67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap67


"Điện thoại của mình ở đâu rồi?"-SeokJin đang định gọi điện hỏi thăm Yoongi thì mới ngỡ ra là không biết ném điện thoại ở nơi nào.

"Làm gì mà chổng hết cả mông lên trời vậy?"-ChanBi đang ăn quả xem TV thì bị 'quả chảo' của SeokJin phang vào mặt, y bất mãn quá liền dơ tay phết một phát vào mông anh.

"Con tìm điện thoại. Khổ quá, chẳng biết để đâu mất rồi."-SeokJin xoa xoa mông tiếp tục tìm kiếm.

"Cái quả táo màu hồng lòe loẹt bánh bèo gái tính lấp la lấp lánh á?"-ChanBi đá SeokJin dịch qua một bên tiếp tục thưởng thức bộ phim yêu thích.

"Đúng rồi a."-Theo miêu tả của ba thì cái vật đó giống như đồ chơi nhưng mà nói thật thì ngoại hình của nó chính là thế đấy.

"Ba tưởng đồ chơi nên ném cho Taeko chơi rồi. Lên phòng ổng mà tìm."-Được cái SeokJin giống bố, bố anh cũng thích mấy thứ đẹp đẹp đáng yêu như ba của anh vậy.

"Bố lấy điện thoại con chơi á? Kì quái."-SeokJin nghiêng nghiêng đầu thắc mắc.

Vừa lúc đó, quản gia hớn hở chạy vào báo cáo.

"Thưa phu nhân và đại thiếu, nhị thiếu đã trở về."

"Gì?"-ChanBi rơi luôn miếng táo đang cắn dở.

"Đang yên đang lành sao lại về?"-SeokJin chớp chớp đôi mắt to.

"Chắc chắn Taeko làm gì rồi. Lên phòng lấy điện thoại nhanh."-ChanBi đeo vội đôi dép nhảy qua ghế chạy xồng xộc về phòng.

____________Ngoài cổng.

"Lão gia thế nào rồi?"-Taehyung hỏi chuyện người kề cận với Taeko đang đứng sẵn ngoài cổng đợi hắn.

"Dạ, lão gia đang đợi cậu."-Người đó cố tình tránh đi câu hỏi của hắn, chỉ cung kính đáp.

Hắn hoài nghi, làm gì mà phải giấu giếm ghê vậy. Chắc chắn có gì đó mờ ám.

"Ưm..."-Chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì hắn đã bị bịt mũi lại bằng khăn tay, mùi hương dịu nhẹ xộc vào mũi hắn sau đó cái gì hắn cũng không biết.

Khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị trói tay chân nằm trong phòng, nhưng căn phòng này không phải của hắn mà là phòng sách của bố.

"Con trai, tỉnh rồi hả?"-Taeko ung dung đứng dậy khỏi ghế phủi phủi quần áo lại gần chỗ hắn, bên cạnh ông còn có một người mặc áo blouse trắng đeo theo đồng hồ quả lắc, thoạt nhìn rất giống bác sĩ tâm lí.

"Bố định làm gì?"-Taehyung nhíu mày.

"Ừm..."-Taeko vỗ tay, nhún hai vai.-"...thèm kẹo cưới nên định tổ chức."

"Ba biết không?"

"Biết gì?"

"Biết bố ngoại tình không? Định lấy bà hai hay ông hai?"-Taehyung bĩu môi.-"Chắc không biết đâu nhỉ? Nếu biết chắc chắn ba sẽ đá bố như một quả bóng. Muốn con làm chủ hôn cho hai người chứ gì? Không cần thiết phải trói con thế này, con là con của bố, sẽ giữ bí mật giúp bố mà."

"Im."-Taeko nghe một hồi khó thở sắp chết, ông ôm ngực thở dốc.-"Phủi phui mồm miệng, ông đây có đánh chết cũng không tái giá. Chuyện kết hôn này là cho con đấy."

"Con?"-Taehyung hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng rộ lên cười.-"Cũng đúng lúc lắm, con và JungKook đều đang muốn có đứa con đây." "Không phải JungKook."-Taeko hoa mắt chóng mặt cật lực lắc đầu.-"Là Yoongi."

"Yoo...Yoongi?"-Taehyung trợ mắt.-"Bố uống tuần hoàn não chưa? Tại sao lại nghĩ ra thứ chuyện phi lí như vậy được."

"Không đồng ý cũng phải đồng ý, bố đã bí mật đem gửi thiệp mời cưới rồi. Yoongi cũng đã đồng ý, gạo đã nấu thành cơm không thể đem đổ được."-Taeko cười thâm thúy, kéo bác sĩ bên cạnh lại ra lệnh.-"Xử lí nó đi."

"Bố à."-Taehyung chưa kịp nói hết đã thấy đầu ong ong, mắt mũi hoa hết cả sau đó mất đi ý thức. Thì ra là thôi miên.

____________Min gia.

Yoongi ngồi thẫn thờ nhìn qua cửa sổ, trong đầu anh thật sự trống rỗng. Hai ngày nữa là ngày anh thành hôn với Taehyung, vụ này chính là đường kim mũi chỉ khâu chắc lại mối liên kết khăng khít giữa hai họ Kim và Min. Chỉ cần xong vụ này, anh có thể chính thức trở thành chủ nhân thứ hai của Min gia, chuyện này có thể giúp họ Min tiến thêm một bậc trong kinh doanh, chính trị cũng như quan hệ với các công ti tập đoàn khác. Đây là chuyện tốt, nhưng sao anh chẳng vui vẻ gì vậy?

Yoongi đồng ý vì trong một phút nào đó anh đã nghĩ đến Hoseok đang đau khổ, anh muốn giải thoát cho nó, mà muốn mó buông bỏ anh thì chỉ còn cách là anh phải kết hôn. Tuy có lỗi với Taehyung và JungKook nhưng mà anh bị bắt phải làm vậy vì gia tộc và cũng vì bản thân anh. Nhưng đến giờ phút này, anh hối hận rồi, từ khi đưa ra quyết định đến giờ hễ cứ chớp mắt là anh lại thấy hình ảnh của Taehyung và JungKook hạnh phúc bên nhau, anh còn thấy cả mình và mọi người vui vẻ chơi đùa, thấy cả Hoseok yên bình ôm anh cùng nhau chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu.

Anh phải làm gì đây? Trong đầu anh không còn bất cứ suy nghĩ gì cả. Anh thật sự đã ngã quỵ rồi.

___________Lớp học.

Không khí cả lớp trở lên im lặng, não nề.

"Thưa cô, lớp vắng ba có phép. Jung Hoseok, Kim Taehyung và Min Yoongi."-Lớp phó NamJoon lên báo cáo thay cho Taehyung.

JungKook nằm dài lên mặt bàn nhìn về phía chỗ trống của hắn, hi vọng hắn không xảy ra chuyện gì, còn có Yoongi nữa, chắc cậu ấy đau lòng lắm, chính mắt thấy người mình yêu bị đánh đến trọng thương vậy mà.

Haiz,... càng nghĩ càng thấy chán.

Jimin bên trên cũng không thiết gì học, nó chống cằm trầm tư nhìn vô định. Mới một ngày không được chửi Hoseok, mồm nó đã bắt đầu ngứa không chịu nổi rồi.

NamJoon cũng chẳng vui vẻ gì, anh cắm đầu vào đọc sách nhưng đến quyển sách còn cầm ngược nói gì đến đọc. Người ngồi trong lóp hồn bay phách lạc, nhìn đến thảm.

*Renggg*_Tiếng chuông điện thoại kêu to phá vỡ bầu không khí, ai cũng nhíu mày nhìn chủ nhân chiếc điện thoại.

"Xin lỗi cô giáo và mọi người, bố em gọi điện. Em ra nghe máy nhé."-Jimin lí nhí giọng rồi tuồn ra khỏi lớp, thật ra nó cũng không phải người vô ý thức đến nỗi đi học mà quên tắt chuông, nó chỉ để mỗi chuông số của bố nó thôi bởi vì chỉ có việc thật gấp bố mới gọi cho nó.

"Con nghe."-Jimin bắt máy.

"Kim Taeko bắt cóc Taehyung rồi."-Simon nghiêm giọng.

Bố bắt cóc con trai á? Sao lại dùng từ kiểu vậy được.

"Còn nữa, phía Min gia đang định làm đám cưới, nghe nói chỉ tổ chức trong gia đình thôi. Bố nghĩ chắc đối tượng là Min thiếu."

"Cái gì a?"-Jimin sững sờ hét lên.-"Không lẽ hai họ định..."

"Về nhà nhanh lên. Bên Kim gia tuy không có động tĩnh gì nhưng mà bố mày vẫn nghi ngờ lắm, chắc ông Taeko định đám cưới chui rồi. Đừng nói với ai hết, chỉ mình mày về thôi nhé, chú ý đừng để bứt dây động rừng."

"Rõ thưa Boss."-Jimin hô lên xong nhét điện thoại vào túi. Lấy lí do bố ốm rồi lẩn luôn về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg