63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap63


Nhờ cơ cấu mạnh nên cảnh sát đến hiện trường ngay lập tức, họ cho rằng đây là vụ bắt cóc người qua cửa sổ và đang tiến hành điều tra.

JungKook vừa ngủ dậy đã nghe tin sét đánh, lập tức gọi điện về cho mẹ.

"Alo, Junie. Hoseok bị bắt cóc rồi, mẹ liên lạc với Kelly đi. Con chỉ sợ vụ này liên quan đến ân oán cá nhân, nếu phải như vậy thật thì phiền lắm đấy."

"Bắt cóc Hoseok sao? Giờ này còn ai chán sống, dám động vào người của Jeon gia nữa a?"-Junie vẫn không cho là đúng, nhíu mày nghĩ ngợi.

"Ô, con nói thật. Không chỉ có Hoseok mà Min thiếu cũng bị bắt đi rồi."

"What?"-Junie giật bắn mình.-"Vụ này căng quá, nếu vì Hoseok mà liên quan đến Min thiếu thì không phải tỉ lệ kết duyên giữa Hoseok và Min thiếu sẽ về con số 0 hay sao?"

"Chuyện đó giờ này không quan trọng. Trọng điểm ở đây là kiếm Hoseok và Min thiếu trở về kìa."-JungKook tức mình vò đầu vò tóc.

"Lo cái gì a? Trên đời này có cái gì mà mẹ em không tìm ra được chứ? Thôi nhé, mẹ gọi điện cho mẹ Jimin đây."-Mẹ Junie cúp máy.

"Sao rồi?"-Taehyung ngồi bên cạnh lo lắng không kém, hắn cứ đứng lên ngồi xuống như ngồi trên đống lửa.

"Tớ đang suy nghĩ."-JungKook vẫn đang rất đăm chiêu.-"Nếu là nhắm vào Jeon gia thì người bị bắt phải là tớ hoặc Park Jimin hoặc Kim NamJoon chứ nhỉ?"

"Nói gì đó?"-Jimin ném cho JungKook một tia lườm sắc bén.-"Tại sao tao mới là người nên bị bắt hả?"

"Vì mày và NamJoon chơi thân với tao hơn Hoseok. Tao quen chúng mày từ bé tí rồi, còn Hoseok mới từ nước ngoài về mấy năm, sau đó lại học khác lớp với chúng ta. Mãi đến năm nay tao mới quen với Hoseok cơ, vậy nên ba bọn mình bị bắt cóc sẽ hợp lí hơn Hoseok."-JungKook lượn đi lượn lại suy nghĩ động cơ của bọn bắt cóc.

"Nói cũng đúng."-Taehyung gật đầu.-"Hoseok từ trước đến nay ngoài gây sự với JungKook ra thì rất hòa đồng tốt tính không gây thù oán với ai."

"Vụ này là do bên Min gia."-SeokJin vừa liên lạc với Min gia xong, anh lau mồ hôi trên trán.-"Bên Min gia sẽ đi trực thăng đến đây ngay bây giờ, nói chúng mình tùy cơ ứng biến hợp tác với cảnh sát ở đây. Còn nữa, nghe nói vụ này có liên quan đến vụ Min Yuna lần trước."

"..."-Tất cả im lặng nhìn nhau, trong lòng ai cũng lo lắng. Chuyện này vốn là chuyện của người lớn, bọn họ dù sao cũng chỉ là thanh niên vẫn chưa hoàn toàn bước ra ngoài xã hội cho nên những chuyện như thế này tất cả đều như nhau, không có kinh nghiệm gì hết. Ở nơi đất khách quê người này muốn tìm đường đi còn khó chứ nói gì đến đi tìm người, thôi thì chỉ còn cách đợi người lớn đến giải quyết vấn đề.

_______________

*Roạt*_Một chậu nước bay thẳng mặt Yoongi và Hoseok, vì vừa đau vừa ướt nên hai đứa mới tỉnh táo được đôi chút.

Hoseok lắc lắc đầu ướt nước, mở đôi mắt mơ hồ lên nhìn xung quanh, không gian ở đây khá nhỏ nhưng khá đông người, toàn người lạ mặt, tất cả căn phòng toàn màu đen, không khí cũng ngột ngạt ẩm ướt, chỉ có duy nhất thứ ánh sáng loe lói từ bóng đèn quả nhót treo trên đỉnh đầu mà thôi.

"Chuyện gì thế này?"-Nó xoay xoay cổ bị đau, nhăn nhó mặt mày.-"A, Yoongi....Yoongi."

Hoseok cuống quýt kêu tên anh, anh đang nằm dựa vào lưng nó, khuôn mặt ướt nước khổ sở vẫn chưa tỉnh lại. Nó cố gắng đỡ anh nhưng phát hiện ra rằng bản thân đang bị chói chặt tay chân, không thể cử động.

"Hình như thuốc mê này liều mạnh quá thì phải."-Một người áo đen cười hung ác bước về phía Yoongi, co chân sút vào ngực anh một phát làm anh ngã lăn ra đất.

"Mấy người làm cái quái gì thế?"-Hoseok sợ hãi nhướn người về phía Yoongi.-"Yoongi, Yoongi, cậu có làm sao không?" Anh khó khăn mở mắt ho sù sụ.-"Mấy người là ai? Còn Hoseok? Sao lại..."

"Min thiếu gia, tôi là chủ tịch công ti MT mà mấy hôm trước ông bố đáng kính của cậu vừa tặng cho một quả tán gia bại sản đây."-Người ngồi trên ghế cười khả ố kéo chiếc ghế lại gần Yoongi.-"Tôi đây còn nghĩ cả đời này cũng không gặp được Min thiếu, vì sao? Vì bố cậu bao bọc cậu quá kĩ đấy. Mục tiêu của tôi là con gái tập đoàn thời trang họ Min cơ, nhưng mà không ngờ lúc ấy lại gặp cậu. Phải nói là số tôi quá may mắn. Đúng không?"

"Ông muốn làm gì?"-Yoongi nhíu mày, lạnh lẽo nhìn ông ta.

"Đơn giản lắm."-Ông ta lấy điện thoại từ trong túi của anh ra.-"Chỉ cần cậu gọi điện yêu cầu bố của cậu nhường lại cho tôi bốn chi nhánh dầu mỏ của Min gia ở Bắc Thái Bình và hứa không truy cứu chuyện này thì tôi sẽ đưa cậu về tận nhà. Đương nhiên là không lấy tiền vé máy bay."

Chi nhánh dầu mỏ ở Bắc Thái Bình sao? Đó là món quà sinh nhật năm lên 10 của Kim gia tặng cho Yoongi. Nơi đó có tiềm năng lớn, khoản lợi thu về cũng không nhỏ và đó chính là minh chứng của mối quan hệ khăng khít giữa Min gia và Kim gia. Bốn chi nhánh này, dù tán gia bại sản thì Min Sungi cũng không bán, nói gì đến nhường lại.

"Sao? Không đồng ý?"-Người đàn ông kia nâng mí mắt lên hỏi.

"Muốn giết tôi thì giết đi. Đừng hòng đụng đến bốn chi nhánh Bắc Thái Bình."-Yoongi kiên quyết quay đầu tránh ánh nhìn của ông ta.

"Yoongi à."-Hoseok cố gắng nhoài người về phía anh, nó không thể để anh bị thương được.

"Chuyện của Min gia không liên quan đến người khác. Các ông thả cậu ấy đi."-Yoongi thấy vết tím ở cổ của Hoseok mà nhói cả tim, không ngờ anh lại làm liên lụy đến Hoseok.

"Haha."-Người đàn ông đó vắt chân lên ghế cười ngặt nghẽo.-"Tôi biết thế nào Min thiếu cũng không đồng ý nhường cho chúng tôi, cho nên tôi mới thân ái mời cậu ấy đến đây."

"Ông..."-Yoongi cắn chặt môi dưới, căng thẳng nhìn ông ta.

"Bọn mày đâu? Kéo cậu ta ra đánh cho tao."-Người đàn ông ra lệnh.-"Đánh đến khi Min thiếu đồng ý thì thôi."

"Đừng."-Yoongi lo lắng ngã người về phía Hoseok.

Hoseok bị một đám người kéo ra dùng gậy sắt cứ thế quật vào người, đánh nhát nào chảy máu nhát ấy. Khuôn mặt của nó trắng bệch và nhăn nhó trong đau đớn nhưng nó không kêu một tiếng nào hết. Nó không muốn gây áp lực cho Yoongi, quyết định là ở anh, dù có hay không nó cũng nhất quyết không phản đối.

"Min thiếu à, cậu ta sắp không chịu nổi rồi."-Ông ta thấy Hoseok đã ngất xỉu vì đau đớn nên 'tốt bụng' nhắc nhở.

"..."-Yoongi cắn môi đến bật máu, đôi mắt lạnh lẽo không dứt khỏi thân ảnh bị dày vò đến thống khổ dưới mặt đất.

"Tạt nước, đánh tiếp."-Ông ta thấy Yoongi im lặng nên tiếp tục gật đầu, ra lệnh cho quân tiếp tục.

"Đánh tôi đi, đừng đánh cậu ấy nữa. Hoseok không liên quan đến Min gia."-Yoongi gào lên những âm thanh run rẩy, chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực như lúc này. Hoseok, không được, không được gục ngã, Yoongi sẽ đến cứu cậu đây.

"Tôi nào dám động đến Min thiếu a?"-Ông ta giả bộ sợ hãi ôm lấy hai bên cánh tay.-"A, còn nữa. Cậu bảo cậu và cậu ta không liên quan đúng không? Vậy nên tôi mới đánh cậu ta đó. Chúng mày đâu, Min thiếu nói cậu ta không liên quan đến Min gia kìa, đánh mạnh tay lên."

"Dừng lại."-Yoongi thở mạnh, nhắm chặt đôi mắt để những giọt lệ yếu đuối lăn xuống đôi má trắng non của mình.-"Tôi gọi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg