Chương 3: Lý gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mai Vô Khuyết

Editor: Mayinbook (aka Mỗi sáng không muốn rời giường)
Beta: Thiên Tước

Lý lão hán ngồi sưởi ấm bên bếp cửa, xoạch xoạch nhét sợi thuốc lá, híp mắt nhìn tuyết trắng thật dày trong viện, “Năm nay tuyết tới cũng tốt, vật vã hai năm thôn ta cũng nên mưa thuận gió hòa, sang năm sẽ được mùa a! Tức phụ Đại Cẩu, đem chân heo nhà ta cất trữ ra nấu, mau ăn tết, Đại Cẩu Nhị Cẩu cũng nên trở lại rồi.”

 Con dâu cả của Lý lão hán Thúy Chi tay chân nhanh lẹ giặt sạch y phục, “Nhà mình còn có mấy khối thịt xương sườn, có thể nấu làm canh ăn cho đỡ thèm, bây giờ cũng không còn khó khăn nữa, nhưng thứ cần tiết kiệm thì nên tiết kiệm, ai biết về sau thời thế như thế nào? Chân heo tạm đừng ăn, chờ khi khó khăn liền có thể chống đỡ vài ngày, cha, người thấy như thế nào?”

 “Shizzz...” Lý lão hán nuốt nước miếng, hút thuốc lá cay hết cả miệng, run run nhả khói nhìn về bạn già Vương thị ngồi một bên, “Cẩu tử nương, ngươi thấy sao?”

 Vương thị đem kim cọ trên tóc, nhìn tay con dâu cả đỏ bừng có chút đau lòng, : “Thúy Chi nói có lý, chúng ta hai vợ chồng già lớn tuổi, chân ngươi đến đông sẽ lại đau, không thể giúp Đại Cẩu cái gì, có thể tiết kiệm một chút liền tiết kiệm, xương sườn kia ta vẫn chưa lọc sạch, vẫn còn chút thịt đấy.”

 Thiên tai năm nay như vậy mà con dâu ngày mùa đông còn phải đem y phục dơ về giặt , ngón tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, gặp gió thì lại nứt ra rồi, cũng chỉ vì đổi lấy vài đồng bạc sinh hoạt hằng ngày.

 Lại nói tiếp, Thúy Chi cưới vào Lý gia đã hai năm nhưng chưa được mặc một lần quần áo mới, Vương thị thở dài, Đại Cẩu nhà họ có phúc mới lấy được tức phụ tốt đẹp như Thúy Chi.

 Chỉ đáng tiếc Nhị Cẩu đã tới tuổi đón dâu nhưng không ai nguyện gả.

 Hai vợ chồng bà cả đời làm đến nơi đến chốn, thành thật cần cù chăm chỉ trồng trọt, khi đó cuộc sống cũng không tồi nên tiểu nhi tử Nhị Cẩu sinh ra luôn đơn thuần vô tri.

 Si si ngốc ngốc, nói hắn làm gì thì hắn làm đó, ăn cơm cho hắn nửa chén hắn cũng không đòi thêm, cho hắn một chén tràn đầy thì hắn lại cố gắng ăn hết.

 Trong nhà cũng đã thỉnh bà mối kéo cho Lý Nhị Cẩu vài mối hôn sự, nghe tình huống nhà Lý lão hán đều vừa lòng, Lý Nhị Cẩu dáng vẻ lại đường hoàng, cơ thể rắn chắc cân xứng, mũi thẳng trán cao, mày kiếm sắc bén, cặp mắt vốn nên lấp lánh hữu thần lại trống rỗng vô cùng.

 Lý lão hán nhà ở khe Thanh Thủy xem như thuộc hàng trung đẳng, Lý lão hán tuổi trẻ làm việc lợi hại lại có thể chịu khổ, sau sinh ra hai tiểu nhi tử đều chính trực tráng niên.

 Trước kia sau mỗi vụ mùa còn nuôi 3 con heo, nạn châu chấu qua đi thiếu lương thực liền đem một con không lớn lắn giết chết, lúc sau, náo loạn thiên tai hai năm ròng trong nhà chỉ còn một cái chân heo.

 Lương thực gần như cạn kiệt, Đại Cẩu cùng Nhị Cẩu đều lên trấn trên làm việc cực nhọc, lưu lại hai vợ chồng Lý lão hán cùng con dâu ở nhà chăm lo đồng ruộng, chuẩn bị gieo giống cho năm sau.

 Bọn họ ở nhà cũng không chăm được đất, Thúy Chi cùng Vương Quế Hoa thường xuyên nhận công việc giặt giũ từ trấn trên, Lý lão hán cầm giỏ tre đi bán, tuy rằng không có mấy bao nhiêu, nhưng so với những nhà còn không có một đồng thì đã tốt hơn rất nhiều, dù sao châu chấu có bé nhưng nó cũng là thịt (ý chỉ có còn hơn không)

 Tới lui cuối cùng giặt hết hai canh giờ, Thúy Chi cầm quần áo đã được giặt sạch sẽ, dùng gậy trú nối lên phơi, còn mình thì chuẩn bị đi làm cơm chiều.

 Một lát sau cửa gỗ vang lên tiếng lạch cạch, Trần trưởng thôn hấp tấp bước nhanh vào phòng, đi đến bên cạnh Lý lão hán còn đang hơ tay, “Lý lão ca, Nhị Cẩu nhà ngươi năm nay có phải đã 20 rồi không, có phải chưa có nương tử không?”

 Lý lão hán cùng Vương thị vừa nghe đến đây liền tỉnh táo, “Trần thúc, ngươi có ý gì? Ngươi biết được khuê nữ nhà nào không chê Nhị Cẩu nhà chúng ta sao? Nếu là như vậy, nhà các nàng có yêu cầu gì cứ việc đề, lão Lý nhà ta sẽ không bạc đãi khuê nữ.”

 Thôn trưởng mặt mày nhăn lại, “Này... cũng không hẳn... Trương đại thẩm bán khuê nữ nhà nàng nên mời Lưu bà tới thôn, bà ta lôi kéo ta nói trong tay có một nha đầu ngốc, hỏi có ai nguyện ý cưới nương tử, thế là ta nhớ đến Nhị Cẩu nhà ngươi, lời Lưu thị tuy khó nghe một chút, nhưng còn có thể chấp nhận được, nha đầu ngốc nhưng vẫn có thể sinh con, Nhị Cẩu có con thì sau này cũng không phải lo hương hỏa nữa.”

 Lý lão hán cùng Vương thị liếc nhìn nhau không nói gì, Nhị Cẩu nhà bọn họ là người tốt, muốn tự thân nuôi sống cũng không kém, nhưng vốn muốn tìm cho Nhị Cẩu một người khôn khéo bên cạnh, ít nhất tháng ngày trôi qua cũng không đến nỗi khó khăn.

 Nhưng nếu lại lấy một tức phụ ngốc, hai người chúng nó lại không hề biết suy tính, về sau bọn họ có mất, huynh đệ phân gia, ngày tháng sau này của Nhị Cẩu không biết sẽ ra sao.

 Thúy Chi nấu cơm bên cạnh vẫn luôn yên lặng lắng nghe, thấy không ai nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn qua, “Cha, nương, con xin lỗi vì đã chen ngang nhưng con cảm thấy Trần thúc nói rất có lý, Nhị Cẩu dù sao cũng phải có con, chi bằng mua nha đầu ngốc đem về làm bạn với Nhị Cẩu, con và Đại Cẩu sẽ không phân gia, có thể chăm sóc vợ chồng chúng nó, về sau hài tử nhà Nhị Cẩu lớn lên đều sẽ có chủ ý riêng, cho dù muốn sống chung hay phân gia đều tốt, hai người yên tâm.”

 Thôn trưởng khen ngợi, “Tức phụ Đại Cẩu ngươi nói đúng, cũng không biết nhà ngươi đốt hương thờ cúng bao đời mới bắt được nàng dâu tốt thế này, vừa hiểu đạo lý vừa khiếm tốn hiếu thuận, còn biết quản gia, chăm sóc cho Nhị Cẩu cũng thật tốt. Đâu giống như con dâu nhà ta, từ lớn đến bé đều cãi nhau ầm ỹ, ta còn chưa chết liền đã muốn phân gia.”

 Phu phụ Lý lão hán đều vô cùng hài lòng, Vương thị có chút băn khoăn, “Thúy Chi, ngươi hiểu chuyện như vậy nương đầu biết, chỉ là trách nhiệm của ngươi không phải là Nhị Cẩu, lại vì nó mà đem một tức phụ ngốc về, gánh nặng nhà ngươi gánh sẽ lại nặng thêm. Nương rất đau lòng.”

 Thúy Chi đem bắp vào nấu, cười hiền lành, “Nương không cần khách khí như vậy đâu,không phải Nhị Cẩu làm việc còn lợi hại hơn Đại Cẩu sao, vẫn nuôi nổi nhi tử tức phụ, con và Đại Cẩu cùng lắm chỉ bảo cho Nhị Cẩu vài câu, cho dù phân gia cũng không khác biệt lắm, không nhất thiết là ở bên nha đầu ngốc lẽ không tốt, con kiên nhẫn dạy dỗ, hẳn vẫn có thể chăm sóc tắm sửa cho Nhị Cẩu cùng hài tử.”

 Lý lão hán nghe Thúy Chi nói vậy có chút dao động, “Vậy... Vậy... Chúng ta đi xem nha đầu ngốc kia, hợp thì mua về.”

 Thúy Chi ngưng tay, “Bên ngoài gió lạnh muốn chết, nương cùng cha ở nhà làm cơm, để con đi với Trần thúc đi, nương người cứ yên tâm.”

 “Nương vẫn luôn yên tâm mà.” Vương thị tươi cười đáp lời, “Thúy Chi ngươi từ từ.” Đứng dậy đi đến phòng ngủ lấy túi tiền ra đưa cho Thúy Chi “Đây là hai lão già ta tích góp, mấy năm nay tu sửa có dùng không ít, không còn dư lại bao nhiêu, nếu tốt thì sang năm được mùa, tiền này con cầm đi, dư con liền lấy, nếu thiếu... vậy nhà ta sẽ không mua, coi như duyên phận Nhị Cẩu chưa tới.”

 Thúy Chi nhận lấy, “Con đã biết ạ.”

 Thôn trưởng đứng dậy, “Tức phụ Đại Cẩu đi thôi, chắc cũng không ít, Vương đại thẩm mới bán khuê nữ sáu lượng bạc, tiểu ngốc này không đến nỗi đắt đâu, ta sẽ ép giá, nếu không được thì ta cho ngươi mượn thêm.”

 Lưu thị ở cửa thôn bị gió thổi lạnh, mặt mày đỏ bừng, vô cùng không kiên nhẫn, nhìn thấy thôn trưởng đã quay lại, còn mang theo cả người mua, bà ta liền toét miệng cười, “Lão đại ca, ngươi làm ta chờ lâu quá đấy, thế nào? Có mang theo tiền không?”

 Thúy Chi lên trước, “Đầu tiên, cho ta xem nha đầu kia trước rồi lại thương lượng giá cả.”

 “Tất nhiên! Tất nhiên!” Lưu thị ra hiệu tráng hán, vệt đỏ trên mặt vẫn còn rất rõ ràng, trong tâm vẫn sợ hãi cẩn thận mang Đông Thanh từ trên xe ngựa kéo xuống.

 Lưu thị ghé vào trước mặt Thúy Chi, “Ngươi nhìn này! Nhìn này! Tư sắc như vậy còn không phải tuyệt hảo thì còn gì? Chậc! Chậc! Lúc trước nha đầu này là thị nữ bên người Tương Vương phi, bởi vì té ngã hỏng đầu mới bị bán xuống tay ta, ngươi mua trở về tuyệt đối tốt.”

 Lưu thị nói dối không biết ngượng, lúc này mặt nàng bị lạnh đỏ bừng, cho dù có nhìn kỹ cũng nhìn không ra.

 Thúy Chi nghe Lưu thị lải nhải, tỉ mỉ nhìn Đông Thanh một lần, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn bán bao nhiêu tiền? Thôn chúng ta có thiên tai quấy phá, nhiều tiền nhà ta chi không nổi.”

 Lưu thị làm mặt tiếc nuối, vươn ngón tay chỉ mười, “Nha đầu như Đông Thanh đều là hàng thượng hạng, cầm kỳ thư họa nội trợ sổ sách đều tinh thông, ngày thường ta bán đến 20,30 lượng bạc, hiện tại nàng ta ngốc ngếch, lão bà ta cũng không so đo, bán cho ngươi 10 lượng bạc.”

 Thùy Chi lắc đầu, “Chú ta là người thô kệch, không sinh hoạt như đại gia, chỉ nghĩ mua một tức phụ, xấu cũng không sao, hơn nữa nàng đang ngốc không phải cái gì cũng không biết làm sao? Ngươi mua một nha đầu thông minh cũng chỉ mới 6 lượng bạc, một nha đầu ngốc như vậy cần gì tới 10 lượng? Ta chỉ có thể mua 3 lượng, nếu không bán thì thôi.”

 Lưu thị cắn răng, “Được, đem tiền cho ta, ngươi đem nàng ta về.”

 Thâm tâm Lưu thị buồn đến nhỏ máu, nàng tốn 8 lượng mua Đông Thanh, bây giờ lại cho không 5 lượng. Nhưng tính ra so với mất đi khách hàng lớn thì tiền thu lại còn tốt hơn, mang đi mua vài cân rượu trắng cũng tốt.

 Thúy Chi đem 3 khối bạc vụn đưa tới, lấy khế bán thân từ Lưu thị cùng để ý tới. Đem áo bông đang mặc phủ thêm cho Đông Thanh, nhìn về phía thôn trưởng, “Cảm ơn Trần thúc, trời đang lạnh, mời ngài về nhà ta dùng bữa.”

 Thôn trưởng xua tay, “Không được, cơm nước nhà ta có lẽ đã nấu xong, còn ngươi nữa, không  mặc áo bông nên chạy trở về nhanh đi, kẻo cảm lạnh thì khổ.” Thôn trưởng cực kỳ hâm mộ con dâu nhà Lý lão hán biết ăn nói, khi ép giá cũng không cần hắn giúp.

 Thúy Chi nhìn thôn trưởng đi trước, xoay người kéo Đông Thanh trở về, “Ngươi tên Đông Thanh phải không? Về sau chúng ta là người một nhà.”
 

 

Tác giả có lời muốn nói: Mau tới tán gẫu với ta \(*T▽T*)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro