Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạn Mạn ngươi hiện tại khỏe rồi chứ?" Nhìn thấy Trương Giai Giai rời đi Diệp Mỹ Mỹ hành động cũng bạo dạn hơn, chỉ thấy nàng dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt đó dường như có thể đâm thủng Hiểu Mạn.

"Ta khỏe rồi, chỉ là người nhà ta lo lắng nên để ta ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa bây giờ việc gì ta cũng đều không nhớ, họ lo lắng ta ra ngoài không tìm được đường về cho nên ta cũng chỉ có thể ngày ngày ở nhà" Ôi nghe rõ chưa, chị đây là không biết đường, các ngươi mau dẫn ta đi chơi đi, cũng để ta biết rõ cái thôn này, nói không chừng có thể ra con đường làm giàu. Tiểu thuyết ở đời trước không phải viết rồi sao, nữ chủ sau khi xuyên không đều là dựa vào núi, vào nước, vào ăn để làm giàu, hơn nữa nàng thậm chí cũng xem không ít hơn 600 quyển tiểu thuyết xuyên không, nói chung vẫn có thể tìm ra con đường thích hợp với nàng chứ. Nói rõ không phải là sao chép, đây chỉ là lấy làm mẫu, có thể kiếm ra tiền mới là quan trọng.

"Xuân Hoa, nghe rõ chưa. Vậy chúng ta bây giờ đưa ngươi đi dạo trong thôn, cho ngươi làm quen với thôn này nhé". Thời gian này nàng cũng bí bạch lắm rồi, mỗi lần muốn tìm Xuân Hoa chơi nương nàng suốt ngày nói nàng lớn rồi không thể suốt ngày ra ngoài chơi phải ở nhà học thêu thùa. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được lí do rồi, Mạn Mạn tuy là quên hết chuyện lúc trước, nhưng tính cách ham chơi vẫn là không thay đổi, nếu không chắc nàng phát điên mất.

"Được thôi, Mạn Mạn" Xuân Hoa lắc lắc đầu không biết phải làm sao, trong nhà có 5 ca ca chỉ có Mỹ Mỹ là con gái, được nhiều người sủng đã dưỡng ra cái tính cách vô lo vô nghĩ này của Mỹ Mỹ, nàng cũng biết nàng ấy bí bách đến hoảng rồi, hôm nay cũng để nàng thoải mái một chút đi vậy. Trong nhà có 3 ca ca 2 em gái, nàng ở giữa nên không có địa vị gì, việc nhà đều phải làm, tự nhiên không giống hai người họ được thoải mái đi chơi. Cha nương đồng ý cho nàng đến chơi cùng Mạn Mạn cũng là vì quan hệ của cha và ông nội Mạn Mạn, cũng may Mạn Mạn biết điểm này không lạnh nhạt với nàng mà còn đem nàng thành bạn thân.

"Ta giờ khỏi hoàn toàn rồi, sớm đã muốn ra ngoài chơi rồi, chỉ là cha nương không cho, hiện tại có các ngươi ta không lo nữa rồi" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ cười nói "Đi thôi, hôm nay các ngươi cứ đưa ta đi làm quen thôn xóm, nếu không ta cái gì cũng không biết sẽ bị mọi người cười nói".

Cứ như vậy dưới sự dẫn dắt của hai người họ, Diệp Hiểu Mạn trong một tiếng đồng hồ đã đi hết cả thôn. Thực ra cả thôn Diệp gia cũng không tính là rất to, chỉ khoảng hơn 20 hộ, cả đường đi đều có người quan tâm hỏi han, Diệp Hiểu Mạn cũng biết đa phần người trong thôn đều là người chất phác lương thiện. Người trong thôn đều dựa vào trồng trọt mà sống, tự cung tự cấp, nếu ngày thường nhàn rỗi nam nhân trong nhà sẽ ra ngoài đi làm công, nữ nhân sẽ ở nhà thêu thùa kiếm thêm chút tiền, mọi người đều sống khá bần hàn.

"Mạn Mạn, hôm nay chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, ta cần về trước đây, người trong nhà một chút nữa phải đi làm việc rồi. Lần khác đến tìm ngươi chơi được không?" Xuân Hoa nhìn ánh mặt trời trau mày nói.

Diệp Hiểu Mạn cũng biết việc đồng áng của người trong thôn không thể chậm trễ, đặc biệt trong thời đại sản lượng thấp này "Ừ, không sao, ngươi mau về đi".

"Vậy Mỹ Mỹ ngươi đưa Mạn Mạn về nhé" Lo lắng Diệp Hiểu Mạn lần đầu ra ngoài không nhớ đường về, Xuân Hoa tỉ mỉ nhắc nhở sắp xếp.

"Không sao, Xuân Hoa, ta biết đường rồi". Nói thế nào đi nữa đời trước cũng sống trong thành phố lớn gấp mấy lần chỗ này cũng không bao giờ đi lạc, một cái thôn nhỏ này lẽ nào lại làm khó nàng, sao lại có thể để người khác đưa về chứ.

"Mạn Mạn, ngươi quên rồi, nhà ta vốn cách nhà ngươi không xa, ta đưa ngươi về cũng là thuận đường" Mỹ Mỹ cười nói "Đi thôi" Nói xong liền kéo Hiểu Mạn vẫy tay chào Xuân Hóa hướng về phía đường nhỏ vào trong thôn.

Thực ra cũng không phải Diệp Hiểu Mạn quên rồi, chỉ người vừa mới nhớ đường là nàng không ngờ đường lại thông thoáng như vậy, con đường họ đi bây giờ là con đường nhà Xuân Hoa bình thường hay về nhà. Con đường nhỏ này dựa gần thôn làng, phía sau không xa là dãy núi.

"Mỹ Mỹ, rừng trúc đó là nhà ai vậy?" Nhìn thấy một mảng trúc rậm rạp xanh tươi phía trước, mắt của Diệp Hiểu Mạn liền phát sáng, không thể không dò la.

"Rừng trúc đó là trong thôn, bình thường nhà nào cần đều có thể đến chặt, sao thế?" Diệp Mỹ Mỹ không hiểu tại sao Diệp Hiểu Mạn lại kích động như vậy.

"Không, không có gì, chỉ là thấy đẹp thôi" Mỹ Mỹ, xin lỗi, đợi nàng thành công rồi sẽ đưa các nàng cùng làm.

Toàn thân cây trúc đều là báu vật, lúc còn non sẽ là măng, có thể xào ăn, còn có thể phơi thành măng khô, có thể làm măng chua. Nhớ đời trước mỗi lần ăn bún Quế Lâm đều có vài miếng măng chua cay, thích ăn nhất còn có vịt nấu măng chua và măng chua xào thịt bò, vị đó tuyệt nhất rồi. Chỉ tiếc bây giờ không phải là thời gian măng mọc, nhưng tác dụng của trúc rất lớn, chỉ là... thôi bỏ đi cứ về rồi nghĩ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro