Chương 6: Động tĩnh nhỏ xíu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi cháo nóng hổi được ăn vào bụng, Cố Vân Đông mới thở ra một hơi hài lòng.

Thân thể này quá kém, ở tận thế tuy rằng ăn uống không tốt lắm, nhưng cô đã sớm có không gian, thu thập không ít đồ vật, cho dù ăn uống không tự do như ở tận thế, nhưng so với đại đa số người đều tốt hơn rất nhiều, ăn no bảy mươi phần trăm cũng không thành vấn đề.

Nhưng nơi này, cho dù hiện tại chạy nạn, bọn họ ăn cháo cũng đầy nước, hạt cơm cũng không nhiều. Sau này chạy nạn, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, có thể ăn no hai phần cũng là chuyện lạ.

"Chị, ăn rất ngon, thơm quá." Cố Vân Thư uống rất chậm, hắn chưa từng ăn cháo ngon như vậy, hương vị ngọt ngào, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Vẻ mặt của hắn quá say mê, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, có chút không nỡ nuốt xuống.

Bản thân Dương thị không kịp chờ đợi uống hai ngụm, và bắt đầu cẩn thận cho Cố Vân Khả ăn.

Cô gái nhỏ vốn không có bao nhiêu khí lực, nhưng hiện tại vừa uống cháo, ánh mắt có chút sáng lên, khóe mắt cong cong, lập tức có tinh thần, "Thật ngon."

Vào thời điểm đó, Cố Vân Đông không hiểu sao cảm thấy hài lòng.

Cảm giác này rất kỳ lạ, cô không khỏi che ngực.

Một nhà bốn người hiếm khi được ăn một bữa tối 'phong phú', ai nấy đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, ôm bụng nằm liệt trên mặt đất không muốn động đậy.

Bụng của Cố Vân Đông không còn nóng nữa, cũng có sức lực, cuối cùng cũng có đủ năng lượng để suy nghĩ về bước tiếp theo.

Bây giờ bọn họ không thiếu lương thực, trong không gian có đầy đủ lương thực, hoàn toàn có thể chống đỡ bọn họ đến Phủ Thành tương đối giàu có, chỉ là không có phương tiện đi lại, đường đi nhất định rất chậm.

Những thứ khác đều không có gì, đáng lo nhất chính là sợ gặp phải sơn tặc cùng người tị nạn, đây là dọc theo đường này nguy hiểm nhất.

Đặc biệt là gia đình của họ thậm chí không có một người đàn ông trưởng thành nào, họ là mục tiêu dễ bắt nạt trong mắt người khác và họ cũng dễ trở thành mục tiêu của những kẻ xấu.

Xem ra bọn họ không thể đi đường chính nữa, ít nhất không thể đến chỗ đông người. Lúc rời khỏi nhà, Cố Đại Giang đã nói cho cô biết đường và hướng đi của các phủ lân cận, cô ít nhiều cũng biết.

Nói đến Cố Đại Giang, không biết còn sống hay đã chết, hiện tại ở nơi nào.

Cố Vân Thư cũng đang nhớ cha, đặc biệt là sau khi ăn một bữa ngon, cậu càng nhớ cha hơn. Tay nhỏ bé không khỏi lau nước mắt, ngửa đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Cố Vân Đông vừa quay đầu lại, liền thấy đầu của cậu giống như bị đứt lìa, trong lòng có chút kinh hãi.

Cô vội ho nhẹ một tiếng, nói: "Trời cũng khuya rồi, đi ngủ sớm đi."

Cô để ba người nằm trên giường, lấy chiếc chăn mỏng từ trong gùi ra đắp cho bọn họ. Đây là bọn họ mang từ nhà tới, Dương thị cất trong chiếc gùi, ngoại trừ cô bé Cố Vân Khả còn có một chiếc chăn mỏng, hai bộ quần áo và một ống tre đựng nước, không còn gì khác.

Cố Vân Thư nằm xuống, phát hiện chị còn chưa có lên, vội vàng lại ngồi dậy, "Chị còn chưa đi ngủ sao?"

"Ban ngày ta ngủ rất nhiều, hiện tại ngủ không được, ngươi đi ngủ đi."

"Ồ."

Cố Vân Thư gật đầu, liền an tâm nằm xuống.

Sau khi ăn uống no nê, chìm vào giấc ngủ rất nhanh, một lúc sau cả ba thở đều đều.

Cố Vân Đông ngồi xuống bên cạnh, cô căn bản không có ý định ngủ. Tại tận thế, chỉ cần ở bên ngoài qua đêm, nhất định phải để người trực đêm, nếu không thì không biết lúc nào gặp nguy hiểm.

Cô đã duongwc thành thói quen, đến đây cũng vậy.

May mắn thay, đêm nay cô thanh tỉnh.

Dương thị và em trai em gái chìm vào giấc ngủ chưa đầy nửa giờ, cô liền nghe động tĩnh nhẹ từ bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro