Chương 5: Câu cá (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn mười phút trôi qua, bánh bao nhỏ đợi có chút không kiên nhẫn nữa, ở chỗ đó xoay đi xoay lại, vừa muốn nói chuyện lại bị Diệp Hiểu Mạn dọa rồi.

"Cá, cá, cá cắn câu rồi". Diệp Hiểu Mạn hưng phấn kêu to, cái cảm giác kéo xuống nằng nặng này tuyệt đối không nhầm. Vốn muốn thử, không ngờ cá ở đây lại đói như vậy, mới có cá cắn câu. Nàng có thể nói rằng chúng nó chưa từng bị thử dụ hoặc mới có thể ngốc như thế. Trong lòng đang nghĩ nhưng động tác ở tay không dừng lại, quen thuộc thu dây lại, đương nhiên là rất cẩn thận thu dây về, bởi vì ở đây không có gậy câu cá tự động.

Bánh bao nhỏ vừa nghe có cá, cũng hưng phấn đứng một bên nhìn chằm chằm, mong chờ cá xuất hiện. Nếu có cá thật đây sẽ là lần ăn cá đầu tiên xuất hiện trong kí ức của hắn, nghe đứa béo nhỏ trong thôn nói ăn cá rất rất ngon, hắn chưa từng được ăn đâu. Nhưng cũng may trong thôn người đã từng được ăn cá rất ít, cũng không đến nỗi mất mặt, nhưng chỉ là hắn không thích bộ dạng đắc ý của tiểu béo.

Dây được kéo từ chút một dần dần lộ trên mặt nước, cùng với dây đi lên còn có một chút bọt nước, trong vùng bọt nước đó có một con cá khoảng hai cân (bằng 1kg VN) đang dãy dụa.

Nhìn thấy cá, mắt của hai tỷ đệ sáng bừng lên. Bàn tay linh hoạt nhỏ nhắn của Diệp Hiểu Mạn giơ lên, cá theo lực đạo đó vẽ một đường con rơi xuống trước mặt Diệp Hiểu Mạn.

"Tỷ, tỷ, cá, cá". Bánh bao nhỏ dường như rất sợ cá chạy mất, lấy tay ôm chặt con cá vẫn chưa bỏ ý định giãy dụa vào trong lòng.

"Tỷ tỷ nhìn thấy rồi". Diệp Hiểu Mạn bẻ một cành cây nhỏ từ một cây thấp bé ở bên cạnh "Bánh bao nhỏ, đệ ôm một chút, trước tiên tỷ tỷ đem nó trói chặt, chúng ta lại bắt thật nhiều thật nhiều cá".

Dùng nhánh cây xuyên qua con cá bánh bao nhỏ ôm, Diệp Hiểu Mạn lại bắt đầu chuyến đi câu cá của bản thân. Con cá này cho nàng thấy được hi vọng, nàng tin rằng trước đây chưa có ai câu cá ở chỗ này, vậy nên thu hoạch chắc chắn tốt. Quả nhiên không ngoài dự liệu, không quá một canh giờ (2 tiếng), nàng liền câu được bốn con cá. Tiếc rằng không có thùng nếu không mấy ngày nữa họ đều có thể ăn cá tươi rồi, bây giờ chỉ có thể làm thành cá khô.

"Hai đứa trẻ các ngươi tại sao không nghe lời, không phải đã nói các ngươi không được chạy linh tinh, càng không thể đến đây sao? Diệp Vĩnh Hâm cùng những người khác đều lo lắng đi tìm mấy đứa trẻ. Hai đứa trẻ này chính là cuộc sống của gia đình. Nhưng hắn không ngờ hai đứa trẻ thế mà lại chạy đến chỗ có quỷ nước trong truyền thuyết. Vẫn may hắn chạy đến đây nhìn, nếu không...hắn không dám nghĩ hai đứa trẻ này sẽ xảy ra chuyện gì, người nhà sẽ chịu đả kích này thế nào.

Lo lắng cùng sợ hãi, hắn lập tức túm hai đứa trẻ, đánh vào mông mỗi đứa vài cái "Cho các ngươi không nghe lời".

Mặt Diệp Hiểu Mạn lập tức đỏ lên, thân thể tuy là một đứa bé nhưng tư tưởng của nàng là người lớn, cứ để người ta đánh vào chỗ tư mật như vậy thật là xấu hổ quá, cũng may là cha của thân thể này, nếu không nàng sẽ thật sự nhảy vào trong hồ nước rồi.

"Cha, người đừng đánh tỷ tỷ, tỷ tỷ là vì băt cá cho con mới đến đây, cha xem chúng con bắt được rất nhiều cá". Bánh bao nhỏ đau đến vừa khóc vừa chỉ cho Diệp Vĩnh Hâm xem đống cá bên cạnh.

Diệp Vĩnh Hâm nhìn theo ngón tay của bánh bao nhỏ, cả người liền ngây ngẩn ra. Hắn lớn đến nhường này trong nhà cũng chưa bao giờ có nhiều cá như vậy, sự ngạc nhiên này lớn đến mức dọa hắn.

Một nhà nghe tiếng mà đến thấy một màn này cũng ngây ngẩn cả người, trong họ có người đã nhìn thấy nhiều cá như vậy rồi nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ sở hữu nhiều cá như thế. Đây chính là món ăn thượng đẳng ở trong tập và trấn trên, người không có ngân lượng muốn cũng đừng muốn.

"Nương của bọn trẻ, nàng đánh ta một cái xem xem có phải ta đang nằm mơ không". Diệp Vĩnh Hâm đi thẳng đến chỗ Trương Giai Giai nói.

Cùng biểu hiện không giống với mọi người chính là gia gia Diệp Trung Căn, hắn tò mò nhìn cá dưới đất "Tiểu Mạn Mạn, đây thật là cháu bắt?"

Một hồ nước sâu này đến họ lớn như thế này cũng không dám xuống, nàng một đứa bé làm sao bắt được? Hơn nữa lúc bọn họ đến đều không mang gì theo, thế cũng bắt được nhiều cá như vậy, đúng là thần kỳ quá rồi.

"Đúng vậy gia gia" Diệp Hiểu Mạn có thể trăm phần trăm xác định, sau này mọi hoạt động của bản thân trong nhà, người ông này chắc chắn ủng hộ, bởi vì hai mắt của ông đang phát sáng rất có hứng thú.

Quả nhiên, Diệp Trung Căn nhanh chóng bước đến "Làm sao bắt được? làm sao bắt được? quá giỏi rồi" Hận không thể để bản thân thử ngay.

"Gia gia, dùng cái này". Diệp Hiểu Mạn giơ lên cần câu cá "Cả cần ở chỗ dây này buộc một cây kim thêu, lại đem giun gim vào đấy, cá trong nước ngửi được mùi thơm sẽ đến ăn, như thế này bẻ cong kim thêu, chỉ cần đem cá kéo lên là được". Giảng giải rất đơn giản, trên thực tế làm cũng không dễ dàng.

"Thật tốt quá, thật đúng là ông trời chiếu cố, đem ngôi sao may mắn nhỏ tiểu Mạn Mạn giáng xuống nhà chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thủ nghệ này đem cá bán cho nhà có tiền trên trấn, Vĩnh Hâm con có thể tiếp tục đi thi lấy công danh rồi, nếu tiền nhiều qua hai ba năm lại đưa Hiểu Thành cũng cho vào viện học, đỗ đạt công danh trở về xem ai còn dám cười nhà chúng ta". Diệp Trung Căn đầu mày cuối mắt đều cười, dường như một màn con trai cháu chắt đều thành danh, áo gấm về làng xuất hiện trước mắt, thật là rạng ngời, có không khí.

Nghe ý tứ của gia gia, trên đầu Diệp Hiểu Mạn liền phát ra một đường hắc tuyến "Gia gia, cái này không nhất định có thể thành. Bởi vì phương pháp này là lần đầu tiền dùng nên mới có thể câu nhiều cá như thế, nếu ngày nào chúng ta cũng ngồi đây câu, cá cũng có khả năng thông minh hơn không cắn câu".

Học phí ở đây đúng là không rẻ, nếu dựa vào câu cá kiếm tiền, vậy có thể sẽ đói chết, việc này chỉ có thể tính là thu hoạch phụ. Muốn kiếm tiền cần thiết tìm con đường khác.

Diệp Trung Căn trau mày nghĩ nghĩ "Vậy bây giờ chúng ta bắt nhiều một chút, mai mang lên trấn bán, cũng có thể đổi một chút lương thực về".

Cái này có thể so với cái gì cũng đều hơn.

Diệp Hiểu Mạn khó xử nhìn gia gia.

"Sao vậy? Cái này cũng không được?" là chỗ nào có vấn đề, khó có được con đường kiếm tiền, họ lại không thể dùng.

"Gia gia, chúng ta bắt cá lên nhưng không có nước để nuôi, mang về nhà chúng nó chắc chắn chết rồi, để đến mai sẽ thối, sợ là không bán được". Vài con này ăn không hết, còn có thể ướp muối mai ăn tiếp, nhưng nếu thêm vài con sợ là nhà cũng không có nhiều muối như vậy.

Ánh mắt của cả nhà đang phát sáng lập tức tối dần.

"Gia gia đất nhà chúng ta không phải còn chưa làm xong sao, ngày mai chúng ta cùng nhau đến tiếp, mang thùng nước như vậy có thể bắt nhiều một chút mang về rồi".

"Đúng đúng đúng, cháu xem gia gia cháu cái này cũng không nghĩ ra. Mai chúng ta làm thêm mấy cái này, ta và cháu cùng nhau bắt". Diệp Trung Căn vỗ đùi vì đề nghị của Diệp Hiểu Mạn mà khen ngợi.

Thế là một trận phongba đã trôi qua, một nhà nhân buổi tối lợi dụng nhánh cây che đậy cá mang về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro