79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap79


Nói thật, bảo quên thì chẳng ai có thể quên được mối tình đầu của mình đâu, họ chỉ cất giấu nó ở một nơi nào đó mà thôi. JungKook cũng thế, cậu muốn được...không, phải là khao khát được cầm lấy bàn tay ấm áp của Taehyung mà kéo hắn vào lòng của mình ôm thật chặt, chỉ cần một vài phút thôi cũng an ủi được phần nào nhưng mà JungKook sợ khi cậu thấy hắn cậu sợ rằng mình sẽ không thể buông hắn ra nữa. Vì chuyện này, cậu vẫn còn lưu luyến nhiều lắm.

*Bang*_Tiếng đổ vỡ.

"Chết rồi."-Cậu kéo lại suy nghĩ của mình đang bay trên không trung trở về hiện tại mà cuống cuồng chạy về phía đổ vỡ kia.

"Kio, không sao chứ?"-JungKook chạy ngay tới ôm lấy cục cưng trắng mềm như bông, buộc một chỏm tóc bé xinh trên đỉnh đầu đang cầm bóng đồ chơi ném lung tung, may mắn, tiếng đổ vỡ ở đây chỉ là tiếng va đập của những viên gạch nhựa mà thôi.

"Pa pa...phù..."-Cục cưng cắn cắn mu bàn tay của JungKook xong còn thổi bọt lung tung.

"Em ấy ngứa răng đấy."-Evan dọn dẹp lại đồ chơi cho em bé, lắc đầu cười trừ.-"Cũng một tuổi rồi còn gì nữa."

Ừ, nhắc mới nhớ, cậu đến đây cũng được gần một năm rồi đấy. Cọ cọ cằm lên đỉnh đầu của cục cưng mỉm cười dịu dàng.-"Cũng may là có em ấy."

"Đến giờ ngủ trưa rồi, em lên phòng ru cục cưng đi. Chuyện dưới này anh lo là được rồi."-Evan nhặt nhạnh mọi thứ xếp gọn gàng.-"Haiz, không biết nếu Lim sinh thêm một đứa nữa thì căn nhà này có bị ném đến nát vụn không nhỉ?"

"Vậy phiền anh."-JungKook cười trừ bế cục cưng lên giường.

"Pa pa pa pa..."-Em bé nằm trên giường vỗ tay xong cười rất vui. Cục cưng mới học được trò mới đó là vỗ tay và phun mưa, tuy hơi dơ nhưng trẻ con mà, đứa nào mà chẳng phải trải qua giai đoạn này.

"Hát gì? Ngủ đi, anh đánh vào mông cho bây giờ."-Cậu cắn ngón tay mũm mĩm của bé đang dơ lên không trung.

"..."-Em bé dùng tay còn lại vỗ vào mặt cậu cười khoái trí.

Tự nhiên cậu cảm thấy đau thương, nếu con của cậu được sinh ra thì chắc cũng đang tập lẫy rồi, nếu con của cậu được sinh ra thì nó có thể chơi cùng với Jukio. Nhớ đến quá khứ khủng khiếp đó, gương mặt của cậu ướt đẫm nước từ khi nào không biết, cậu sụt sịt nằm xuống bên cạnh em bé vuốt ve khuôn mặt mịn màng non nớt của em ấy. Cũng may là cục cưng rất ngoan, cũng rất khỏe mạnh nên cậu không phải lo lắng gì hết, ban đầu nuôi em bé có chút khó khăn nhưng cậu học ngành y nên tay chân cũng nhanh nhẹn lại có kiến thức nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, có thêm Lim và Evan bên cạnh nữa nên cuộc sống của cậu hiện tại rất nhàn nhã và dễ chịu. Phải nói cậu cũng là người may mắn vì phía sau của cậu còn có bạn bè và gia đình, họ đều là chỗ dựa vững chắc cho cậu.

Nằm một tí, em bé lim dim đôi mắt bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

"Trẻ con thích thật đấy, mỗi ăn với ngủ thôi mà cũng được người lớn lo hộ."-Lim mở cửa phòng tiến lại giường xoa xoa cái bụng tròn vo của cục cưng.

"Mau chóng sinh một đứa đi cho Kio có bạn."-Cậu ngồi dậy, mỉm cười với Lim. "Bỏ qua chuyện này đi."-Lim phất tay.-"Lại khóc? Nhớ nhà à?"

"..."-Cậu không nói gì mà ngồi nghịch ngón tay của em bé.

"Về chơi với bố mẹ mấy ngày cũng được, chương trình học của mày cũng không dày lắm."-Lim thở dài, ánh mắt ngập ngụa sự thương hại.

"Tao chỉ sợ về đến MMc, việc đầu tiên tao làm là đến ôm Taehyung. Còn bố mẹ tao, tốt nhất vẫn nên đợi họ rảnh rồi đến thăm tao thì hơn."-JungKook lắc đầu.

"Ừ."-Lim cũng đành vậy, cậu ấy vỗ vai JungKook một cái rồi đi xuống dưới tầng.

Hai năm nữa cậu mới hoàn thành quá trình học và lấy bằng bác sĩ, vậy là cậu còn phải ở lại nơi đất khách này thêm hai năm nữa cơ. Trong đầu cậu hiện tại có rất nhiều suy nghĩ trái ngược nhau, cậu nhớ bố mẹ và bạn bè, nhớ MMc, cậu muốn về nhưng mà cậu lại ngại Kim gia, cậu sợ bản thân mình không đối diện nổi với họ và những kí ức khùng điên ấy, cậu lại sinh ra cảm giác muốn chạy trốn, muốn bỏ đi...Nhưng mà, cậu nhìn lại cục cưng đang say ngủ trong lòng của mình, nó cần có bố mẹ, cậu không đảm bảo được khi nó lớn lên cậu có thể giữ nó mãi mãi ở bên cậu.

JungKook cọ nhẹ má cậu vào má của Jukio, bây giờ cục cưng chính là nguồn sống của cậu, nhờ nó mà cậu mới vượt qua được khó khăn mà sống tiếp, cậu muốn tất cả những gì dành cho Kio đều là tốt nhất. Đó là một phần, phần khác có lẽ là cậu đã trả đủ số nợ cho Kim gia rồi, dù có khó đối diện nhưng cậu cũng không còn sợ hãi như trước nữa, JungKook sau một năm đã trưởng thành hơn nhiều rồi, cậu quyết định, học xong cậu sẽ trở về cùng gia đình của mình, về Jeon gia, về MMc.

_______________

Buổi trưa nắng rất rực rỡ, những bông hoa tỏa hương thơm dìu dịu trên bệ cửa sổ giống như chìm đắm trong những tia nắng lấp lánh khiến tất cả như được nhuộm một lớp mật ong dịu nhẹ và ngọt ngào.

Yoongi đưa tay ra ngoài cửa sổ như muốn hứng lấy ánh sáng trong lành ấy, bàn tay thon dài trắng mịn ở dưới ánh nắng lấp lánh giống như loại kim cương sang trọng và đắt giá chỉ có những người lắm của nhiều tiền mới có thể chạm vào và thưởng thức nó. Vết sẹo nhỏ ở cổ tay của anh vẫn chưa phai nhạt, nó giống như một con giun nhỏ nhúc nhích dưới làn da trắng non làm người ta không khỏi nhíu mày, vốn dĩ nó chẳng có chút tì vết nào vậy mà bây giờ lại bị một vết sẹo nhức mắt phá hủy đi nền da mịn màng này. Yoongi lại không ghét nó một chút nào hết, bây giờ công nghệ tiên tiến trừ khử một vết sẹo này vốn chẳng là gì cả nhưng anh không muốn nó biến mất vì nó như minh chứng của cuộc đấu tranh tình yêu mà anh gần như đã phải kết liễu cuộc sống của mình mới có được. Bố của Yoongi đã chấp nhận cho anh và Hoseok quen nhau, ba của anh cũng rất yêu quý Hoseok mà mẹ của Hoseok cũng đồng ý Yoongi rồi, tất cả đều hoàn hảo ngoại trừ việc...Hoseok ngủ sâu một năm nay vẫn chưa tỉnh lại.

"Yoongi, nắng sẽ làm cháy da con mất, con trai."-Kelly ngồi xuống pha một ấm trà hoa cúc và gọi Yoongi ngồi xuống cùng mình.

"Dạo này nắng to quá mẹ nhỉ?"-Anh mỉm cười đón lấy li trà từ tay mẹ. Hương trà dìu dịu làm tâm trí anh cũng thanh thản hơn phần nào.

"Nắng rất nóng, lại còn rát. Tại sao con lại thích nắng như vậy?"-Kelly nhíu mày không hiểu nổi.

"Vì hướng về phía nắng mọi bóng tối sẽ lùi về phía sau."-Yoongi uống một ngụm trà, anh mỉm cười ngọt ngào hướng về phía giường bệnh của Hoseok đang ngủ ngon lành.-"Cậu ấy là ánh nắng rực rỡ nhất của con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ggg