Chương 5: Cùng giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Mai Vô Khuyết
Editor: Mayinbook (aka Mỗi sáng không muốn rời giường)
Beta: Thiên Tước


 

“Đại Cẩu, ngươi bình tĩnh nghe ta nói xong hết, mua Đông Thanh đúng là có chút tốn kém, nhưng Nhị Cẩu lại ngơ ngơ, chưa kể tay nghề làm việc rất được, ta cho hắn ăn no mặc ấm, tương đương với nuôi một đứa ở không tốn tiền công, cứ như vậy Nhị Cẩu không đến mức không ai quản mà đói chết, cha nương cũng yên tâm, chuyện tốt như vậy tại sao lại bỏ mặc không quản được?”

 Thúy Chi cẩn thận thuyết phục Đại Cẩu cùng chung sống với Nhị Cẩu, Nhị Cẩu là người mệnh khổ, thân là tẩu tử, nàng không thể bỏ mặc hắn sống chết.

 Đại Cẩu gật đầu, “ Đúng là có lý, tuy từ trước nuôi Nhị Cẩu cũng không được xem như gánh nặng, nhưng nha đầu ngốc kia nhìn là biết không có khả năng lao động như Nhị Cẩu, vậy thì mua về làm gì?”

 Thúy Chi nghiêng đầu nhìn Đông Thanh đang ngồi yên bên bếp lò, cười nói: “Hiện tại không có nữ tử nguyện gả cho Nhị Cẩu, ta mua cho hắn một tức phụ ngốc, mọi người nhìn vào cũng biết nhà ta đối tốt với Nhị Cẩu. Nếu tìm cho Nhị Cẩu một tức phụ khôn khéo, nàng ta là người tính toán, lỡ sau này nàng ta lại không được chỗ tốt sẽ, cha nương mà mất thì liền phải phân gia. Vốn dĩ nhà chúng ta không có nhiều đồ, phân gia xong thì còn thừa lại gì chứ? Nhìn chung thì hại nhiều hơn lợi.”

 Đại Cẩu như hiểu ra, “Hiện giờ Nhị Cẩu cùng tức phụ hắn đều ngốc, phân đồ vật đất đai cho hắn đều vô dụng, không có người chỉ bảo thì chúng sẽ không thể canh tác, mà để hoang phế không có lương thực thì sẽ đói chết. Cho nên về sau tài sản đều thuộc quyền sở hữu của chúng ta, chỉ cần chu cấp phu phụ chúng ăn no mặc ấm là được rồi.”

 Thúy Chi vui mừng cười cười, “Đúng vậy, ý của thiếp chính là như vậy, chúng ta là ca tẩu, dùng chân tình đối đãi phu thê Nhị Cẩu, cung cấp nuôi dưỡng phu thê hai tên ngốc, gia hòa vạn sự khang, cha nương cũng sẽ an tâm, thanh danh bên ngoài cũng sẽ tốt đẹp hơn. Về sau Nhị Cẩu và Đông Thanh có hài tử, liền để hài tử nuôi dưỡng, cũng không cần hài tử nhà chúng ta dưỡng lão.”

 “Lại nói tiếp, tình hình bây giờ không biết Nhị Cẩu có qua khỏi không, nếu Nhị Cẩu mất, nha đầu Đông Thanh liền không cần phải quản, cùng lắm đem bán đi, cũng sẽ không còm gánh nặng nữa.”

 Đại Cẩu bình tĩnh lại thì lại cảm giác rất tự trách, tuy từ nhỏ đến lớn liền không kiên nhẫn bị Nhị Cẩu ngốc ngốc theo đuôi phía sau, không kiên nhẫn nghe cha nương lải nhải dặn dò chăm sóc đệ đệ, nhưng Nhị Cẩu dù thế nào cũng là tiểu đệ ruột cùng mẹ mà ra, nếu gặp cái gì bất chắc, hắn cũng không nỡ.

 “Đại Cẩu, chàng đừng nói bừa, Nhị Cẩu sẽ khỏe mạnh mà.”Tuy nói như vậy, nhưng nhìn sắc mặt trắng nhợt của Nhị Cẩu cùng vẻ mặt nghiêm trọng của Quy lão đầu, Thúy Chi cũng lo lắng, “Mặc kệ như thế nào, chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó, Nhị Cẩu số khổ, hy vọng ông trời có mắt, cứu hắn lần này.”

 Đại Cẩu gật đầu, nhíu mày, không biết nên nói cái gì

 “Nhị Cẩu tỉnh rồi!!”

 Nghe được động tĩnh trong phòng, Đại Cẩu cùng Thúy Chi liền vui vẻ, chạy nhanh bước vào

 Thấy Nhị Cẩu đã mở mắt, Vương thị ôm hắn kích động khó nói nên lời, Nhị Cẩu ngu ngốc nhìn phụ nhân hai mắt đẫm lệ, ngơ ngác hồi lâu.

 Vương thị đau xót than vãn, “Nhị Cẩu… ngươi từ khi sinh liền ngốc nghếch thành bệnh, nhiều năm như vậy cũng chẳng thể tốt lên, về sau ta mà có mất thì ngươi sống như thế nào a”

 Quý lão đầu hít một hơi, giơ tay xoa mồ hôi trên trán, “Nếu có thể tỉnh lại thì đã không có việc gì, ta viết một phương thuốc, các ngươi lên trấn trên bốc ít thảo dược, đúng giờ uống thuốc, không được làm việc nặng nhọc, cẩn thận điều dưỡng, một thời gian liền khỏi hẳn.”

 Quy lão đầu cảm thán không khỏi may mắn, ngã nặng như vậy, theo lão thấy đã không qua khỏi, ai ngờ Nhị Cẩu tuy ngốc nhưng mạng lại rất cứng, chỉ châm vài châm liền tỉnh.

 Đông Thanh cũng trở nên an tâm, như vậy thật tốt, chuyện kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nàng hoàn toàn không thể ung dung mà nhìn, huống chi bọn họ còn không phải người xấu.

 Ánh mắt nhìn Lý Nhị Cẩu vừa mới tỉnh, Đông Thanh mơ hồ nhìn thấy hắn cau mày nghi hoặc, khác với biểu hiện của một tên ngốc.

 Có lẽ do nàng ảo giác, Lý Nhị Cẩu từ trong bụng Vương Quế Hoa chui ra, cùng Lý gia hằng ngày sống chung đã hơn hai mươi năm, so với một người lạ như nàng thì bọn họ phải nhận thấy rõ nhất chứ.

 Quý lão băng bó vết thương cho Nhị Cẩu, Vương thị vội vàng dặn Thúy Chi, “Thúy Chi, con đem một chén canh thịt cho Nhị Cẩu uống rồi đưa hắn vào phòng nằm, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe.”

 Thúy Chi đáp lời, đem canh đưa Vương thị đút Nhị Cẩu, Nhị Cẩu có lẽ đói bụng, muỗng nào muỗng nấy đều ăn sạch, chỉ chốc lát chén canh đầy đã cạn.

 “Được rồi.” Thấy Nhị Cẩu muốn ăn như vậy, Vương thị lại đem canh trộn cơm, cho đến khi hết sạch một chén lớn cơm chan canh thịt Vương Quế Hoa mới ngừng tay, sợ Nhị Cẩu bị choáng mà không cảm nhận được mình no hay chưa.

 Đưa Nhị Cẩu vào phòng nằm, Lý gia đều trầm mặc không nói mà ăn cơm chiều, mọi người vẫn xem như chưa có gì, Thúy Chi vẫn kiên nhẫn đút cơm cho Đông Thanh, dùng khăn nóng lau mặt cùng rửa tay chân cho nàng.

 Thúy Chi nhìn Đông Thanh rồi nhìn Vương thị, nói nhỏ bên tai bà, “Nương, trời tối rồi, ta đem Đông Thanh đi ngủ, người thấy Đông Thanh tạm thời ngủ cùng ta hay vẫn cho nàng ngủ chung với Nhị Cẩu?”

 Vương thị nhìn Đông Thanh, do dự trong chốc lát cũng nhỏ giọng thì thầm, “Đem nó vào ngủ cùng với Nhị Cẩu đi, tuy rằng Nhi Cẩu hiện tại chưa thể cử động, nhưng cứ làm con bé thích ứng một chút cũng tốt, lại nói Đại Cẩu hơn hai tháng không gặp ngươi, bây giờ để Đông Thanh cản trở như vậy hắn cũng không thích.”

 Thúy Chi đỏ mặt, “Nương, chuyện không có như vậy đâu…”

 Vương thị buồn cười vỗ mu bàn tay Thúy Chi, “Nương là người từng trải, không có gì phải ngượng ngùng, các ngươi đều đã thành thân ba năm, nói Đại Cẩu nỗ lực một chút, ta cùng cha ngươi mới sớm được bế tôn tử.”

 Thúy Chi đỏ mặt gật đầu, “Vâng, đều nghe nương, vậy… con đem Đông Thanh đi ngủ.”

 Đông Thanh bị Thúy Chi kéo vào phòng Nhị Cẩu, Thúy Chi thắp một ngọn đèn nhỏ, cẩn thận nói chuyện với nàng, “Đông Thanh, về sau ngươi liền ngủ ở đây được không? Nhị Cẩu cũng giống với Đông Thanh, đều là người tốt, lớn lên cũng đẹp, muội ngoan ngoãn cùng hắn chơi nha?”

 “Ngủ.” Đông Thanh ngơ ngác phun ra hai chữ.

 Thúy Chi không biết Đông Thanh có nghe hiểu không, chỉ biết Đông Thanh muốn ngủ, cũng không để ý tới ai hoặc ngủ chỗ nào.

 Như vậy cũng tốt, vô tư lự, Thúy Chi đỡ Đông Thanh đi nằm, còn tiện thể đắp chăn cho nàng, thổi tắt nến rồi đi ra ngoài.

 Đông Thanh nhẹ nhàng trườn ra góc giường, nằm thẳng tắp tại mép giường, mở to mắt nhìn trần nhà đen như mực, nhưng cho dù đã cách xa như vậy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ bên người của Lý Nhị Cẩu.

 Lần đầu tiên nằm cạnh một nam nhân, trong đầu không tự giác nhớ tới đêm trước khi nhị cô nương xuất giá, ma ma bên người phu nhân lén lút đưa nàng và nhị cô nương một quyển sách nhỏ.

 Quyển sách này miêu tả cảnh giường chiếu của đôi nam nữ cực kỳ chi tiết, hoạt sắc sinh hương, khiến người xem không khỏi ngại ngùng.

 Phu nhân yêu cầu nàng hầu hạ tốt nhị cô nương và Tương Vương, mà nàng thì chưa bao giờ vào hôn phòng của hai người họ.

 Đông Thanh không lo Nhị Cẩu sẽ làm gì nàng, không nói Lý Nhị Cẩu hiện tại bị thương, hoàn toàn không dư sức lực để làm việc xấu, cũng chẳng sợ Lý Nhị Cẩu không thương không bệnh, hắn ngốc như vậy, căn bản không hiểu chuyện nam nữ.

 Ở kế hoạch của nàng, sau trần tuyết này nàng sẽ thăm dò rõ ràng lộ tuyến liền rời đi, còn về Lý gia, chỉ có thể cảm thấy hổ thẹn với họ.

 Nhị cô nương từng thưởng cho nàng rất hào phóng, trừ một khoản tiếp tế khất cái ở thành nam mấy ngày nay, nàng còn dư lại chút ít, nếu có cơ hội sẽ chuyển đến cho Lý gia, trả lại tiền đã dùng để mua nàng, cũng trả lại thiện ý bọn họ đã đối với một tên ngốc là nàng, trả lại một phần chân tình của Thúy Chi.

 Nhưng nàng đi, thì có thể đi đâu được?

 Nhị cô nương đã không cần nàng.

 “Ngươi lạnh không?”

 Bên cạnh thình lình truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn, Đông Thanh giật mình, sợ tới mức nước mắt sắp chảy cũng bị kéo trở về.

 Vốn đã trên mép giường, dọa Đông Thanh không tự chủ được co rúm một chút, bên dưới lại là khoảng không, xém chút nữa là rớt xuống giường.

Một cánh tay chắc khỏe chặn ngang eo Đông Thanh, đem nàng kéo lại, “Shuỵt… Đừng ngã xuống, ta không phải quỷ, cũng chẳng ăn thịt ngươi.”

 Tuy rằng Đông Thanh nhỏ bé không nặng lắm nhưng hoạt động bất ngờ như vậy cũng khiến não hắn đau liên hồi.

 Mới đầu coi như không tính, mới vừa có ý thức thì trước mắt đã đầy sao, tai ù ù không ngừng, âm thanh người khác nói đều không nghe rõ.

 Mơ hồ nghe thấy người nói Nhị Cẩu từ bụng mẹ sinh ra chính là tên ngốc, còn cưới được một tức phụ xinh đẹp.

 Nhưng mắt mở ra đều là bóng chồng, nhìn không rõ, dù sao hắn cũng đói muốn chết, đồ bên miệng cứ thế mà ăn, tùy ý người khác sắp xếp.

 Quả nhiên, một lát liền có một cô nương mang một cô nương tới cùng hắn ngủ… Nhưng hắn là tên ngốc, cho hắn cưới cũng là một tên ngốc, hai vợ chồng ngốc lại về chung một nhà.

 Đông Thanh đầu óc lúc này rối bời, trống ngực đập ầm ầm, không phải nói Lý Nhị Cẩu là tên ngốc sao? Tình cảnh như này là như thế nào?

 “Ngươi… Ngươi buông ta ra!” Đông Thanh bắt đầu giãy giụa.

 Cẩn Du sợ nàng lại ngã xuống, đè nặng Đông Thanh đang vặn vẹo, ấn tay nàng thấp giọng nói: “Đừng cử động, ngươi sẽ ngã. Ngươi mà nằm im thì ta sẽ thả ra.”

 Trong đêm tối miễn cưỡng nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của Lý Nhị Cẩu, một đôi mắt như thể dải ngân hà sáng lấp lánh, mí mắt Đông Thanh rũ xuống không dám nhìn thẳng, nhẹ gật đầu.

 Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm buông Đông Thanh ra, ngã về một bên thở dốc, đầu cứ đau liên tục.

 Một lát sau, Cẩn Du cảm giác rõ ràng Đông Thanh bên cạnh vẫn cừng đờ không nhúc nhích, liền quay đầu nhìn sườn mặt nàng.

 Ngoài của sổ tuyết trắng phản quang làm hắn chỉ có thể nhìn thấy một chút, đôi môi căng mọng, cái mũi nhỏ xinh cùng hàng mi dài bất an run rẩy.

 “Ta biết ngươi chưa ngủ, vậy thì cùng nói chuyện đi.” Cẩn Du đợi trong chốc lát không thấy Đông Thanh trả lời, tự mình nói, “Ta nghe cô nương vừa nãy gọi ngươi là Đông Thanh? Đông Thanh là một loại cây xanh, thân thể khỏe mạnh, cho dù là ngày đông cũng xanh đến lóa mắt, hạt giống cùng vỏ cây đều có thể làm thuốc, lá có thể thanh nhiệt giải độc, cả người đều quý, có thể nói đã đẹp còn có ích.”

v      

Tác giả có lời muốn nói: Không sai (・᷄ᵌ・᷅) nam chủ là dân xuyên không nha, còn nói đến Lý Nhị Cẩu, kết cục của hắn cũng không tệ đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro