Chương 4: Không gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Thư lập tức đỏ lên, cậu kéo tay bà, nhỏ giọng an ủi Dương thị: "Mẹ, chúng ta không có nhiều đồ ăn, hôm nay nhịn ăn đi, được không? Con ra ngoài tìm một lát xem còn gì ăn nữa không."

Chỉ có mười mấy củ khoai tây nhỏ, nhất định phải nhường chị gái bị thương và em gái đang hấp hối, Cố Vân Thư có chút buồn bực, trong mắt thậm chí còn lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nếu không tìm được thức ăn, bọn hắn có thể sẽ chết đói, còn chặng đường rất dài phải đi.

Dương thị u mê, nhưng có thể nghe lời, liếm liếm môi, nhìn chằm chằm khoai tây, nhưng vẫn là gật đầu, "Vậy thì ta không ăn."

Cố Vân Đông, "..." Nhìn như vậy, cô vẫn có thể ăn vào mới là quỷ.

Ban đầu cô cũng không định ăn, khoai tây đã mọc mầm, ăn vào sẽ trúng độc.

Cố Vân Đông vươn tay, đoạt lại trong tay khoai tây trong tay Cố Vân Khả, "Cái này tạm thời không ăn, ta đi ra ngoài tìm cái khác."

Sức lực của cô đã khôi phục, tuy rằng thân thể vẫn còn yếu, nhưng cũng không giống trước đây, ngay cả đi cũng không được.

Cố Vân Đông chậm rãi đứng lên, Cố Vân Thư giật mình, vội vàng đứng lên, đưa tay ngăn cản nàng, "Không cần, chị, ngươi thân thể không tốt, ta có thể làm được, ta đi tìm. "

"Không, em ở lại đi." Cố Vân Đông đi vòng qua cậu.

"Chị..."

"Ở yên chỗ này!!" Cố Vân Đông hạ giọng xuống hai điểm, nàng kỳ thật không có nhiều kiên nhẫn, nhất là hiện tại bụng trống rỗng, tâm tình có chút cáu kỉnh.

Cố Vân Thư sửng sốt, hắn chưa từng thấy chị như vậy, ánh mắt có chút lạnh lùng cùng cố chấp, không khỏi buông tay, ngoan ngoãn gật đầu, ngơ ngác nhìn chị đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, Cố Vân Đông khẽ thở ra một hơi.

Kiếp trước cô là cô nhi, từ nhỏ đã gặp xui xẻo, những người cô gặp dù là trưởng cô nhi viện hay giáo viên trong trường đều đối xử bình thường với cô, thậm chí còn có thái độ không tốt.

Vì vậy, xung quanh cô đột nhiên có thêm mấy người thân hết lòng vì cô, cô có chút không biết làm sao.

Bây giờ, chút may mắn khi tách khỏi nhà họ Cố, xung quanh không có ai ngoại trừ hai đứa em và Dương thị ngốc nghếch. Không ai nghi ngờ cô đã thực sự thay đổi.

Cố Vân Đông từ từ đi tới góc nhà, nhìn trái nhìn phải, yên tĩnh không có động tĩnh.

Lập tức cô khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi, ngay sau đó, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một túi gạo nhỏ.

Cô cười, đôi mắt cô sáng lên vài phần.

Quả nhiên, không gian của cô đi theo tới, vật liệu trong không gian cũng đi theo.

Không gian này là lúc tận thế mới đến cô trong lúc vô tình có được, rộng chừng một mẫu đất, bên trong thời gian bất động, bỏ vào đồ vật gì, khi lấy ra vẫn là đồ vật đó.

Khi có được không gian này, Cố Vân Đông bắt đầu thu thập vật tư. Dù sao cũng không ai biết tận thế khi nào sẽ kết thúc, nếu muốn sống, không có đồ phòng thân không được.

Bây giờ trong không gian có rất nhiều thứ gạo, bột mì trắng, nước khoáng, những thứ này không thiếu.

Có những thứ này, trên đường chạy nạn cô còn phải gì sợ nữa?

Lúc trước, Cố Đại Hà dùng đá đập vào đầu cô, cô gần như vô thức đi tới không gian lấy dao găm ra đánh trả, lúc đó cô mới ý thức được không gian của mình vẫn còn. Bởi vậy, cô sững sờ một hồi liền bị Cố Đại Hà đánh ngã.
Mối hận này, nếu có cơ hội, cô nhất định phải lấy lại.

Cố Vân Đông lại lấy nước và rượu từ trong không gian ra, trước tiên sát trùng sơ qua vết thương trên đầu. May mắn sức lực của Cố Đại Hà không quá lớn, nguyên nhân khiến cô ngất xỉu chủ yếu là do đói, vết thương cũng không nghiêm trọng.

Sau đó ngồi xổm xuống, lấy ra cái túi vải nhỏ vừa mang ra, lặng lẽ đổ gạo vào trong.

Nghĩ nghĩ, lại lấy ra hai gói dưa muối bỏ vào ống trúc, thở ra một hơi rồi quay vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro