75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap75


Sau khi chiếc xe được đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn cản Taehyung ở bên ngoài rồi trở vào trong. Ba cứ xa vời tầm mắt của hắn, cảnh bác sĩ và y tá cuống cuồng làm công việc của mình và cả cảnh ba của hắn bầm dập bị cắt áo ngoài để ra một mảng màu đỏ đáng sợ, hắn đều nhìn thấy hết, thẳng đến khi chiếc rèm cửa bị kéo vào hắn vẫn đờ đẫn hướng về phía đó.

"Taehyung à."-Taeko thấy hắn đang chết lặng ở trước cửa phòng cấp cứu bên cạnh nên mới gọi.

"Bố, JungKook đâu?"-Taehyung đưa đôi mắt vô hồn lên nhìn Taeko.

"Nó đang trong đây. Chắc sắp ra rồi."-Taeko chỉ về phía phòng cấp cứu sáng đèn bên cạnh.

Tiếng nói của ông như sét đánh giữa trời đã chẳng còn quang đãng, hắn ôm đầu đang đau nhức chống tay dựa vào tường, các loại sự cố xảy đến vội vã giống như con sóng xô bờ, nhất thời hắn không tiêu hóa được hết tất cả.

"Taehyung, con không sao chứ?"-Taeko nắm lấy vai Taehyung can không để hắn ngã xuống sàn.

"Bố buông ra."-Đôi mắt của hắn đã sớm đỏ, gương mặt càng thêm trắng bệch đáng sợ.-"Bố đã làm chuyện gì với JungKook rồi? Con hỏi bố, bố đã làm gì với người con yêu? Bố hành hạ con chưa đủ khổ hay sao?"

Taehyung vốn định bám lấy Taeko nhưng đầu hắn đang đau như búa bổ, cảnh vật trước mắt của hắn bây giờ quay điên cuồng, hắn không trụ được lập tức ngã xuống.

"Bố còn không phải vì Kim gia à? Nếu con không yêu nhầm người thì mọi chuyện ra nông nỗi này sao? Bố nói thì con không nghe, bây giờ thì hay rồi. Đến cháu của bố cũng chẳng biết ra sao."-Ông Taeko cũng mất bình tĩnh, đấm thụp thụp vào bức tường bên cạnh.

"Cháu của bố sao? Đúng rồi, còn đứa bé nữa."-Taehyung như lấy thêm được một phần tỉnh táo, cố gắng bám vào ghế để đứng dậy.

Căn phòng cấp cứu cuối cùng cũng thôi ánh đèn đỏ, các y tá đưa bệnh nhân ra ngoài, Taehyung vừa thấy vậy liền vồ tới bám lấy giường đẩy.

"JungKook...JungKook."-Hắn liên tục gọi tên của cậu, hi vọng cậu mắt ra và nhìn hắn. Nhưng không, đôi mắt của cậu vẫn nhắm nghiền dù hắn đã gọi rất nhiều lần, sắc mặt trắng nhợt nhạt cùng những vết lấm lem đất cát vẫn còn dính trên gương mặt của cậu. JungKook của hắn chưa bao giờ thảm hại như bây giờ cả, hắn sợ hãi nắm chặt lấy thành giường đẩy, đến khi bác sĩ phải dùng hết lực cạy từng ngón tay của hắn ra thì chiếc giường mới có thể được đẩy về phòng hồi sức. "Bệnh nhân còn yếu, chưa thăm được đâu."-Bác sĩ ngăn cản Taehyung.

"Cậu ấy bị sao vậy ạ? Còn đứa bé trong bụng thì thế nào?"-Taehyung bám lấy bác sĩ, điên cuồng hỏi.

Bác sĩ nhìn hắn rồi thở dài, đỡ hắn xuống ghế ngồi.-"Cũng may là sức khỏe của cậu ấy rất tốt nên không có gì nguy hiểm, chỉ bị tụ máu vài chỗ ở lưng và nứt xương hai bên cánh tay. Chắc cậu ấy đã cố bảo vệ con bằng hai tay của mình nhưng mà...đứa bé nhỏ quá, vô cùng yếu ớt nên ra đi rồi."

"Khổ thân, tôi chính là bác sĩ khám cho cậu ấy đây. Tôi vẫn còn nhớ như in lúc mà cậu ấy biết mình mang thai, cậu ấy sung sướng và phấn khởi như trẻ em lần đầu nhận được quà vậy. Những giọt nước mắt hạnh phúc của cậu ấy tôi còn nhớ rất rõ, vậy mà..."-Bác sĩ lắc đầu thở dài thườn thượt, vỗ vai Taehyung rồi đi vào phòng hồi sức xem bệnh tình của JungKook.

Vị bác sĩ này đơn giản chỉ là tâm sự những gì mà mình đã nhìn thấy chứ không hề biết rằng từng lời từng chữ của bác sĩ như đánh từng đòn nặng nề vào trái tim của người làm chồng làm cha là Taehyung đây.

"Bố vừa lòng chưa? Người con yêu nhất đang nằm trong phòng hồi sức với thân thể sứt mẻ đủ chỗ, con của con cũng mất luôn rồi đấy. Chắc giờ này bố vui lắm nhỉ? Hiện tại người không được gia đình bên kia chấp nhận có lẽ là con chứ không phải JungKook đâu. Ai lại gả con của mình cho một người vô dụng như con chứ? Người mình yêu còn chẳng bảo vệ được, con của mình chưa ra đời đã bị đánh chết từ khi trong bụng. Haha, đúng là trên đời chẳng có thằng nào vô dụng hơn cái thằng Kim Taehyung này cả."-Hắn dựa vào tường cười mà cười đến đâu nước mắt chảy ra đến đấy mặn đắng cả đầu lưỡi.-"Bố nói Jeon gia là dân hắc bang sống vô tổ chức, ô tạp, suốt ngày đánh đấm, giết hại người khác không xứng đáng làm thông gia của bố. Bây giờ bố nhìn lại bố đi, bố khác Jeon gia à? Không đâu, bố còn kinh khủng hơn Jeon gia nhiều. Ít ra thì Jeon gia cũng không ép buộc con trai của mình lấy người mà nó không yêu, cũng không đánh đập người yêu của con trai mình và nhất là không giết cháu của mình. Bố à, ba đang nhận tội thay cho bố đấy. Bố xám hối đi."

Bây giờ đến lượt Taeko sốc, ông xách cổ áo Taehyung lên đối diện với mình.-"Ba con, con biết ba đang ở đâu à?"

Taehyung hất tay bố ra khỏi người mình, cố gắng đi đến cửa phòng hồi sức rồi ngồi xuống. Bây giờ hắn như người điên, khóc cười lẫn lộn chỉ về phía phòng cấp cứu vẫn sáng đèn đỏ ngay bên kia hắn vừa đứng. Hắn mặc kệ bố của mình đang hốt hoảng cố gắng nhìn vào bên trong phòng cấp cứu, hắn cũng mặc kệ đầu và mắt của mình vẫn đang quay cuồng trong mơ hồ, hắn ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo dựa lưng vào cửa phòng hồi sức, hắn muốn nhìn thấy JungKook của hắn khỏe mạnh trở lại, hắn muốn xin lỗi cậu và hắn muốn chính hắn là người đầu tiên an ủi cậu. Cho dù cậu đánh đập, hắt hủi thậm chí chán ghét hắn, hắn cũng muốn được ôm cậu vào lòng của mình.

"JungKook...tớ xin lỗi, tại tớ vô dụng, tại tớ không bảo vệ được cậu, tại tớ mà cậu mất con. JungKook, xin lỗi cậu. JungKook, tớ có lỗi với cậu.

JungKook,...JungKook..."

Taehyung ôm lấy hai đầu gối của mình, gục đầu xuống và liên tục lẩm bẩm tên của cậu, âm thanh nhỏ nhẹ lầm rầm của hắn giống như vang vọng cả dãy hành lang trống vắng vừa rộng vừa hẹp này. Taehyung cứ ngồi mãi như vậy, đến khi cả người tê cứng và mất cảm giác, đến khi trong đầu không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa.

Cuối cùng, hắn vẫn không thể nhìn thấy cậu tỉnh lại, vẫn không thể trở thành người đầu tiên an ủi cậu. Bởi vì sau đó, hắn bị áp lực tâm lí quá lớn và ngất lịm trong vòng một tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg