậm hơn, anh chìa tay trước mặt Taehyung.-"Tớ biết chuyện này từ lâu rồi, chỉ muốn khẳng định lại một chút thôi. Đây không phải phim mà tớ cũng chẳng phải thằng không biết suy nghĩ, cho nên là người anh em à, tình cảm 17 năm của chúng ta không thể vì một người con trai mà sứt mẻ được. Hạnh phúc nhé."

Taehyung có điểm ngớ ngẩn, đến khi Yoongi dùng cái tay chìa ra kia vả cho hắn một cái hắn mới tỉnh, ôm chầm lấy Yoongi, hai mắt rơm rớm nước.-"Yoongi à, tớ thích cậu chết mất."

*Boong* Một chai nước bay vào đầu Taehyung.-"Tem tém lại."-Trán JungKook treo ba vạch đen.

"Không thể tin nổi. JungKook yêu đơn phương Taehyung á?"-Jimin trợn ngược mắt lên trời, ngất xỉu làm mọi người cười rung cả rốn. Nói xong, lòng ai cũng thanh thản, Hoseok thở phào một hơi, quay chai về phía mình.

"Tớ cũng muốn nói thật." "Nói đi."-Tất cả vui vẻ hò hét.

"Thật ra tớ thích Yoongi."

*Quác quác* Quạ bay đầy đầu.

JungKook tỉnh sớm nhất, tháo chiếc giày ra ném giữa mặt Hoseok.-"Thằng ôn này, mèo nhà tao kêu meo meo đấy. Trời ơi, nói chuyện ai cũng biết thì nói làm gì? Mày soi gương xem trên trán mày còn gắn chữ 'Tôn sùng Yoongi' kia kìa. Mất cả mấy giây vàng bạc của ông."

Yoongi nghiêng đầu nhìn Hoseok đang quằn quại dưới đất kia, khóe miệng hơi nhếch lên. Từ trước đến nay anh quên mất bên cạnh mình có một chú cún nhỏ, lúc nào cũng ở cạnh và cưng chiều anh hết mình đến nỗi nguyên cả cái trường Bigstar ai cũng biết là nó thích anh. Con cún nhỏ này, sao giờ anh mới để nó vào mắt nhỉ?

____________

Quay qua NamJoon đang đứng phía sau Jin, cậu ấy không dám tiến lại phía anh, cậu sợ anh sẽ lại bỏ chạy lần nữa, lúc đó cậu sẽ không tìm được. Cậu nghĩ kĩ rồi, cứ để anh yên tĩnh một chút để cân bằng lại cảm xúc, lúc ấy cậu đứng bên anh cũng không muộn.

15 phút. Nửa tiếng rồi đến nửa đêm. Anh vẫn chỉ đứng như vậy nhìn khoảng không xa xăm trước mắt. Tầm ấy thời gian đủ để cân bằng lại cảm xúc rồi, NamJoon tính toán một lúc sau đó bước về phía anh, đứng phía sau lưng ôm cả vai của anh vào lòng mình.

"Em sợ anh lạnh thôi."

Thấy anh không phản đối, NamJoon xiết vòng tay lại một chút. Cậu biết lúc này anh rất khó chịu, anh muốn buông thả tất cả nhưng không thể, chuyện anh khó chịu mấy năm nay NamJoon đều thấu, bố của cậu là hiệu trưởng của trường, từ nhỏ cậu đã gắn liền với ngôi trường này, chuyện anh và Evan năm ấy ít nhiều cậu cũng nghe học sinh và giáo viên nói qua. Năm ấy thấy anh đứng trên sân thượng khóc mất cả tiếng đồng hồ, cậu đã có cảm giác muốn ôm lấy anh như thế này rồi nhưng cậu làm gì có can đảm như vậy. Anh là Kim thiếu gia, học sinh xuất sắc và tài năng toàn diện, thân hình và gương mặt xinh đẹp giống như trạm khắc. Còn cậu? Lúc ấy chỉ là học sinh cấp 2, con trai của hiệu trưởng nhỏ bé làm sao so sánh được với anh. Nói ra, cậu chính là ngưỡng mộ anh 3 năm nay rồi, chỉ là...cậu mơ hồ không dám đến gần anh mà thôi.

"Cảm ơn NamJoon."-Jin run run giọng, vẫn ngây thơ vẽ lên nụ cười ngốc nghếch.

NamJoon kéo anh ngồi xuống thảm cỏ, nhìn lên trên bầu trời sao đêm rực rỡ, khẽ vỗ lưng của anh.-"Em không biết an ủi người khác. Cho anh mượn vai này, cắn cũng được, đánh cũng được, nếu không thích bạo lực thì dựa vào nó và khóc hết đi, em sẽ là chỗ dựa cho anh mà. Còn nữa, ngừng điệu cười thiểu năng đó đi, xấu muốn chết."

Cậu vừa dứt lời, Jin đã khóc rú lên, to ơi là to, đến NamJoon còn giật mình tí thì cắn phải lưỡi, má Jin bình thường biết giữ hình tượng lắm mà, nhìn đi, bây giờ có giống con hà mã nước mũi nước dãi vung vẩy tèm nhem không hả?

"Em bảo anh xấu."-Ổng lèo nhèo vừa nấc vừa đập NamJoon.

"A, em xin lỗi."-NamJoon ôm vai nhăn nhó như khỉ.

"Em phải chịu trách nhiệm với anh."-Má Jin hít hít mũi, lau qua mặt nhìn NamJoon.

"Ha, giỏi. Anh biết cách chơi đấy. Thì ra là anh đề bạt em làm hội phó BTS, để em gần anh đều là có ý đồ phải không? Không ngờ sống đến từng này lớn rồi mà chính mình còn bị thả thính."-NamJoon tròn mắt.-"Bất quá, em ăn hết thính rồi, em là người ăn được làm được, em sẽ chịu trách nhiệm với cả anh và cả thính của anh."-Hiếm hoi lắm NamJoon mới vẽ ra được nụ cười.-"Dựa vào đây, khóc hết đi rồi về. Hết hôm nay nước mắt của anh cũng là do em chịu trách nhiệm đấy nhé."

"Ừ."-Jin dựa vào vai của NamJoon, khóc nốt mấy giọt nước mắt dành cho người cũ. Anh tự hứa với bản thân từ mai sẽ mạnh mẽ, không mất hình tượng thế này nữa.

"Evan...

Đây là cuối cùng tôi khóc vì anh, giữa chúng ta coi như là không ai nợ ai."-Jin.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg