CHƯƠNG 4: THẤY MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: Mai Vô Khuyết

Editor: Mayinbook (aka Mỗi sáng không muốn rời giường)
Beta: Thiên Tước

Người một nhà sao? Nghe được âm thanh ấm áp của Thúy Chi, Đông Thanh mặc cho nàng đi phía trước, quay đầu nhìn về phía Thúy Chi, như đã quên lúc trước bản thân còn đang giả điếc.
 Đem đồ mình quấn cho Đông Thanh, Thúy Chi bị gió thổi đến, sắc mặt tím tái. Đông Thanh không đáp lời nàng cũng không giận, duỗi tay nắm áo bông, nhếch miệng cười, “Lạnh không? Một lát là về đến nhà, ta là Thúy Chi, ngươi cũng có thể gọi là tẩu tử, còn có cha và nương, Đông Thanh ngoan ngoãn nghe tẩu tử thì sẽ có canh thịt uống nha.”
 Đông Thanh nhất thời không biết phải làm sao, vừa ngốc nghếch lại thấy không thích hợp, ngoại trừ nhị cô nương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy người tốt, nói chuyện với một kẻ tiêu tiền còn rất ôn hòa.
 Nhắc tới nhị cô nương, mắt Đông Thanh hồng hồng, duỗi tay nắm áo bông vải bố thô ráp nhưng vẫn còn hơi ấm từ Thúy Chi.
 Thúy Chi nhìn vành mắt Đông Thanh đỏ lên, nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, “Làm sao vậy? Có phải ngươi nhớ nhà không? Về sau ngươi là người nhà Lý gia ta, có chuyện gì có thể cùng tẩu tử nói.”
 Đông Thanh nắm bàn tay lạnh lẽo của Thúy Chi, “Ha Ha, tẩu tử, tẩu tử, về nhà, uống canh thịt... Ha Ha.”
 “Đúng vậy, cùng tẩu tử về nhà uống canh thịt, Đông Thanh thật thông minh.” Thúy Chi thoải mái tươi cười
 Hai người cùng trở về nhà, in trên nền tuyết hàng dấu chân.
 Vương thị ở nhà đã nấu xong cơm, xương sườn cũng đem nấu canh, Lý lão hán đứng ở của nhìn xung quanh, không biết đang trông Thúy Chi và Đông Thanh hay là Đại Cẩu, Nhị Cẩu. Cũng không biết Thúy Chi và Lưu thị nói chuyện như thế nào, có thành công mua được tức phụ cho Nhị Cẩu không.
 Mấy ngày trước Vương Quế Hoa lên trấn trên có nhìn thấy Đại Cẩu Nhị Cẩu, sắp đến Trừ Tịch, bọn hắn đều nói hôn nay phải về tới. Nhưng đã gần đến giờ cơm chiều mà vẫn chưa thấy người đâu, Lý lão hán không khỏi sốt ruột.
 Từ Sơn Hà trấn đến khe Thanh Thủy chỉ có một con đường, Lưu thị đến thôn bằng xe ngựa đều đi theo đại lộ, ngày thường thôn dân nơi đây đều dùng đường tắt.
 Đi đường tắt phải leo lên cao, vòng qua mặt núi sẽ tới đại lộ, nhưng lại có thể rút ngắn lộ trình. Mà Đại Cẩu Nhị Cẩu chỉ có thể đi bộ, chắc chắn sẽ chọn đường tắt về nhà.
 Nhưng gần đây trời đổ tuyết lớn, núi cao đường nhỏ, lúc đi càng phải cẩn thận, chậm chễ một chút cùng bình thường.
 Sắc trời càng ngày càng tối, trên không lại nhiều bông tuyết, Lý lão hán nhìn xa thấy hai bóng người đi tới, vội căng dù ra đón.
 “Cha, Đại Cẩu Nhị Cẩu về rồi sao?” Thúy Chi đưa tay nhận dù, hỏi Lý lão hán trượng phu mình đã về hay chưa.
 Lý lão hán một bên trả lời, một bên đánh giá Đông Thanh, “Vẫn chưa, có khả năng đường bị tuyết chặn không dễ đi, trong chốc lát hẳn sẽ đến.”
 Về đến nhà, Thúy Chi phủi tuyết trên đầu Đông Thanh, gặp Vương thị từ trong bếp ra “Thúy Chi, sao lại cởi áo khoác ra rồi. Lỡ lạnh rồi bệnh thì làm sao?”
 Vương thị vội tìm một xiêm y giữ ấm đem qua phủ cho Thúy Chi xong mới an tâm nhìn về hướng Đông Thanh.
 “Trước tiên làm ấm bản thân đã, chờ Đại Cẩu Nhị Cẩu trở về chúng ta cùng ăn.” Vương thị đỡ Đông Thanh vào nhà bếp, thỉnh thoảng lại hướng tiền viện trông coi, “Lão già, ngươi xem, đã bao lâu rồi sao chúng nó còn chưa về nữa? chúng ta có nên gọi vài người ở của thôn tìm không?”
 “Tìm cái gì mà tìm?” Lý lão hán tự nhiên đề cao thanh âm “Chúng nó đi đường có chút chậm, hai tên tiểu tử lớn xác đó cùng đâu phải xa lạ, chỉ chốc lát liền sẽ về, không cần giữa trời tuyết này làm phiền người khác.”
 Vương thị muốn nói lại thôi, cuối cùng sửa sang lại xiêm y cho Đông Thanh, cẩn thận nhìn nhìn, “Trong phòng ánh sáng không tốt hay nha đầu này bị người tát lên vậy? Mặt sưng đỏ hết rồi kìa. Thúy Chi, con đem thuốc đắp chân của cha đến đây, đắp lên một chút sẽ mau lành. Mà nha đầu này có tên không?”
 Thúy Chi đã thấy  ấm áp hơn, cầm chút thảo dược bỏ vào trong chén, thêm chút nước rồi giã nát, “Có tên, con nghe Lưu thị gọi Đông Thanh, rất dễ nghe, tạm thời gọi như vậy đi. Nghe đâu Đông Thanh là đại nha hoàn bên người Tương Vương phi, bất cẩn bị ngã đến ngốc mới bị bán đi.”
 “Cả ngươi cũng nghe Lưu thị nói nhảm sao? Tương Vương phi là ai? Chúng ta cả đời này còn mơ được nhìn thấy, mà nha hoàn bên người nàng, có bán cũng không bán tới cửa chúng ta.”
 Vương thị lấy miếng thảo dược bị giã nát trong chén đắp lên mặt Đông Thanh, “Ta hoài nghi Đông Thanh nha đầu có ý muốn bỏ trốn nên bị đám chó săn của Lưu thị bắt lại, đánh ngốc a. Lưu thị lại càng không bán được một nha đầu ngốc nên quay sang bán cho người trong núi cục mịch như chúng ta thôi.”
 Đông Thanh vẫn luôn vô cảm bỗng run rẩy một chút, thảo dược đắp trên mặt có chút lạnh, không hề bỏng rát, nhưng đụng tới vết thương lại có chút đau đớn.
 “Nương nói đúng.” Thúy Chi cười cầm chén đi cất, “Nhưng Đông Thanh thật hiểu chuyện, thông minh, không khóc không phá, lúc trước còn ngoan ngoãn gọi con là tẩu tử đó, đúng không Đông Thanh?”
 Thúy Chi ngồi bên cạnh Đông Thanh, chỉ vào Vương thị nói, “Đông Thanh, còn nhớ tẩu nói gì với muội không? Đây là nương, gọi nương đi.”
 Đông Thanh nghiêng đầu nhìn Vương thị đang nở nụ cười mong đợi, tươi cười làm gương mặt cháy nắng của bà đỏ hồng, “Thúy Chi con đừng ép con bé, chờ con bé thích ứng thì tự nhiên sẽ gọi, con bé biết ai đối tốt với nó mà, không cần vội.”
 “Nương, canh thịt, tẩu tử, hê hê hê”
 Đông Thanh đột nhiên nói chuyện làm Vương thị rất vui vẻ, “Ai nha! Gọi nương rồi! Thúy Chi, con đi xuống lấy một chén canh thịt lên đây cho Đông Thanh uống trước. Lão già, ngươi nghe thấy không? Đông Thanh gọi nương, Nhị Cẩu nhà chúng ta cuối cùng cũng có tức phụ rồi.”
 Lý lão hán chạy nhanh lại, “ Thúy Chi, kêu con bé gọi cha thử xem? Nào, nào, gọi cha đi.”
 “Cha…. Cha, cha canh thịt.”
 Lý lão hán vỗ tay, “ Ha ha ha, thật tốt quá. Đông Thanh tuy ngốc, nhưng so với lão nhị cả đánh rắm cũng chẳng phát ra tiếng tốt hơn a, diện mạo cũng xinh nhất thôn chúng ta rồi. Con dâu, nào, uống miếng canh!”
 Canh thịt nóng nổng còn chưa tới tay, cửa gỗ trong viện lộc cộc mở ra, bốn người cùng lúc quay đầu, nhìn thấy tráng hán khoảng 23,24 tuổi, “Cha, nương, Thúy Chi mau ra đây!”

 “Đại Cẩu, Nhị Cẩu đâu? Đây là sao?” Cả đám người bỏ qua Đông Thanh, vội vội vàng vàng chạy qua.
 Gấp gáp đem người trên lưng Lý Đại Cẩu thả xuống, tuy hai mắt nhắm nghiền, cả mặt đầy máu nhưng vẫn nhận ra đây là Lý Nhị Cẩu.
 Vương thị hoảng hốt, “Nhị Cẩu, Nhị Cẩu!!”
 Xoay người nhìn về Lý Đại Cẩu còn đang kinh hoảng, “Đây là chuyện gì? Mấy ngày trước thằng bé còn rất tốt cơ mà, tại sao ngươi lại khỏe mạnh trở về? Ngươi làm đại ca mà như vậy sao? Không phải nương kêu ngươi chăm sóc tốt cho thằng bé sao?”
 Lý Đại Cẩu thở dốc, “Tại sao người lại trách con? Nhị Cẩu đã lớn như vậy rồi, đường tuyết vừa dày vừa trơn, cũng do hắn bất cẩn ngã xuống, ngoại trừ đem hắn cõng trở về thì ta còn cách nào?”
 “Đừng ồn nữa, vết thương Nhị Cẩu quan trọng hơn.” Lý lão hán chau mày, “Thúy Chi, mau gọi Quý lão đầu cuối thôn đến xem cho Nhị Cẩu.”
 “Vâng.” Thúy Chi không dám trì hoãn, lấy dù hướng cuối thôn chạy vội.
 Quý lão đầu năm nay đã 53, là thầy thuốc trong thôn, khe Thanh Thủy bất kể chứng bệnh lớn bé gì đều mời hắn, bối phận hiển nhiên cao, ai cũng gọi hắn là đại phu.
 Một lúc sau, Quý lão đầu thở hồng hộc theo Thúy Chi chạy về, Vương Quế Hoa đã dùng khăn lông ướt lau sạch máu trên mặt Lý Nhị Cẩu, lộ ra một gương mặt trắng bệch.
 Nhìn mọi người trong nhà nôn nóng như vậy, Đông Thanh ngồi một bên bất giác trở nên lo lắng, nàng không hy vọng Lý Nhị Cẩu gặp chuyện không may, nhưng lại không thể giúp gì.
 Quý lão đầu sờ sờ mạch đập, lại giơ tay xem xét hơi thở Lý Nhị Cẩu, “Còn sống, vết thương trên đầu không nặng lắm, nhưng chỉ sợ trong não có máu bầm, không thể để lâu, ta sẽ cố gắng châm cứu giải máu bầm, còn có được hay không chỉ có thể mặc cho số phận.”
 Vương thị bần thần trên ghế, “Tại sao lại như vậy? Nhị Cẩu, ngươi nhất định phải tỉnh lại, mở mắt ra nhìn xem, nương tìm cho ngươi một tức phụ xinh đẹp rồi a.”
 Nghe Vương thị nói, Lý Đại Cẩu mới chú ý tới Đông Thanh vẫn luôn ngồi ở cửa bếp, tay kéo Thúy Chi ra ngoài, “Như này là sao? Chúng ta mới đi 2 tháng, tìm được cô nương làm tức phụ Nhị Cẩu ở đâu vậy?”
 Bộ dáng Đông Thanh như vậy, chỉ sợ nhi tử nhà viên ngoại cũng không với tới được, làm sao lại có thể gả cho đệ đệ ngốc nhà hắn chứ?”
 Thùy Chi nói đại khái một chút, sắc mặt Đại Câu phức tạp, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Thúy Chi, không phải ta nói nàng sao? Một mình tên ngốc này thôi liền quá sức, nương vốn cưng chiều Nhị Cẩu, từ nhỏ đến lớn người đều nói ta phải chăm sóc Nhị Cẩu, ưu tiên Nhị Cẩu, bây giờ lại mua một tên ngốc trở về không phải lại mua thêm một cục phiền sao?”
 Thúy Chi nắm tay Đại Cẩu, cười an ủi, “Đại Cẩu ngươi đừng vội, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, bây giờ Nhị Cẩu như vậy, nương mà nghe thấy ngươi nói sẽ đau lòng.”

 Đại Cẩu nhìn vẻ mặt lo lắng của cha nương, gật đầu, “Ta biết, nghe nàng vậy. Thúy Chi, nàng có dự tính gì không? Còn nữa, nha đầu này tốn bao nhiêu tiền?”
 “Cũng không nhiều lắm.” Thúy Chi nói thật, “Tốn 3 lượng, tuy Đông Thanh xinh đẹp nhưng lại ngốc, giá cả với khuê nữ Vương đại thẩm ít hơn một nửa.”
 Đại Cẩu không vui, vuốt vẻ bàn tay Thúy Chi rõ ràng thô ráp hơn không ít, “Là tiền của cha nương? Mấy năm nay khổ sở như vậy, mùa đông lạnh như vậy nàng còn phải chịu đựng giặt đồ cho người ta, cũng không thấy nương lấy tiền tu bổ gia dụng, vừa nói đến Lý Nhị Cẩu thì lại  nhanh chóng lấy tiền mua một nha đầu, bằng đấy đã mua đủ 1 thạch bắp.”
 Thúy Chi thở dài, “Đại Cẩu, sao chàng lại như vậy chứ? Trong nhà tuy khổ nhưng nương đối với ta rất tốt, tốt kiệm cũng không sai, chàng muốn sống thì phải ăn, phải đi làm, tiết kiệm tiền cũng chỉ để thời điểm cần thiết đem ra xài. Sau đợt này, nương đem tiền của người đều đưa ta, ta tốn 3 lượng mua Đông Thanh, còn dư lại đến cả 2 lượng, có chuyện này có nghĩa là sau này tiền đều giao cho ta quản, cha nương cũng mặc kệ, hai phu thê chúng ta sẽ được hai người tin tưởng.”
 Đại Cẩu nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười, “Vậy thì thật sự không thua thiệt.Vẫn là nương tử nàng thông minh, vừa không ngại chăm người còn có thể được cha nương tin tưởng giao tiền cho nữa.” Nói đến Đại Cẩu lại nhíu mày, “Nhưng đem nha đầu ngốc này về lại chẳng khác nào như khó dễ chúng ta. Về sau nương chắc chắn bắt ta phải chiếu cố phu phu Nhị Cẩu.”


 
T

ác giả có lời muốn nói: Đại Cẩu từ nhỏ bị nương lải nhải đến tai mọc kén, không phải thật tâm thích tiểu đệ đệ a! Nhưng Thúy Chi thông minh nhất châm kiến huyết, thât tốt a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro