Chương 5: Đại mạch mét (gạo trắng lớn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào trong viện, Cố Vân Đông đã nghe thấy trong phòng truyền đến giọng nói nghi ngờ: "Mẹ, chị hình như so với trước kia không giống nhau, trước kia chị luôn khóc, rất sợ đau, bây giờ chị đột nhiên liền, liền đặc biệt nam tử hán.

Cố Vân Đông, "..." Có biết nói chuyện hay không? Đặc biệt nam tử hán là gì?

Tuy nhiên, tính cách của cô ấy thực sự rất khác với Cố Vân Đông trước đây, vẫn phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý để giải thích.

Nhưng cô còn chưa kịp định thần, giọng nói của Cố Vân Thư lại vang lên: "Chắc là bà nội đuổi chúng ta đi, điều này khiến chị cả tức giận. Cha không có ở đây, cho nên chị muốn bảo vệ và chăm sóc chúng ta, chị cả quá khó khăn. Mẹ ơi, mẹ nghĩ xem có cách nào để con lớn lên, trở thành người lao động chính trong gia đình. Như vậy thì chị cả mới không phải giả bộ đặc biệt nam tử hán, con bây giờ thật vô dụng."

Dương thị nghiêng đầu, cô không hiểu lắm, "Ta lớn rồi, cao như vậy."

Cố Vân Đông tâm tình phức tạp, tiểu tử này tuổi còn nhỏ, nhưng hắn thật sự có thể lo lắng.

Tuy nhiên, nghe giọng nói của cậu thì có thể biết cổ họng cậu không có vấn đề gì. Có vẻ như mặc dù vết hằn trên cổ mà Cố Đại Hà bóp cổ rất giật mình, nhưng ít ra cậu không bị tổn thương.

Cố Vân Đông nâng đồ trong tay lên, bước chân nặng nề hơn, giọng nói bên trong lập tức dừng lại.

Cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Cố Vân Thư đang dang hai tay ra trước mặt Dương thị và Cố Vân Khả, khuôn mặt nhỏ nhắn đang co giật thật chặt, vẻ mặt đề phòng.

Thấy là cô, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Chị, chị đã về." ánh mắt khẻ đảo, nhìn thấy thứ trên tay cô, đôi mắt to kia sáng ngời " Tìm được đồ ăn."

"Ừm." Cố Vân Đông đặt túi vải xuống đất, "Ta đi phòng bếp xem có nước không."

Cô xoay người lại đi ra ngoài, nơi này nhất định không có nước, cô chỉ là giả bộ, đi phòng bếp tìm một cái bình, lấy nước khoáng trong không gian đổ vào, sau đó mới trở về phòng.

Cố Vân Thư ở trong phòng mở to hai mắt, không thể tin nhìn đại gạo trắng trong túi, nhỏ giọng lắp bắp nói: "Chị, chị tìm được ở đâu vậy? Nhiều như vậy, trắng như vậy."

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy hạt gạo trắng to như vậy, mỗi hạt dường như trong suốt, đẹp hơn cả loại gạo đắt tiền nhất trong cửa hàng gạo trong thị trấn.

Cố Vân Thư nhịn không được nuốt nước bọt, cảm thấy như một giấc mơ.

"Ta tìm thấy nó dưới gầm giường trong căn phòng của gia đình bên cạnh." Cố Vân Đông nói.

Cố Vân Thư sửng sốt, sau đó đột nhiên ý thức được, "Ta biết, gia tộc kia nhất định giống như thím Hai lén giấu đồ ăn, lúc chạy nạn quên mang đi." Nói xong, cậu dùng sức gật đầu.

Lúc trước khi nàng chuẩn bị rời thôn, thím Hai lén từ trong gầm giường đào ra hai bao khoai lang khô lớn, định âm thầm giấu đi, mấy năm nay thím lén lút cất giữ để phòng thân mà ăn. Không nghĩ tới bà nội biết được, trong nhà mắng thím hai là sói mắt trắng, cả nhà Cố gia đều biết chuyện này.

Bây giờ nghe nói dưới gầm giường tìm được những hạt gạo trắng lớn này, Cố Vân Thư lập tức tìm được một lời giải thích hợp lý.

Cố Vân Đông cảm thấy mình không cần nghĩ cái cớ nào cả, hắn chắc có thể tìm cho cô một cái cớ.

Vì vậy, cô gật đầu "Hẳn là như vậy." Sau đó, cô quay người đóng cửa lại, nhóm lại ngọn lửa trước đó.

Sau khi thêm nước vào bình, Cố Vân Đông định nấu một ít cháo để uống.

Cả nhà rất đói, bụng trống rỗng, chỉ ăn được chút đồ mềm.

Cô liền bóc nắm gạo lớn, Cố Vân Thư lập tức cảm thấy đau lòng, "Chị, bớt đi, bớt chút đi, em thật sự không đói, ăn ít một chút là được."

"Ngươi không phải muốn mau lớn sao? Không ăn nhiều làm sao lớn?"

Cố Vân Thư sửng sốt trong chốc lát, nhất thời trở nên rối rắm, hắn muốn mau chóng lớn lên, nhưng lương thực không nhiều, hiện tại ăn quá nhiều, kế tiếp nên làm gì bây giờ?

Cậu đang trong tình thế khó sử, nhưng Cố Vân Đông đã tay chân nhanh nhẹn đem cháo nấu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro