62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap62


Sau khi chạy lên phòng Lim có chạy vào phòng tắm gột rửa qua mùi đồ nướng trên người mình xong nó thả người xuống giường nhìn lên trần nhà suy nghĩ mấy chuyện không đâu vào với đâu. Lim đang phân vân có nên tỏ tình với Evan hay không nhưng mà nó vẫn còn ngại, Evan nhỡ đâu còn tình cảm với SeokJin thì sao? Nó không muốn trở thành người thay thế đâu.

Đang suy nghĩ dở dang thì cánh cửa phòng mở ra, Lim giật mình ngồi dậy.

"Anh không ở dưới chơi với mọi người à?"

"Không có em, không vui."-Evan cười cười cởi áo khoác ngoài.-"Mà Lim, em mới gội đầu à?"

Lim sờ vào tóc vẫn còn ướt của mình cười gượng, mải suy nghĩ mà nó quên luôn làm khô tóc rồi.

"Chẳng cẩn thận gì cả. Nhỡ đâu ốm thì sao?"-Evan lấy khăn trong tủ vò vò óc giúp nó.

"Thì anh chăm em coi như bù lại lúc em đã chăm anh lúc anh thất tình đi."-Lim nửa đùa nửa thật cười lộ má núm đồng tiền đáng yêu.

Động tác của Evan dừng lại, anh hơi chạnh lòng nhéo má của Lim.-"Thời gian qua khổ cho em rồi, em mà không nói anh cũng không để ý đến nữa. Thì ra em với anh đã bên nhau lâu như vậy, quý hóa thật."

"Tay anh bị thương?"-Lim nhìn thấy vệt máu trên tay của Evan, nó cuống quýt tìm băng gạc.-"Anh mới là người không cẩn thận. Sao lại để tay bị thương thế này?"

Lim cặm cụi xé bao giấy rồi bọc băng gạc lên tay của anh.

"Cảm ơn em..."-Evan mỉm cười xoa đầu Lim.-"...vì tất cả."

Nó dương đôi mắt tròn to lên nhìn anh, bây giờ mới phát hiện cự li của anh và nó thật gần.

"Em vẫn luôn thầm lặng quan tâm và chăm sóc anh thế này mà anh lại vô tâm quá, khổ em suốt ngày lo lắng cho anh."-Evan thâm tình vuốt ve khuôn mặt non mịn của Lim.

"Anh."-Nó nói nhẹ bằng hơi mũi. Thật sự không ngờ hôm nay nó được nghe những lời này từ anh, đây là cơ hội của nó, nếu bỏ qua chính là ngu ngốc.-"Từ khi thấy anh cô đơn đứng lặng dưới gốc cây phượng ở sân trường nhìn theo anh SeokJin em đã có cảm tình với anh rồi. Em cũng không biết vì sao em lại có cảm giác muốn bù đắp trái tim mất mát của anh nữa, nhưng mà em thật sự không muốn thấy đôi mắt đẹp của anh vướng phải bất cứ nỗi buồn nào hết. Hình như, em thích anh khá lâu rồi đấy."

Evan nghe nó nói như vậy vẫn cười cười.-"Ngốc quá, anh thì vô tâm còn em thì thầm lặng, cứ như thế này nhỡ như bỏ lỡ mất nhau thì phải làm sao? Thế này nhé, anh nợ em cũng nhiều rồi, mà anh thì chẳng có gì hết, hay anh lấy thân mình trả nợ cho em nhé."-Evan ôm eo của Lim kéo vào lòng mình, hôn nhẹ lên trán nó.

"Thật á?"-Lim cười ngây ngô.

"Anh đã bao giờ dối em đâu."-Evan cọ cọ mũi của anh lên đầu mũi của Lim.

"Thật tốt quá."-Nó ôm chặt Evan, nó cứ khúc khích mãi không thôi.

"Nhỏ ngốc."-Evan sủng nịnh đặt Lim lên đùi của mình rồi dùng khăn lau khô tóc cho nó.

"Không thể ngồi thế này được, lỡ đâu Jimin về."

"Cậu ta thuê phòng ngoài rồi. Còn nói chúng ta phải khóa cửa cẩn thận không cần để ý đến cậu ta."-Evan thấy Lim cuống lên thật đáng yêu.

"Thằng đó, lưu manh."-Lim đỏ bừng mặt, khẽ mắng.

"Haha..."-Evan cười ròn tan. Cứ thế này thì thật tốt nha.

____________

Chơi thế là đủ rồi, mai là đến ngày đi học thế nên tất cả quyết định về sớm một chút để nghỉ ngơi. Mà sân bay ở đây không được gần cho lắm nên tất cả phải bắt xe khách đi đến sân bay, đang đi nửa đường thì xe phải đi đổ xăng, nhân cơ hội này mấy thằng Hoseok, Yoongi và SeokJin, NamJoon chạy xuống giải quyết nỗi buồn còn lại ngủ say như chết không biết gì luôn.

Trong nhà vệ sinh nam... "Yoongi làm gì mà lâu thế nhỉ?"-Hoseok vừa rửa tay vừa hỏi SeokJin.

"Mày vào đấy gõ cửa thử xem. Anh với NamJoon ra ngoài trước đây. Ở trong đây mùi mắc ói quá."-SeokJin nín thở làm khô tay xong chạy vội.

Đầu Hoseok ong ong, tự nhiên nó có dự cảm chẳng lành, rón rén bước về phía nhà vệ sinh nam, vừa đi vừa gọi tên anh mà mãi không thấy anh trả lời.

"Cạch."-Nó bắt đầu hoài nghi mở cửa phòng vệ sinh của Yoongi, chỉ vừa nhìn thấy Yoongi đang ngất xỉu trong tay người đàn ông áo đen xong là nó cũng bị đánh xỉu luôn.

_____________

"Đại ca, đã bắt thành công Min thiếu."-Người áo đen đó ra hiệu cho đàn em bê người qua cửa sổ, bọn chúng có thao tác nhanh nhẹn và chuẩn xác, rất gọn gàng đưa người ra xe sau.-"Nhưng có chuyện phát sinh."

"Chuyện gì?"-Vị đại ca kia hỏi.

"Có một người nữa tự nhiên chui vào nhà vệ sinh nên em đánh ngất rồi."-Hắn liếc qua Hoseok đang bất tỉnh nhân sự không biết có nên mang về hay không.-"Như theo dõi hình như tên này là người yêu của Min thiếu thì phải."

"Ồ."-Vị đại ca cười cười.-"Mang cả về đây."

"Vâng."

________________

"Sao lâu thế mà không ra nữa?"-NamJoon xem đồng hồ lầu bầu.

"Hay là chơi trò trấn động nhà vệ sinh rồi?"-SeokJin ôm má, không phải bọn trẻ này thác loạn đến mức đó chứ?

NamJoon khoác vai SeokJin, tiện thể cắn một ngụm vào má anh.-"Anh nghĩ ai tư tưởng cũng không được sạch sẽ giống anh à?"

"Hừ, anh chỉ phỏng đoán thôi mà. Chứ em nghĩ họ làm gì giờ này còn chưa ra nữa?"-SeokJin xoa má bĩu bĩu cái môi.

"Có nên vào xem thử không nhỉ?"-NamJoon nắn nắn cằm.-"Nhưng nhỡ đâu chấn động nhà vệ sinh thật thì ngại lắm."

"Êiiiiii..."-SeokJin mặt dâm chọt chọt bụng NamJoon.-"Em vào xem đi, vừa rồi anh đùa thôi."

"Ừ. Đợi em nhé."-NamJoon tủm tỉm thơm lên trán SeokJin trước khi chui vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau...

"Không có người."-NamJoon chạy ra với khuôn mặt hốt hoảng.-"Em đã tìm mọi ngóc ngách rồi vẫn không có."

"Bỏ qua buồng nào không?"-SeokJin cũng cuống theo, anh kéo áo lên bịt mũi chuẩn bị chui vào nhà vệ sinh tìm.

"Không có."-NamJoon lắc đầu.-"Những buồng vào trước chúng ta cũng không thấy người đâu rồi."

"Em gọi cho cảnh sát đi. Anh vào tìm thử."-Không thể xảy ra thứ chuyện quái lạ như vậy được. Rõ ràng trong nhà vệ sinh lúc ấy chỉ có mỗi ba phòng trống, NamJoon đi một phòng sau đó đến anh, Hoseok và Yoongi mỗi đứa đi một phòng, còn lại đều có người hết mà. Không thể biến mất như vậy được, vô lí quá.

Nhìn tất cả cánh cửa buồng nhà vệ sinh đều bị mở toang, anh nhất thời choáng váng. Không có người thật. Anh và NamJoon đứng ngoài cửa hết mà không thấy ai đi ra, mấy người này bốc hơi à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg