Chương 10: Nhóm Dịch vụ Tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cô Han So-eun, Giám đốc Kim Tae-joon đang gọi cô. Xin vui lòng lên văn phòng giám đốc.]

Ngay khi ca làm việc bắt đầu, thư ký của Kim Tae-joon, chị Song Moon-kyung, đã gọi cho So-eun.

Đang nghĩ về bạn trai, khuôn mặt rạng rỡ của So-eun bỗng tối sầm lại.

Chẳng lẽ là vì vụ cháy hôm qua, hay chuyện say rượu?

'Có lẽ là cả hai.'

So-eun đứng dậy, ánh mắt như đã chấp nhận số phận.

Chẳng phải giám đốc đã bảo cô thu dọn đồ đạc rồi sao? Vậy mà hôm qua cô lại cư xử đáng xấu hổ như thế, chắc hôm nay sẽ bị sa thải thôi.

'Nhưng như vậy cũng đâu công bằng! Mình đâu có bắt ai phải chịu đựng cơn say xỉn của mình hay tóm lấy ai trên đường đâu.'

Hay là mình đã làm vậy?

Ký ức không rõ ràng khiến So-eun càng thêm hoang mang. Cô sợ rằng có điều gì đó nghiêm trọng hơn đã xảy ra trong ký ức bị đứt đoạn.

Thư ký Song Mun-kyung không để So-eun chuẩn bị tinh thần, đã mở cửa văn phòng với vẻ thân thiện.

"Chào Giám đốc."

So-eun cúi chào và đứng đờ ra, không dám ngẩng đầu lên.

Giám đốc Tae-joon từ từ rời khỏi bàn làm việc, từng bước tiến về phía So-eun với dáng vẻ uy nghiêm như một con hổ đang rình mồi. Sự điềm tĩnh đó làm cô thêm phần sợ hãi. Cô vô tình liếc thấy ngực anh. Cổ họng cô khô khốc mỗi khi chiếc áo sơ mi căng ra theo nhịp thở của anh. So-eun có cảm giác như anh đang nhìn cô bằng ánh mắt dữ tợn.

Dù sao cũng khó tránh khỏi, cô mong anh vào thẳng vấn đề càng nhanh càng tốt, nhưng anh vẫn giữ im lặng. So-eun từ từ ngẩng đầu lên, tim đập nhanh. Cô giật mình khi nhận ra anh đã đến rất gần. Dù đã biết trước, nhưng khi đối diện trực tiếp, cô vẫn cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt.

Dù run rẩy thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi tình cảnh này. Anh như của một con thú săn mồi, bình tĩnh quan sát con mồi dại khờ bước vào lãnh địa của mình, chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo để vồ lấy nó.

Cửa văn phòng mở ra, Han So-eun bước vào.

Dù giọng nói toát lên vẻ tự tin nhưng sự lúng túng vẫn hiện rõ.

Tae-joon đứng dậy và tiến lại gần So-eun. Mỗi bước đi của anh khiến vai cô co lại.

Anh bước đến gần, nhưng cô vẫn cúi đầu, không dám đối diện ánh nhìn mạnh mẽ đang dán chặt vào mình. Một lúc sau, So-eun từ từ ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt họ giao nhau, cô trông có vẻ ngạc nhiên.

Khi không còn bị che phủ bởi cặp kính, khuôn mặt cô sáng rực lên.

Tae-joon cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể những đám mây đen trong lòng anh đã tan biến, để lại bầu trời quang đãng. 

Các đường nét trên khuôn mặt cô rất hài hòa. Có lẽ cặp kính chỉ là một cách ngụy trang? Không biết cô bị cận nặng đến mức nào?

Đôi mắt nâu lấp lánh dưới ánh đèn, giống như những giọt sương mai đang đậu trên trái cây chín mọng, đẹp đến mức người ta chỉ muốn nếm thử hương vị ngọt ngào đó ngay tức khắc.

Rõ ràng Han So-eun có một sức hút rất đặc biệt. Có vẻ như sức hút đó là bản năng, nhưng lại có gì đó khác lạ. Cô nhỏ nhắn, làn da trắng mịn, khiến người ta tò mò không biết nó sẽ ra sao nếu bị chạm vào. Trong lúc quan sát cô, anh cảm thấy hơi nóng dồn xuống nơi nào đó.

Anh khao khát được nắm trọn người phụ nữ này trong lòng bàn tay. Và để thực hiện điều đó.

Sau một hồi im lặng, anh bắt đầu nói.

"Trước khi nói về công việc..."

"..."

"Cô có gì muốn nói không?"

Khi Tae-joon hỏi với chút châm biếm, đôi môi khô khốc của So-eun mở ra.

"... Xin lỗi giám đốc vì hôm qua."

Tae-joon lên tiếng trước, cô cũng nhanh chóng xin lỗi.

"Xin lỗi vì điều gì?"

"À, vì tôi đã say rượu. Tôi đã nói điều gì đó không đúng với Giám đốc."

"Cô có nhớ những gì mình đã nói không?"

Cô không thể nói là không nhớ gì, nhưng cũng không thể khẳng định là nhớ hết, nên cô do dự.

"... Tôi có nhớ đôi chỗ."

"Đôi chỗ."

"Vâng..."

"Với những ký ức rời rạc đó thì làm sao cô có thể chắc chắn rằng mình đã nói điều gì sai?"

"... Dù sao thì tôi cũng xin lỗi."

"Được rồi. Bỏ qua chuyện này đi."

Tae-joon quyết định không bận tâm nữa. Vì đó không phải là mục đích chính anh gọi cô lên.

"Cô không đeo kính mắt."

"Vâng."

"Có phải cô đang đeo kính áp tròng không?"

"Vâng."

Vâng, vâng

Hôm qua, khuôn mặt bị ẩn sau cặp kính làm anh thấy khó chịu, hôm nay giọng nói cô cũng làm vậy với anh. Anh bảo cô đến gặp mình nhưng cô lại mang một con robot được lập trình giống Han So-eun đến. Cô vui vẻ và sinh động hơn nhiều khi say rượu. Anh có cảm giác nếu cô đeo kính vào, cả dáng vẻ lẫn giọng nói của cô sẽ càng trở nên ngột ngạt.

Tuy nhiên, ngay khi anh vừa định cử động tay, nghĩ rằng mình vẫn phải trả lại thứ đã cầm của cô, So-eun lập tức cẩn thận hỏi. 

"... Giám đốc, có thấy kính mắt của tôi không?"

Tae-joon chỉ cười nhẹ.

"Tôi không nhớ. Nó có đắt không?"

"Không phải đắt lắm, nhưng rất quan trọng với tôi. Bạn trai đã tặng cho tôi..."

"Có phải cô và bạn trai đã xảy ra chuyện gì không?"

Đôi mắt So-eun khẽ run lên khi nhìn Tae-joon. Cô dường như đang nghĩ: "Hôm qua mình đã nói với anh ta cả chuyện này sao?"

"... Hôm qua, chúng tôi có chút hiểu lầm, nhưng sau đó mọi chuyện đã được giải quyết."

"..."

"Giám đốc, anh có tình cờ thấy kính của tôi không? Hôm qua khi rời khỏi quán, tôi vẫn còn đeo nó, nhưng sáng nay tỉnh dậy thì tôi tìm không thấy."

"Tôi không thấy."

Tae-joon rút tay ra khỏi bàn. Ý định trả lại kính cho cô đã hoàn toàn biến mất.

"Cô chắc hẳn rất buồn. Hy vọng cô sẽ tìm thấy nó."

Anh định nói thêm rằng chiếc kính không hợp với cô, nhưng thay vào đó, anh lặng lẽ đổi chủ đề.

"Và bây giờ, chúng ta cần phải nói về công việc. Cô Han So-eun."

Với ánh mắt nghiêm nghị, anh bắt đầu nói, khiến So-eun phải hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho những điều sắp tới.

"Cô còn nhớ tôi đã bảo cô sắp xếp hết công việc hiện tại không?"

"Vâng, tôi còn nhớ."

Vừa nghe câu trả lời của So-eun, Tae-joon liền với lấy tay nắm cửa.

Khi anh mở cửa và quay lại nhìn, So-eun đã theo sau anh, như thể cô hiểu rõ anh muốn làm gì. Anh nhường bước để So-eun đi trước, rồi lặng lẽ theo sau cô rời khỏi văn phòng.

Văn phòng của Tae-joon nằm ở cuối hành lang tầng 7. Phía trước là phòng của Song Mun-kyung, bên cạnh là một phòng trống và phòng của đội hỗ trợ. Tae-joon mở cửa căn phòng trống.

...


Qua wordpress để đọc tiếp: https://cheycheygeschichte.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro