65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap65


Hoseok được mẹ Kelly đưa đến bệnh viện gần nhất để chữa trị, Yoongi cũng đi theo. Ở ngoài phòng cấp cứu sáng đèn, lòng anh nóng như lửa đốt, quên luôn thói quen sạch sẽ của chính mình, quên chiếc áo mình đang mặc toàn máu của Hoseok, quên cả hình tượng cứng cỏi của mình, anh quên đi tất cả, chỉ còn nhớ Hoseok của anh đang nằm trong phòng cấp cứu gần tiếng rồi vẫn chưa thấy ra. Yoongi ngồi trên ghế bệnh viện cắn bàn tay của mình đến chảy cả máu, ánh mắt sợ hãi của anh giống như con cún nhỏ bị lạc, anh đáng thương co rúm cả người lại ngồi hướng về phía phòng cấp cứu.

"Con là Min Yoongi?"-Kelly vỗ nhẹ tấm lưng gầy của Yoongi. Mẹ đã từng gặp anh ở nhà JungKook một lần nên vẫn còn nhớ.

"Cô, Hoseok sẽ không sao chứ?"-Trong đầu Yoongi hiện giờ chỉ có Hoseok mà thôi, anh hướng đôi mắt tội nghiệp của mình nhìn lên Kelly.

"Không biết nữa. Nó ngoài bị JungKook và con đánh ra thì chưa bao giờ bị ai đánh hết."-Sau khi biết anh chính là Yoongi, Kelly ngồi xuống bên cạnh anh khẽ nói.-"Hoseok là đứa trẻ hiền lành, từ bé đã không có bố một mình cô vừa làm bố vừa làm mẹ nó, cho nên cô dồn toàn bộ thanh xuân của mình để yêu thương cưng chiều Hoseok cho nên nó có điểm ngốc nghếch so về mặt tình cảm. Hoseok rất thích được người ta yêu quý, mà thật sự thì ngoài con ra thì ai cũng quý Hoseok hết. Cô nhớ ngày đầu tiên gặp con về Hoseok rất phấn khởi nói con chính là thiên thần trong giấc mơ của nó, nó nhất định phải làm con thương nó bằng được dù phải trả giá như thế nào, dù bị đánh, bị mắng nó vẫn ngây ngô đi theo con. Thằng bé nó hiền khô, lành như đất, suy nghĩ cũng đơn giản, trẻ con nhưng rất chung thủy, yêu thích thứ gì sẽ không bao giờ buông bỏ cả. Ngày mà con đồng ý làm người yêu của nó, nó đã gọi điện cho tất cả mọi người để khoe khoang, nó rất tự hào khi mình yêu được thiên thần,... Cô là người thô thiển, không giỏi bày tỏ suy nghĩ của mình qua lời nói. Nhưng chắc là hơn ai hết con hiểu Hoseok yêu con như thế nào đúng không?"

Mẹ Kelly không phải người hay nói nhưng mà hôm nay gặp Yoongi mẹ lại muốn trải lòng mình với anh, mẹ hi vọng Yoongi sẽ thương yêu Hoseok giống như nó đã hết lòng yêu anh. Lần này, mẹ thật sự rất sợ hãi, mẹ nói nhiều như vậy giống như muốn lấn át đi nỗi sợ hãi trong lòng của mình.

Nói ra thì Hoseok đúng là rất đáng thương. Mẹ nó làm nghề này đương nhiên là có vô vàn bất cập, tuy được Jeon gia chống lưng nhưng mà vẫn gặp rất nhiều nguy hiểm cho nên mẹ và Hoseok mới phải chạy sang Mĩ cư trú, gần đây sóng yên biển lặng mới trở lại. Còn bố Hoseok thì,... đáng lẽ ra là nó sẽ có một gia đình hạnh phúc nếu như bố của nó không biết mẹ nó là sát thủ kim bài. Bố của Hoseok là người hiền lành thiện lương, mẹ yêu bố lại sợ bố biết thân phận của mình sẽ sợ hãi mà bỏ đi, nhưng mà kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra và đúng như mẹ nghĩ, bố của Hoseok sau khi biết tin bỏ đi thật, mà ông cũng không hề biết Hoseok có mặt trên đời, mẹ cũng không muốn cho ông biết. Thế là Hoseok và mẹ dựa vào nhau mà sống đến giờ. Bây giờ Hoseok bị thương, nó đau một còn mẹ thì đau cả trăm triệu lần.

Yoongi vẫn ngồi co lại, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.

"Đừng tự trách mình, sinh ra trong Min gia không phải lỗi của con. Hoseok sẽ không trách con đâu, nó rất nghe lời con, chỉ cần con nói nó không sao nó sẽ không sao, nói nó mau khỏe lại, nó sẽ mau khỏe lại thôi."-Kelly dù đau thương nhưng vẫn trấn an Yoongi.-"Đừng sợ hãi, Hoseok đã dùng bản thân mình để bảo vệ con cho nên con không có quyền sợ hãi. Nếu con sợ thì công sức của Hoseok không phải đổ sông đổ bể rồi sao?"

"Vâng...cô."-Yoongi dùng tay áo quệt nước mắt, đôi mắt từ khi nào đã sưng tấy, khuôn mặt lại nhọ nhem, chưa bao giờ Min Yoongi lại xuống sắc như thế này.

Cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Yoongi vồ lấy bác sĩ hỏi han tình hình.

"Không khả quan lắm. Sọ não bị va chạm mạnh, gãy ba cái xương sườn, thịt ở đùi bị dập, dây chằng bị đứt, còn rất nhiều vết thương khác nữa. Chúng tôi đã cố đưa bệnh nhân ra khỏi tình trạng nguy kịch. Các vị tốt nhất vẫn nên chuyển bệnh nhân lên tuyến trên thì hơn."-Bác sĩ đi ra ngoài với vẻ mặt không được tốt.-"Hiện tại người nhà chưa thể vào thăm được, bệnh nhân còn rất yếu."

Tất cả sụp đổ trong nháy mắt, Kelly cũng không giữ được vẻ ngoan cường như trước mà chính thức ngã xuống nền nhà, khóc nấc từng tiếng thảm thiết. Ngay cả Yoongi cũng không tin vào tai của mình, anh lay người bác sĩ.

"Bác sĩ, không phải thật đâu đúng không? Hoseok sao có thể bị thương nặng như vậy?"

"Cái này tôi chỉ chuẩn đoán theo sự thật mà thôi."

*Rầm*-Yoongi ngất lịm.

Cả nhóm nghe được tin vội vàng chạy đến, thấy Yoongi và mẹ Kelly mỗi người nằm một nơi, họ nhanh chóng đỡ lấy hai người.

"A...Mẹ,...Yoongi. Mọi người sao lại..."-JungKook ôm lấy mẹ, mơ hồ nhìn sang Yoongi quần áo máu me, sắc mặt tái nhợt đang được Taehyung bế vào phòng bệnh bên cạnh, nhờ bác sĩ chuẩn đoán. Tự nhiên cậu thấy bất an kinh khủng, trống ngực đập rình rình, lòng bàn tay lạnh toát bám thật chặt lấy người của mẹ. Trong đầu cậu cứ đinh linh cầu nguyện cho Hoseok bình an, không xảy ra vấn đề gì hết. "Hobi...Hobi của mẹ...huhu..."-Mẹ Kelly ôm lấy JungKook khóc lặng.-"Nó bị đánh đến biến dạng luôn rồi."

"Gì a?"-Cậu đờ đẫn nhìn lên bác sĩ, bác sĩ lại nói lại một lần nữa tình trạng của Hoseok hiện tại cho mọi người nghe. Tình trạng của Hoseok nói chung cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhưng vẫn chưa nói trước được điều gì hết.

Khoẳng lặng bao trùm lên không khí hành lang bệnh viện. JungKook vẫn không thể chấp nhận nổi, cậu cứ thẫn thờ một chỗ mặc mẹ Kelly ôm mình khóc thảm thương còn Jimin len lén lau đi giọt nước mắt của mình, SeokJin không nhịn được ôm NamJoon cũng khóc một trận. Vừa mới thấy người khỏe mạnh, cười đùa hoạt bát vui vẻ vậy mà giờ đã băng bó toàn thân nằm yên lặng trên giường, đến mắt cũng không mở. Mà nó có phải là thằng ngỗ ngược, ngang bướng, hay gây họa gì đâu cơ chứ? Hoseok nó hiền lành như cục đất, tại sao lại thành ra nông nỗi này? Khổ thân, nó đâu làm gì nên tội mà phải chịu nghiệp nặng nề thế.

________________

Khi Yoongi tỉnh lại, ngoài trời đã ngả sang màu đen, anh mở mắt nhìn quanh, cảnh vật quen thuộc quá, đây là nhà anh mà, nếu có điểm khác chắc là người ngồi bên cạnh giường chính là bố của anh thôi.

"Đã tỉnh?"-Min Sungi sờ trán của Yoongi.-"Đỡ sốt rồi."

"Con...vừa nằm mơ phải không?"-Anh nắm lấy tay của bố, sắc mặt tái xanh như tàu lá.

Min Sungi không nói gì chỉ lẳng lặng dùng bàn tay còn lại chỉnh chăn gối cho anh.

"Con vừa mơ thấy ác mộng. Thật sự rất kinh khủng."-Nhớ đến kí ức dã man đó, khóe mắt anh lại rơi ra dòng lệ nóng hổi.

"Con không mơ. Bố đã đón con về cách đây 45 phút trước."-Ông lau nước mắt cho Yoongi rồi dùng bàn tay ấm áp đó bao chặt lấy bàn tay của anh.-"Cậu trai bị thương đó đã được đưa đến bệnh viện trung tâm rồi, thể trạng yếu lắm, chắc mấy ngày nữa phải sang bay sang Mĩ để điều trị chứ ở đây không đủ khả năng cứu chữa."

Những lời này giống như sét đánh vào tim của Yoongi, anh còn ngây ngốc tin rằng đó chỉ là giấc mơ điên rồ của anh, không ngờ...đó là sự thật.

"Con phải đi tìm Hoseok."-Anh yếu ớt bật dậy khỏi chăn, xiêu vẹo bước xuống giường cố gắng hết sức đi ra ngoài nhưng chẳng được mấy bước đã ngã xuống.

"Con định làm gì? Đến đó để nằm chung với nó à?"-Min Sungi khoanh tay trước ngực nhìn anh khổ sở dưới thảm lông.-"Đến nước này rồi con vẫn không nhận ra giới hạn giữa con và nó xa cách như thế nào hay sao? Nếu con còn cố ngang bướng thì người thiệt thòi không phải mình con đâu, mà cả Hoseok cũng bị liên lụy."

Yoongi khó khăn lắm mới đứng được dậy, anh khóc to.-"Tại sao con lại là con trai của bố chứ? Tại sao con lại là người thừa kế của Min gia? Tại sao con lại khổ như thế này? Bố nói đi, con đã làm gì sai?"

"Con sai vì con đã yêu nhầm người."-Min Sungi tóm lấy đôi vai gầy của Yoongi, bắt anh đối diện với mình.-"Con không thể phủ nhận chính mình làm liên lụy đến Jung Hoseok. Yoongi, con trai, con có chắc là nếu con còn cố chấp yêu nó thì tương lai sẽ không xảy ra chuyện tương tự hay không? Cuộc sống này còn dài và nhiều chông gai vô cùng, con có thể không chọn được người sinh ra con nhưng con có thể chọn được con đường giải thoát cho con và Hoseok: Một là tiếp tục yêu đương mù quáng và rồi xảy ra chuyện giống như hôm nay. Hai là từ bỏ Jung Hoseok để nó có cuộc sống bình yên hơn, nó đáng được hưởng cuộc sống như vậy. Lựa chọn là ở con, suy nghĩ cho kĩ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg