Chương 5: Cô biết tôi muốn phạt cô như nào rồi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọn lửa đã được dập tắt nhanh chóng, không có gì quá nghiêm trọng xảy ra. Nhưng tất cả những người liên quan đến vụ việc đều bị gọi vào phòng giám đốc, trong đó có So-eun.

Lỗi lớn nhất thuộc về So-eun, vì cô đã không kiểm tra pin trước khi cắm sạc. Cô cảm thấy có lỗi vì đã khiến cấp trên bị triệu tập.

Giám đốc Kim Tae-joon nghiêm nghị lên tiếng phê bình.

"An toàn là điều cơ bản. Nếu không nắm vững những nguyên tắc cơ bản thì mọi người không phù hợp với vị trí hiện tại của mình.

"Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã sơ suất."

So-eun bước lên một bước.

"Trách nhiệm lớn nhất chắc chắn thuộc về cô Han So-eun, người đã lơ đễnh khi làm việc với thiết bị."

Tae-joon liếc nhìn So-eun và khiển trách.

Sao giám đốc biết là mình đã không tập trung khi làm việc nhỉ? Chắc có camera gắn gần đó.

So-eun cảm thấy anh thật đáng khâm phục khi đã có thể nhanh chóng xem xong băng ghi hình và khiển trách cô nghiêm khắc. Dù hôm nay trông anh vẫn rất đẹp trai nhưng lại không hề dịu dàng như hôm qua.

"May mà mọi chuyện đã kết thúc. Giờ thì mọi người về làm việc đi. Chỉ Trợ lý Han So-eun ở lại."

Cuối cùng, điều tồi tệ nhất cũng đến.

Khi các cấp trên rời đi, So-eun cảm thấy thấy người mình cứng đờ. Mọi thứ trước mắt trở nên tối tăm.

Khi cửa đóng lại, So-eun chỉ còn lại một mình với Tae-joon, cô cúi đầu.

"Tôi đã sai. Tôi sẵn sàng nhận bất kỳ hình phạt nào."

"Bất kỳ hình phạt nào sao?"

"Vâng."

"Cô biết tôi muốn phạt cô như nào rồi sao?"

So-eun từ từ ngẩng đầu lên, thấy trên môi anh nở một nụ cười mỏng, có vẻ hơi lạnh. Cô cảm thấy rùng mình và trả lời lắp bắp.

"Vậy nên bất kỳ hình phạt nào......."

"Tôi sẽ đáp ứng mong đợi của cô."

"......."

"Chắc chắn chuyện này sẽ không bị bỏ qua dễ dàng đâu."

Anh ngắt lời So-eun, khiến cô không thể nói gì thêm.

"Trong vài ngày tới, hãy sắp xếp lại công việc của cô."

Tae-joon ném ra một câu đầy ẩn ý rồi đuổi So-eun ra ngoài phòng làm việc.

Cuối cùng, mình bị đuổi việc rồi sao?

Bệnh viện đề nghị So-eun nghỉ ngơi hai tháng sau ca phẫu thuật, nhưng cô lo lắng rằng mình sẽ bị sa thải nếu nghỉ quá lâu nên đã chọn cách nghỉ phép không lương một tháng. Cô đã kiên quyết trở lại công ty.

Cô làm việc chăm chỉ hơn những người khác vì sợ bị phạt hoặc mất việc vì kỳ nghỉ kéo dài một tháng.

Nhưng cuối cùng, một sai lầm ngu ngốc đã kết thúc sự nghiệp của cô.

So-eun trở lại làm việc trong tâm trạng thậm chí còn tệ hơn trước khi xảy ra vụ cháy.

'Nhớ anh ấy quá'

Cô muốn được an ủi bởi anh.

Liệu anh ấy có an ủi cô không?

Sau khi phẫu thuật, cô không bao giờ phàn nàn.

Cô sợ nếu mình tỏ ra yếu đuối thì sẽ trở thành gánh nặng cho người khác nên luôn cố gắng chịu đựng dù có đau đớn đến đâu.

Về sức khỏe thì là như vậy, nhưng chuyện công việc thì có lẽ cô sẽ cần được an ủi hơn.

Hình ảnh bạn trai lại hiện lên trong tâm trí cô. Nếu như anh ấy động viên, có lẽ cô sẽ dễ dàng chấp nhận việc bị giáng chức, thậm chí là đổi công việc để tiếp tục chuẩn bị cho tương lai.

Đến 6 giờ chiều, thời gian tan sở đã đến, có lẽ cô nên gọi điện thử cho anh.

So-eun hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Hee-wook.

Tít tít, chuông kêu vài lần rồi tắt.

[Xin chào, đây là điện thoại của luật sư Yang Hee-wook.]

Một giọng nói trong trẻo vang lên. Người nhận cuộc gọi không phải Hee-wook mà là một người phụ nữ mà So-eun không hề quen biết.

"Uhm. Xin hỏi......"

[Đây có phải là cô Han So-eun không? Bạn gái của luật sư Yang?]

So-eun do dự nhưng đối phương đã chủ động xác nhận. Cảm giác bất an của khiến So-eun lo lắng.

"Đúng vậy, nhưng ai đang trả lời điện thoại vậy?

[Xin chào! Tôi là luật sư Choi Hyun-ji, cùng làm việc tại công ty luật.]

Giọng nói có vẻ sắc sảo, nhưng người phụ nữ trả lời rất nhiệt tình.

Choi Hyun-ji. Là cô ấy. Gương mặt trong bức ảnh trên SNS của Hee-wook mà cô vừa tìm thấy vài giờ trước khá khớp với giọng nói.

"À, xin chào."

[Luật sư Yang hiện đang để điện thoại ở đây và xuống lầu một lát. Tôi có thể chuyển lời gì đến anh ấy không?]

Cách nói chuyện thân mật của Hyun-ji khiến So-eun cảm thấy như muốn khiêu chiến.

"Tôi định tối nay đến thăm anh ấy."

[À, tối nay chúng tôi có tiệc, nên không thể gặp được. Phải làm sao đây?]

Hả? Sao lại thế này?

Thông báo bất ngờ làm So-eun cảm thấy bối rối. Cô không có lý do gì để ganh đua với cô ấy, nhưng cô cảm thấy như mình đang thua trận.

Hyun-ji giải thích lý do tổ chức tiệc.

[Có một vụ án lớn vừa kết thúc nên chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để cùng ăn mừng.]

"À......"

[Cô có muốn tới đây không?]

Hyun-ji bất ngờ đưa ra đề nghị. Mắt So-eun sáng lên. Cô không bỏ lỡ cơ hội mà đối phương đưa ra.

"Tôi có thể đến sao?"

[Chắc chắn rồi. Đây không phải tiệc nghiêm túc gì. Tôi cũng chỉ mới nghe về cô từ luật sư Yang, tôi rất muốn gặp cô nên nhân dịp này chúng ta gặp nhau nhé.]

Giọng nói dễ chịu của Hyun-ji làm So-eun cảm thấy hào hứng.

[Không sao thật mà. Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô. Gặp lại sau khi cô tan sở nhé.]

Luật sư Choi Hyun-ji quả thật là một người tốt!

So-eun cảm thấy có lỗi vì đã ghen tị với cô ấy.

*

Khi Tae-joon vừa xuống khỏi thang máy do phải về sớm vì có việc ở Seoul, anh nghe thấy một cuộc trò chuyện.

"À mà, cô Han có ổn không?"

"Cô Han? Chị Han So-eun ấy ạ?"

Tiếng nói của hai nhân viên từ nhóm Dịch vụ Di động vang lên. Một người là đồng nghiệp ngồi cạnh Han So-eun, tên là Park Bo-bae, và người còn lại là một nhân viên mà Tae-joon không biết tên.

Tae-joon dừng lại một chút, giả vờ xem điện thoại và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Park Bo-bae lên tiếng với giọng lo lắng.

"Ừ, hôm nay chị Han trông không được khỏe lắm. Chị ấy ăn rất ít vào bữa trưa và còn ngủ ngay tại chỗ."

"Gần đây tôi cũng thấy cô Han có vẻ không ổn. Trông cô ấy rất mệt mỏi."

"Thật ra chuyện xảy ra hôm nay không hoàn toàn là lỗi của cô Han, chỉ là do may rủi thôi, tại sao cô ấy lại phải chịu trách nhiệm chứ?"

"Thương chị Han quá."

Có vẻ như cuộc trò chuyện được nói lớn hơn để Tae-joon nghe thấy. Khi cuộc trò chuyện dừng lại, Tae-joon đã rời đi.

So-eun rời công ty vào khoảng 6 giờ 30 phút.

'Đi xe buýt hay gọi taxi đây?'

Tuy rằng đi taxi nhanh hơn, nhưng lại đắt. Dù sao đi nữa, cô quyết định gọi taxi. Khi vừa lấy điện thoại ra thì một chiếc xe đen đã dừng lại trước mặt.

"Giám đốc."

So-eun mở to mắt khi nhận ra Kim Tae-joon. Tae-joon xuống xe và mở cửa ghế đối diện.

"Lên xe đi, tôi sẽ chở cô."

Cô không chắc mình có nghe nhầm không. Cánh cửa mà Tae-joon đang mở giống như cánh cửa dẫn đến địa ngục vậy.

Cô cảm thấy mình không có khả năng đến Seoul an toàn nếu bước vào đó.

Mặc dù sợ hãi khi phải chống lại lệnh của ông chủ, So-eun cố gắng lấy hết can đảm để từ chối.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu ạ."

"Nhà cô ở Kwonseondong phải không? Tôi đang trên đường đến đó nên tôi có thể chở cô."

"Không phải, tôi không về nhà. Tôi có việc ở Seoul."

"Ở đâu ở Seoul?"

"Gangnam. Ga Gyo-dae."

"Nhà tôi ở gần đó. Tôi sẽ cho cô xuống ở trên đường."

Vậy thì không phải là đường đi qua Kwonseondong?

Nhưng nếu ông chủ đã nói vậy, thì dù sao cũng phải lên xe thôi.

"Cô làm gì mà còn đứng đó vậy, mau lên xe đi."

Ôi, thật đáng sợ.

Có vẻ như sếp vẫn chưa nguôi giận sau khi mắng cô một giờ trước.

So Eun lên xe theo lệnh của Kim Tae Joon và cảm thấy như mình đang bị kéo xuống địa ngục.

"Xin chào ạ......"

Cô cúi đầu chào tài xế với vẻ mặt như tội phạm, trong khi Tae-joon cũng quay lại xe và ngồi xuống bên cạnh So-eun.

Khi Tae-joon ngồi xuống có cảm giác cả như hàng ghế sau đã bị chiếm hết. Ngay cả khi cả hai người đều khép chân lại.

...Đôi chân dài của anh ấy thật ấn tượng.

So-eun cảm thấy tự ti và co người lại. Cô không dám nhìn anh vì cảm giác sự hiện diện của anh quá đáng sợ.

"Cô đến đâu?"

"Tôi đến Ga Gyo-dae. Chỗ ngã tư Tòa án."

"Đến chỗ nào ngã tư Tòa án?"

"Một quán bar gọi là Omotesando Hills ạ."

Tae-joon ra lệnh cho tài xế đến quán bar mà So-eun nói, và xe lập tức di chuyển.

Và một sự im lặng khủng khiếp bao trùm.

Cô cảm giác như đang bị nghiền nát giữa không khí vậy.

Đây chính là cách tra tấn của tầng lớp quý tộc à? Dù không nói gì, cô vẫn cảm thấy như toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đang bị rút cạn.

Sau vài phút, Tae-joon mở lời trước.

"Cô có hẹn à? (Sau khi gây chuyện còn đi chơi à?)"

So-eun không thể nghe câu hỏi một cách bình thường. Giống như có những dấu ngoặc không được nói ra mà bay lơ lửng trong không khí.

Tuy vậy, So-eun vẫn kiên cường trả lời.

"Vâng."

"Với bạn trai à? (Sau khi gây chuyện lại đi hẹn hò à?)"

"Vâng."

"Bạn trai đối xử với cô thế nào? (Bạn trai của cô có biết cô gây ra sự cố hôm nay không?)"

Những câu hỏi tiếp theo có vẻ khá bất ngờ và hơi thô lỗ.

Chúng ta đâu phải là bạn để nói về bạn trai của tôi. Chỉ cần nói "Cô ăn cơm chưa? Hôm nay cô cũng vất vả rồi" là đủ.

Đi quá giới hạn rồi đấy.

"Vâng."

Vâng, nhưng anh là ông chủ tối cao, nên tùy anh thôi. Anh muốn vượt qua giới hạn nào thì tôi sẽ xây lại nó.

Một nhân viên yếu đuối như So-eun chỉ nên đơn giản trả lời. Không cần phải châm chọc để làm mất lòng ông chủ.

Cô hy vọng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc với những câu trả lời ngắn gọn này. Có lẽ không khí im lặng còn dễ chịu hơn.

Nhưng câu hỏi vẫn tiếp tục.

"Anh ta đối xử với cô tốt như thế nào?"

"......Sao ạ?"

So-eun chớp mắt và cảm thấy như có dấu ngoặc trong tâm trí mình, không biết ý nghĩa thực sự của câu hỏi là gì. Đây không phải là câu hỏi dạng có/không.

Tae-joon tiếp tục với giọng điệu thoải mái.

"Tôi cũng không biết."

"......."

"Các cô gái nghĩ như thế nào là được đối xử tốt?"

Khi So-eun quay lại và nhìn Tae-joon, má cô hơi đỏ lên. Đột nhiên cô nghĩ rằng Kim Tae-joon cũng có mặt đáng yêu.

Dù là một giám đốc quyền lực nhưng anh chỉ hơn cô vài tuổi và vẫn đang trong độ tuổi hẹn hò.

So-eun nghiêm túc trả lời hơn những câu hỏi trước.

"Chỉ cần khi tôi nhờ vả thì không từ chối, chăm sóc chu đáo......"

"......."

"Và làm cho tôi cảm thấy được yêu thương là được."

"Bạn trai hiện tại của cô có như vậy không?"

Người đàn ông đối diện So-eun trưng ra vẻ mặt mơ hồ nhưng lại rất nghiêm túc. Trong ánh mắt của anh, có vẻ như có một nỗi buồn và sự nhớ nhung.

Người được anh yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

So-eun cảm thấy như vậy.

"Vâng."

So-eun mỉm cười lần đầu tiên với Kim Tae-joon. Khi ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt của Tae-joon sáng lên một cách sắc bén.

"Bác tài xế, dừng xe ở đây một chút nhé."

Tae-joon nói với tài xế trong khi vẫn nhìn So-eun.

Tài xế vội vã dừng xe.

Đó là một nơi gần ga terminal. Còn cách ngã tư Tòa án một trạm nữa.

"Có việc gấp nên tôi phải xuống đây. Cô có thể tự đi tiếp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro