48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap48

Khi mẹ về nước, Hoseok cũng theo mẹ về nhà ở luôn rồi vì nó đâu thể làm bóng đèn giữa hai thằng đó mãi được. Nghĩ đến đây Hoseok ôm giường thở dài, chúng nó còn nghĩ đến việc hợp thể rồi còn mình thì cô đơn lẻ bóng đến cái lông chân của Yoongi còn chưa được chạm tới, chậc, thế giới đúng là đầy rẫy những bất công. Chán quá không có việc gì làm, tính gọi điện cho SeokJin thì NamJoon nghe máy nói một tiếng 'bận' rồi cúp máy nhanh như sét, thôi thì tâm sự cùng Jimin vậy, cậu ta cũng lẻ loi như Hoseok mà.

"À lố. Dầm xề ố."-Jimin dùng giọng đi mây về gió của mình nghe điện thoại.

"Xuống tới đất chưa?"-Hay còn bay trên trời?

"Đợi khi tao xuống đất tao nhất định sẽ hạ cánh lên cái mặt sân bay của mày."-Jimin rất sảng khoái.

"Dẹp đi."-Lí do của nó khi liên lạc với Jimin không phải để chửi nhau.-"Rảnh không?"

"Không."-Không cần suy nghĩ, trả lời luôn.

"Mày thì bận cái gì?"-Jimin luôn là người không có việc làm nhất mà.

"Bây giờ tao đang bận chứng minh mình là con bố tao bằng cách bám đít 24/24 đây. Khổ quá, ổng cứ bảo một mình mẹ tao đẻ ra tao còn ông ấy thì không có huyết thống, tao tủi ghê."-Jimin sụt sịt.

"Vụ Kim gia đấy à?"-Hoseok hỏi.

"Đó là một phần nhỏ thôi, bố tao không muốn nói chuyện với bác Taeko nên mới đem tao đi cùng ấy. Bố tao lạnh như băng, đâu có nói được mấy câu đâu."

"Mày thật,..méo phải con của bố mày."-Hoseok bật cười.

"Mày có tin là tao chỉ cần một chiếc dép cũng có thể biến cái mặt dài 16m50 của mày thành mặt V-line không hả? Giữ mồm miệng cẩn thận vào, đánh nhau bây giờ đấy."-Jimin tức đến xịt máu não.

"Thôi được rồi, chú đanh đá quá thể."-Hoseok bắt đầu thỏa hiệp.-"Taehyung, JungKook, NamJoon và SeokJin đều có nhau hết rồi mà tao với mày vẫn lẻ loi thế này chán thật đấy."-Nó thở dài.

"Này, đừng thả thính bố mày nhé, tao thà tự sát cũng méo thèm hợp thể với mày đâu."-Chưa gì Jimin đã kiên quyết phản đối.

"Thính thính cái đầu nhà mày, tao đây đang tâm sự thôi, tao nhất kiến chung tình với Yoongi mà cậu ấy thờ ơ quá, tao ngại."-Hoseok chép miệng.-"Mày thấy tao đi đóng phim giường chiếu có được không? Cuộc đời nhàm chán quá, tao muốn đổi mới."

"Phim giường chiếu?"-Jimin đần một lúc.-"Mày đóng vai giường hay vai chiếu?"

"..."-Hoseok muốn tự sát, nói đùa cũng không xong nữa là sao a?

"Không chơi với mày nữa, mẹ tao mới rủ vào viện thăm vợ với mẹ vợ. Tao đi đây, tạm biệt."-Tắt máy.

Hoseok nhìn màn hình đen ngòm bực muốn ném máy.

*Renggg* Chuông điện thoại.

"Alo?"-Số lạ nhưng Hoseok vẫn trả lời.

"Là tớ."-Giọng trầm ổn từ đầu dây bên kia.-"Tớ mất điện thoại."

"Yoongi?"-Hoseok nghe thấy giọng của anh mà sướng muốn điên luôn.

"Cho tớ số của mấy đứa kia được không?"-Yoongi đều đều nói.

"Nói qua điện thoại không tiện, đến quán cà phê ở gần trường đi. Tớ sẽ đón cậu."-Hoseok vừa nói vào điện thoại vừa cuống quýt mặc quần áo.

"Được."-Yoongi tắt máy, cũng lâu rồi anh không ra ngoài hóng gió, đi dạo một chút cũng tốt.

___________ "Cậu muốn đi đâu không Yoongi?"-Hoseok đã đón được người đẹp, mặt nó phởn không thể tả, vừa chạy xe đạp điện vừa cười như thằng ngáo.

"Sao cậu nói đến quán cà phê gần trường mà."-Yoongi nhàn nhạt nói.

"Sau đó thì sao?"-Hoseok ngoái đầu lại đằng sau.

"Không có sau đó."-Yoongi dùng một ngón tay điều chỉnh mặt của Hoseok trở về vị trí.

"Èo."-Hoseok tủi thân a, thế này khác nào thả thính.

Yoongi nhìn qua gương thấy bộ dạng của Hoseok quá đáng yêu, tự nhiên thấy buồn cười.

Vào trong quán, Hoseok kéo Yoongi đến chỗ gần cửa sổ ngồi đón gió mùa thu, rất mát mẻ.

"Điện thoại của tớ đây, muốn số nào tùy cậu lấy."-Hoseok đặt điện thoại lên bàn rồi gọi nước uống.-"Một sữa và một cacao nóng."

"Tớ muốn uống cà phê."-Yoongi ngẩng mặt lên phản đối.

"Không được, cà phê không tốt."-Hoseok gấp menu lại.-"Cứ thế đi."

Yoongi cũng không nói gì, bắt đầu tập trung vào màn hình điện thoại, vừa mở máy ảnh khóa đã đập vào mắt Yoongi, một người con trai mặc đồng phục với mái tóc màu xanh bạc hà bồng bềnh theo gió, phía trước là hình ảnh hoàng hôn màu cam nhàn nhạt có phản ánh sáng một chút nhưng vãn không che được hoàn toàn hình dáng của cậu trai này. Chỉ nhìn bóng lưng thôi nhưng Yoongi chắc chắn đây là mình. Anh cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn Hoseok, nó đang uống cốc nước miễn phí trên bàn.

"Cậu ngồi đây nhé, vừa vội quá tớ quên đi vệ sinh."-Hoseok cười nhe răng.

Loại người vô duyên, cái này cũng cần trình báo à?

"Ừ."-Yoongi hơi giật mình nhưng cũng gật đầu, được sự đồng ý Hoseok lập tức chạy bắn đi, nó không muốn uổng phí một giây nào cả, thời gian được ở bên Yoongi đối với nó là vô giá mà.

Hoseok đi rồi, nhưng màn hình đang khóa anh lại quên không hỏi mật khẩu nên liều mình ấn thử ngày tháng năm sinh của mình, chẳng ngờ lại đúng. Trong máy của Hoseok có một mục nhỏ nhưng được đặt tên khá nổi bật "Viên đường lạnh", anh tò mò nên ấn vào xong đứng hình luôn.

Tất cả đều là ảnh của Yoongi.

Nhưng điều đặc biệt ở đây là từ trên xuống dưới chỉ có ảnh...chụp từ sau lưng.

Ngón tay thon dài của Yoongi run rẩy ấn bừa vào một cái. Là ảnh đầu năm vào lớp, anh đang đứng một mình ở cửa sổ ngắm trời đất, dưới ảnh còn có một dòng chữ nhỏ "Nhìn có vẻ gần nhưng tại sao không thể chạm tới?"

Đây là bức ảnh khác, không phảu chụp lưng mà là ảnh mà anh đang cúi đầu, phần chữ nhỏ ở ngay bên cạnh-"Đôi lúc cậu trốn ánh mắt của tớ vì dường như lúc nào cậu cũng hiểu thấu lòng tớ."

Một bức ảnh khác, hình như chụp lúc ở BBc, nhớ không nhầm thì là lúc Yoongi bị thất tình đi dạo cùng Hoseok, ảnh này anh hơi nghiêng đầu nên có thể nhìn thấy hàng lông mi rủ xuống đượm buồn với dòng cảm xúc khác."Nhiều khi tớ muốn được nói ra tất cả thay vì nhìn ngồi lặng im nghe cậu kể về cậu ta với đôi mắt lấp lánh..."

"Nên tớ lùi bước về sau để thấy cậu rõ hơn và có thể ngắm cậu từ xa âu yếm hơn."

"Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một chàng trai..."

Yoongi cắn ngón tay của mình bật máu, anh không ngờ Hoseok luôn ở phía sau anh thầm lặng như thế này, hầu như anh đi đâu và làm gì cũng có nó ở bên trong lúc Yoongi khó xử nhất, mệt mỏi và chán nản nhất đều là Hoseok vực anh đứng dậy. Trong một thời gian dài như vậy, hình như có Hoseok ở bên cạnh giống như một thói quen khó bỏ. Yoongi đặt bàn tay lên trái tim của mình, hình như chỗ này rung động rồi.

"Chẳng một ai có thể cản được trái tim khi đã lỡ yêu rồi, đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi vì tình yêu không có lỗi."-Hoseok từ khi nào đã đứng đằng sau Yoongi vươn tay dịu dàng lấy ngón tay bị anh hành hạ đến chảy máu ra ngoài rồi cẩn thận lau đi vết máu, cái miệng nhỏ ngân nga vài câu hát.-"Ai cũng ước muốn khao khát được yêu, được chờ mong tới giờ ai nhắc đưa đón buồi chiều, mỗi sáng thức dậy được ngắm người nằm cạnh ngủ say..."

"Hoseok, cậu..."-Yoongi ngẩng lên nhìn Hoseok, ánh mắt đầy cảm thông.

"Đừng tự làm đau mình như vậy, cậu đau tớ xót lắm."-Hoseok cầm tay Yoongi thổi phù phù.-"Cái đó đừng để ý, bài đó mới ra, thấy hay nên tớ viết bừa lên thôi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg