49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap49


Nó vừa thổi vừa nói, có vẻ rất bận rộn. Tự nhiên Yoongi thấy hốc mắt của mình cay cay, anh lấy ngón tay bị thương ra khỏi tay Hoseok, ngón tay lạnh lẽo chạm vào má của nó, từng ngón từng ngón một bao lên một bên má ấm áp, nghe nó nói thế, tim anh cũng xon xót.-"Sao cậu phải khổ như vậy?"

Hoseok cọ cọ vào bàn tay của Yoongi.-"Nỡ phải lòng rồi thì phải nghe theo tiếng gọi trái tim thôi chứ biết làm sao bây giờ? Cậu không quan tâm đến tớ cũng không sao cả, chỉ cần được nhìn thấy cậu khỏe mạnh và hạnh phúc là tớ vui rồi, thật đấy."

"Đồ ngốc."-Yoongi bật cười nhéo mũi Hoseok.-"Vậy tại sao cậu cứ phải đứng đằng sau lưng tớ làm gì?"

"Để bảo vệ cậu, khi cậu ngã tớ còn có thể đỡ, thật ra lùi lại một chút cũng tốt, có thể nhìn cậu được rõ hơn, bao quát cậu tốt hơn."-Hoseok cầm li cacao ấm áp nhét bàn tay lạnh của Yoongi.

"Đừng đứng sau lưng tớ nữa."-Yoongi cúi đầu xiết chặt cốc sứ trong tay.

"Cậu thấy phiền à?"-Hoseok dẩu môi đáng thương.-"Tớ sẽ yên lặng và không làm phiền cậu đâu, chỉ cần..."

Hoseok chưa nói xong thì môi truyền đến cảm giác ấm áp, là Yoongi chủ động hôn nó, nó mở trừng hai mắt nhìn anh, ngạc nhiên không đỡ nổi.

Dù chỉ chạm nhẹ lên môi thôi nhưng đối với Hoseok giống như cả thế giới đang bắn pháo hoa, đầy đủ màu sắc và trấn động lòng người, giây phút này làm ơn dừng lại ngay đi, nó không muốn thoát khỏi giấc mộng này.

"Tiểu ngu xuẩn thở ra."-Yoongi tách môi ra khỏi Hoseok, bật cười vỗ vai nó, gấp quá đến nỗi quên cả thở, hài quá đi.

"Tớ đang mơ à?"-Nó ngây ngô.

"Cậu không cần ở sau lưng tớ mãi như vậy, cứ trực tiếp đứng cùng tớ là được rồi, tay tớ rất lạnh có cậu làm túi sưởi cũng được."-Yoongi nhìn ra cửa sổ uống cacao, vẫn nhàn nhạt như vậy nói với Hoseok.

"Oa, tớ rất vui đó, vui muốn chết luôn đây này."-Hoseok chạy sang bên ghế của Yoongi trực tiếp ôm lấy anh.

"Đúng là chẳng lớn tí nào cả."-Yoongi chẹp môi lắc lắc đầu khẽ xoa đầu Hoseok.

Trong góc quán cà phê khá vắng vẻ vang lên tiếng cười ròn tan của hai người con trai làm không khí trong những ngày thu thêm trong lành hơn. Ngoài trời lá vẫn rụng, gió vẫn thổi nhưng trong tim của hai người vẫn thấy ấm áp. Mùa thu đúng là mùa của tình yêu.

___________

11 giờ đêm.

*Rengggg*

"Alo?"-JungKook lèm bèm với điện thoại đặt lên tai, cậu ngủ sớm dậy sớm thành quen rồi, ai cũng biết cho nên chẳng ai gọi điện thoại giờ này cả chỉ gấp lắm mới tìm nên cậu không tắt chuông.

"JUNGKOOK À."-Giọng thé thé gào rách trời.

"Mẹ kiếp, loại quái thú rừng rú biển sâu gì gọi cho mình vậy?"-JungKook bị dọa ném điện thoại xuống giường trùm chăn run rẩy.-"Đêm hôm khuya khoắt dọa ma người ta đúng là tâm địa thâm độc."

Taehyung đang đọc sách bên cạnh tháo kính xuống, làm anh hùng đứng dậy nhặt điện thoại nghe xem thằng nào gan lớn mạng lớn dọa được cả sư tổ hắc ám nhà họ Jeon sợ đến nỗi ôm chăn ngồi một lùi kia.

"JungKook à."-Chuyển qua giọng ngọt ngào.

"Jeon thiếu đã được đảm bảo về vấn đề sinh lí cho nên hiện tại không có nhu cầu. Đừng làm phiền."-Taehyung định tắt máy thì đầu dây bên kia nhanh chóng hú hét.

"Tao, tao Hoseok đây."

"Thằng điên, đêm hôm mày gọi người yêu tao định dở trò gì? Lại định diễn phim 'tình yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân' à? Tao nói cho Yoongi cạch mặt mày thằng khốn."-Taehyung bắt đầu thấy chua chua trong bụng.

"Ai? Thằng Hoseok hả?"-JungKook bật tung dậy, giật điện thoại, hét lớn.-"Thằng bố láo bố toét, được lắm, dám dọa ông mày, đừng để ông gặp mày nếu không ông cắt con chim nhỏ của mày cho vào máy xay nghiền nát rồi bỏ vào bồn cầu giật nước. Thằng súc sinh, mày chết ngay cho tao..."-Tim cậu giờ còn đập nhanh đây này, Hoseok quá quá quá quá đáng.

Taehyung giật lại điện thoại.-"Mày có việc gì không?"

"Tao, tao rốt cuộc cũng có người yêu rồi."-Hoseok mặc kệ bị nghe chửi, mặt vẫn rất hớn.-"Yoongi cuối cùng cũng đồng ý yêu tao rồi." Taehyung lạnh lùng tắt máy ném lên đầu giường, động tác quá ngầu.

"Thằng này ngáo lắm rồi. Đêm hôm rồi còn phát điên, thật khổ."-Tiếp tục đọc sách, còn JungKook tiếp tục nhét mông vêu vêu vào chăn, lót ổ tiếp tục ngủ, không quên nhắc người yêu xinh đẹp một câu.

"Đi ngủ sớm đi không mai lại treo hai cái mông thâm lên mắt các bạn lại bảo tớ ngược đãi động vật."

"..."-Người yêu xinh đẹp tức đến vò nát quyển sách nhưng không thể xuống tay vì đây là địa bàn của sư tổ hắc ám nên dù muốn chà đạp lắm nhưng ngại bị đuổi ra khỏi nhà nên thôi, coi như nhường.

__________

Sáng hôm sau, Taehyung vẫn là bị JungKook càm đi học chưa vào đến lớp đã thấy cảnh tượng Hoseok ôm lấy vai Yoongi rồi rúc rúc hõm cổ cọ cọ như con thú nhỏ còn Yoongi điềm nhiên vừa nhai bánh mì vừa đọc sách vừa đi, chẳng hề quan tâm đến cục ở cổ mình đang làm trò gì.

"Yoongi thơm quá."-Hoseok cười khúc khích.

"Ừm."-Yoongi thật ra rất lười để ý đến Hoseok, gió mùa cũng đã về cứ coi như mình có cái chăn êm mà hưởng thụ thôi, cái này anh làm được.

JungKook sốc đến há mồm, bỏ qua luôn bạn trai xinh đẹp mà nhảy vào lớp để nhìn cho kĩ vì thế cho nên bạn trai xinh đẹp mất điểm tựa liền cắm mặt vào tường nghe rõ tiếng *Bing* lớn, và Taehyung đầu đá đã tái xuất giang hồ.

"Taehyung à..."-JungKook nghe âm thanh lạ nên chạy ra, cậu thấy Taehyung ngồi sụp xuống sàn khổ sở ôm đầu đá nhăn nhỏ rất đáng thương.-"Cậu làm mẻ cả tường rồi đấy."-JungKook vừa xoa đầu cho Taehyung vừa lầm bầm.

"Tớ đau đấy."-Taehyung dẩu môi.

"Cho chừa."-JungKook kiểm tra lại thấy không bục cũng chẳng lõm miếng nào nên cậu mặc kệ Taehyung, cậu còn bận xử lí Hoseok nữa.

"Này thằng mặt dài."-JungKook xông tới kéo Hoseok ra khỏi người của Yoongi, tự nhiên anh thấy mát mát, khi quay lại đã thấy Hoseok bị JungKook túm đầu đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

"Ơ cái thằng này, sáng nay mày chưa uống thuốc à?"-Hoseok vừa la oai oái vừa hỏi.

"Vấn đề không ở chỗ tao uống thuốc hay chưa mà là ở mày, thằng chó, dám dọa ông mày giữa đêm. Mày có biết là tí nữa thì tao tè dầm không?"-JungKook bắt đầu chuyển sang giai đoạn lên gối.

"A, biết lỗi rồi, đau đấy nhá."-Hoseok ôm bụng.

"Thôi thôi, tớ xin. Cậu coi như nể mặt tớ tha cho Hoseok ngu dại một lần."-Yoongi bị tiếng kêu làm phiền nên miễn cưỡng đến can.

"Yoongi à."-JungKook lập tức dừng tay.-"Tớ còn tưởng cậu xuống đây đánh Hoseok phụ tớ."

"Khụ khụ..."-Hoseok ôm bụng ho ho.-"Đêm qua rõ ràng tao gọi điện thông báo rồi mà. Hiện tại Yoongi là của tao nhé, lêu lêu."-Ôm eo Yoongi khẳng định chủ quyền.

"Mày vì khoe mà gọi điện cho tao à? Quá chán sống, giỏi thì lết xác qua đây nhanh."-JungKook sắn tay áo.

Yoongi bất lực nắn nắn thái dương nhìn về Taehyung hất mặt sang phía JungKook một cái, vì là bạn thân lâu năm nên Taehyung rất hiểu ý, lập tức chạy đến khiêng người về chỗ.

"Bỏ ra quân bán nước này, cậu làm gì vậy? Tớ còn chưa xử lí xong thằng ôn thần kia mà. Này..."-JungKook đập đập Taehyung quát lớn.

"Yoongi thật giỏi."-Hoseok sửa lại đầu tóc, tặng người yê băng sơn một like.

"Im."-Taehyung trừng mắt.-"Cậu mà không im lặng tớ sẽ ôm cậu nhảy lầu ngay bây giờ đấy."

"Được rồi, được rồi, tớ còn chưa có con đâu, đừng bắt tớ phải chết vì thằng Hoseok, nó không đáng a."-JungKook ngoan ngoãn tụt xuống khỏi người của Taehyung, hắn cũng thuận theo thả cậu ra nhưng chân vừa chạm đất đã chạy mất, vừa chạy vừa chửi Hoseok.

"Mấy thằng này, khẩu vị nặng thật."-Jimin chống cằm xem hài kịch, vui quá không quên để lại một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg