HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng bí thư nhìn Trần Lập Nông hai tay nắm chặt đứng ở trước mặt, nhưng trên mặt hắn tỏ rõ nét ngây thơ.

"Nói với cậu?". Nàng biết Thái Từ Khôn thích cậu thực tập sinh này, cho nên nàng mới không nói tung tích cậu cho Trần Lập Nông, miễn cho sự tình đi đến cục diện không thể vãn hồi. " Cậu sẽ đi tìm Thái tổng sao?"

Trần Lập Nông gật đầu, tỏ ra đó là đương nhiên. "Ân, Khôn Khôn khẳng định đang chờ tôi".

Đây đã là ngày thứ ba bọn họ mất đi liên lạc. Hiện tại mà nói, nếu như thời gian càng trôi dần, tin tức tố của hắn trên người Thái Từ Khôn sẽ dần dần biến mất. Omega vừa bị đánh dấu không thể rời khỏi Alpha của hắn, mấy ngày nay chính là thời điểm nguy hiểm nhất.

"Cậu cảm thấy cha cậu ấy sẽ bỏ qua cho cậu sao?".

"Tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi, là tôi tự tiện đánh dấu, mặc kệ ông ấy muốn làm gì, tôi đều sẽ chấp nhận".

Chàng trai trẻ ánh mắt sáng rực như lửa, mang theo khẩn cầu. Hoàng bí thư trốn tránh ánh mắt hắn, phức tạp mười phần.

Cậu Alpha cũng không nóng vội. Hắn lui về sau hai bước, để Hoàng bí thư trầm tư.

Một lúc lâu, Hoàng bí thư mới thở dài. Từ trong túi xách lấy ra cuốn sổ cùng bút, ở trên giấy viết mấy dòng chữ, rồi đem một tờ kéo xuống. Sau đó quan sát xung quanh một chút, không thấy có người chú ý bọn họ mới đưa giấy cho Trần Lập Nông.

"Nghe nói Thái tổng đang bị cấm túc tại nhà chính, đây là địa chỉ".

"Cảm ơn". Trần Lập Nông nhận tờ giấy, ánh mắt cảm kích. "Tôi xin lỗi vì làm khó cô, Hoàng bí thư".

Khoát tay, Hoàng bí thư ra hiệu hắn đi mau. Nàng lo lắng nếu tiếp tục ở chỗ này nói tiếp sẽ bị người khác phát hiện.

Gật đầu lần nữa biểu thị ra lòng biết ơn, Trần Lập Nông quay người muốn đi, Hoàng bí thư lại chợt nhớ tới cái gì, đem hắn gọi lại.

Trần Lập Nông quay đầu lại hỏi nàng chuyện gì, Hoàng bí thư nhếch miệng, đấu tranh một phen. Nàng nghĩ dù sao cái gì nên nói và không nên nói mình đã đều nói ra rồi, thêm chuyện này nữa cũng không sao.

"Ông chủ hôm qua ra khỏi nhà, hiện tại trong nhà chính chỉ có Thái tổng và phu nhân.

"Cám ơn". Trần Lập Nông dùng mấy giây đủ tiêu hóa ý tứ nàng, hắn mỉm cười. "Thật sự".



Thừa dịp ba ba không ở nhà, phạm vi hoạt động của Thái Từ Khôn mở rộng từ trong phòng đến phòng ở. Mẹ Từ không cho người tiếp tục canh giữ ở bên ngoài, mà đem người đưa đến cửa chính biệt thự. [ Chém chém chém (ノ﹏ヽ)]

Thái Từ Khôn lắc lư hai cái chân nhỏ vào phòng bếp. Bởi vì ánh mắt nhìn chằm chằm mình của mấy bảo vệ đứng ngoài cửa chính biệt thự mà bực bội không thôi, từ trong tủ lạnh cầm một bát dưa đỏ sau đó dứt khoát trở về phòng.

"Bảo bối". Mẹ Từ ở ngoài cửa cùng cậu nói chuyện, ngữ khí có chút không yên tâm. "Mẹ muốn đi công ty một chuyến, con ngoan ngoãn ở nhà, đừng có lại để ba ba tức giận".

Vâng ——



Sau khi ngoan ngoãn đáp ứng, cậu vùi đầu hết sức chuyên chú cầm cái nĩa múc dưa đỏ ăn. Hoa quả buốt lạnh, Thái Từ Khôn ngược lại là ăn đến vui vẻ.

Phần tuyến ở gáy vừa rồi bắt đầu không biết làm sao có chút nóng lên. Thái Từ Khôn cảm thấy có chút không thoải mái, đành dùng hoa quả trong tủ lạnh hạ nhiệt độ.

Sân thượng trong phòng cậu đối diện sân sau, ngày bình thường chỉ có người làm vườn đến chăm sóc hoa cỏ. Biệt thự chính của Thái gia cực lớn, ba ba cậu cũng thích đem về mấy cây cối trân quý hiếm thấy, trồng đầy ở sân sau.

Thái Từ Khôn đem dưa đỏ bỏ vào trong miệng, nằm ở trên ghế so pha nhìn ban công đối diện xuất thần.

Bỗng nhiên một hương trà Ô Long khi có khi không từ ngoài cửa sổ bay vào, Thái Từ Khôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như là mùi tin tức tố của Trần Lập Nông, nhưng cậu lại bị chính suy nghĩ hoang đường này cười thành tiếng. Người kia làm sao lại xuất hiện bên trong biệt thự chính của Thái gia được chứ, không chừng vừa tới gần cửa sau vườn hoa liền bị tầng tầng bảo tiêu chặn lại.

Bật cười, Thái Từ Khôn chỉ coi mình bị mơ sảng. Omega vừa mới bị đánh dấu sẽ đối Alpha nhà mình vô cùng quyến luyến, mình bị thế này cũng đúng là bình thường.

"Cộp".

Một viên hòn đá nhỏ từ bên dưới ném lên, rơi vào sân thượng của phòng cậu, đá cẩm thạch trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Thái Từ Khôn đặt bát thủy tinh xuống, đi chân trần đến ben cạnh cửa sổ sát đất. Tuyến thể càng ngày càng nóng, cảm giác bất ân trong lòng cậu giờ khắc này treo lên. Thái Từ Khôn còn chưa đi nhìn, viên đá thứ hai lại rơi vào bên cạnh chân cậu.

Sân sau tuyệt đối có người. Nhớ tới hương trà Ô Long kia, trái tim Thái Từ Khôn đập thình thịch, đi đến chỗ tay vịn ban công nhìn xuống.

Thực tập sinh đã ba ngày không thấy, trên người còn mặc bộ âu phục đi làm hôm nay, đứng phía dưới sân thượng ngẩng đầu vẫy tay với cậu, trên mặt còn treo nụ cười ôn nhu quyến luyến.

"Anh...'. Omega mở to hai mắt, đưa tay che miệng không để cho mình hét lên, Thái Từ Khôn hạ giọng mở miệng, giọng điệu vô cùng lo lắng. "Anh vào bằng cách nào?"

"Khôn khôn". Trần Lập Nông giang hai cánh tay ra, giống như một câu thần chú mê hoặc Thái Từ Khôn. "Nhảy xuống, anh đỡ em".




Khi cậu bị Trần Lập Nông ôm vào chiếc xe đậu đằng sau biệt thự, Thái Từ Khôn mới hồi phục tinh thần lại.

"Lái xe".

Trần Lập Nông thấp giọng nói một câu với lái xe, liền quay đầu xem xét bàn chân non mịn của Omega bởi vì đi chân trần dẫm lên cỏ mà bị thương hay không , sau khi thấy không bị gì thì đem áo khoác của mình bao bọc chân Thái Từ Khôn.

"Anh điên rồi". Lúc này Thái Từ Khôn mới kịp phản ứng mới lên tiếng nói chuyện, thậm chí hàm răng còn đang phát run. "Cha em sẽ giết anh mất".

Omega bởi vì sợ mà run rẩy, cũng không biết là lo lắng ba ba nhà mình sẽ tức giận hay sợ vừa nãy mình bị điên nên mới thả người nhảy xuống, Trần Lập Nông đau lòng, đem người từng chút từng chút ôm trong ngực mình.

"Lúc Khôn Khôn nhảy xuống không phải không do dự sao?

Hắn đặt cái cằm trên đầu Thái Từ Khôn. Nam nhân dùng thanh âm trầm thấp nói chuyện, truyền trong lỗ tai Thái Từ Khôn.

Thời điểm vừa mới nhìn thấy Trần Lập Nông đứng ở phía dưới hướng cậu giang tay, Thái Từ Khôn đã không có suy nghĩ gì , vượt lan can nhảy xuống.

"Cho nên anh cũng không sợ". Trần Lập Nông nâng mặt cậu lên như nâng món trân bảo hiếm thấy, đem nụ hôn của mình rơi trên khóe miệng Thái Từ Khôn. "Anh nhất định phải tới mang em đi".

Kéo lấy ống tay áo của Alpha, nội tâm bất an của Thái Từ Khôn bị xoa dịu. Trần Lập Nông đem cảm giác tràn đầy an toàn cho cậu.

"Thế nhưng cha em thật sự..."

" Vốn là anh muốn tìm chú nói rõ ràng". Trần Lập Nông dùng tay vuốt nhẹ, truyền hơi ấm của mình vào bàn tay cậu. "Khi nghe chú ra khỏi nhà, anh không thể làm gì khác hơn là trước tiên đem em mang đi, chờ chú trở về anh sẽ chủ động đến tìm chú, em đừng lo lắng".

Hé miệng vừa muốn nói nhưng lại cảm thấy vô ích, Thái Từ Khôn biết ba ba cậu nếu nhận được tin mình biến mất, khẳng định sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy về Thái gia.

"Anh sợ không?"

Lái xe dừng trước cửa biệt thự của Trần Lập Nông. Sau khi xuống xe hắn ngồi quay lưng trước người cậu, ra hiệu Thái Từ Khôn ngồi lên. Nhìn thoáng qua chân mình không có mang giày, cậu đi lên ôm cổ hắn, sau đó cúi xuống bên tai Trần Lập Nông hỏi.

Cánh tay rộng rãi của Alpha vững vàng nâng chân cậu lên, ôm chặt thắt lưng Thái Từ Khôn. "Không sợ".

Cậu không nói tiếp, ôm chặt cổ Trần Lập Nông.



Thái gia bên này loạn thành một bầy, ngược lại tiểu tình lữ hai người ở trong biệt thự riêng của Trần Lập Nông sinh hoạt cùng nhau, đem sự việc náo động quên sạch sành sanh.

Trần Lập Nông kêu người mua một bộ vật dụng mới, nhưng Thái Từ Khôn nghĩ mình có thể mặc đồ của hắn, lúc sau chỉ cần bảo lái xe mua hai bộ quần áo ở nhà là được.

"Em cũng không nên chê quần quá dài". Alpha cúi người xuống chân cậu, đưa tay đem ống quần bị Thái Từ Khôn giẫm kéo lên."Hay em thích mặc đồ của anh, ân?"

Còn chưa kịp đứng thẳng người, liền bị Omega nhẹ nhàng ôm lấy.

"Ân, thích mặc đồ của anh, có cảm giác an toàn".

Hương trà Ô Long thấm trong quần áo Trần Lập Nông mặc thường ngày, mặc vào liền giống như bị hắn bao trùm, Thái Từ Khôn rất thích cảm giác như vậy.

Cậu không thèm để ý Trần Lập Nông là hạng người gì, hắn là thiếu gia nhà ai hoặc thật ra chỉ là một thực tập sinh bình thường cũng được , hiện tại đối với Thái Từ Khôn mà nói đã không còn quan trọng. Trần Lập Nông vẽ đường kính ấm áp, mà bên trong chỉ có một mình cậu, vậy là đủ.

"Hoàng bí thư nói ba ba em ngày mai sẽ trở về".

Đem người so với thân hình mình nhỏ hơn ôm sát, Trần Lập Nông ghé bên tai cậu nói nhỏ.

Thái Từ Khôn không phát hiện thân thể mình run lên, vẫn là bị Alpha nhà mình nhận thấy được. Trần Lập Nông đưa tay nhẹ nhàngvuốt ve cái đầu xù xù của cậu, an ủi. "Không có việc gì, anh sẽ giải quyết".

Chính bởi vì hiểu rõ tính cách cùng cách xử lý công vụ của ba ba nhà mình, Thái Từ Khôn mới sợ. Cậu không sợ mình bị trách móc nặng nề, cậu chỉ lo Trần Lập Nông sẽ bị ba ba cậu dùng thủ đoạn nào đó khó đối phó tra tấn đến cúi đầu nhận thua.

"Ân".

Cậu đáp ứng, hai tay ôm chặt Trần Lập Nông.

"Ngày mai anh đưa em về nhà". Biết Omega nhà mình đang lo lắng cái gì, Trần Lập Nông ôn tồn dỗ dành. "Anh sẽ cùng em vượt qua, yên tâm".



Sau khi mẹ Từ nhận được điện thoại của nhi tử bảo bối, ngồi trên ghế sô pha phòng khách như ngồi bàn chông. Bên cạnh là chồng nàng với sắc mặt cực kì đen, bầu không khí trong nhà có thể nói là vô cùng khẩn trương.

Tiếng đỗ xe bên ngoài biệt thự truyền tới, mẹ Từ không kìm nén được vội vã đứng dậy muốn đi ra đón, lại bị lão công ép ngồi lại trên ghế sô pha.

Lục đục có vài chiếc xe liên tiếp dừng lại, Trần Lập Nông bước xuống từ một trong số đó, quay đầu lại dắt người trong xe đi ra.

Một khắc từ lúc lên xe tay Thái Từ Khôn liền đổ mồ hôi không ngừng. Khi chân chính dừng lại trước cửa nhà mình, cậu cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhất là khi nhìn thấy cửa chính Thái gia đóng chặt.

Khác với Thái Từ Khôn, Trần Lập Nông đương nhiên biết rõ đây là cha Thái Từ Khôn ra oai phủ đầu. Hắn cúi đầu thấp giọng an ủi Omega nhà mình, lấy tay sửa sang lại cổ áo, sau đó quay đầu sai người đem đồ vật mang đến cầm xuống xe, mới chậm rãi bước đi tới bên cạnh cửa nhấn chuông.

Cánh cửa mở ra gần như cùng lúc, người hầu Thái gia mở cửa sau đó lui về một bên, nhường cho hắn đi vào.

Người đứng phía sau Alpha nhà mình liếc nhìn cha cậu, sợ hãi hô một tiếng. "Ba ba..."

'Em dẫn con trở về phòng trước". Cha Thái Từ Khôn nói với vợ mình, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Trần Lập Nông. "Cậu, theo ta vào thư phòng".

Nghe thế Thái Từ Khôn không muốn. Cậu không tưởng tượng được khi mình rời đi cha cậu sẽ đối với Trần Lập Nông nói cái gì làm cái gì. Cậu gắt gao nắm lấy tay Alpha không chịu thả.

"Không có việc gì".

Trần Lập Nông trong mắt lóe sáng, vỗ vỗ mu bàn tay non mềm của Thái Từ Khôn, lắc đầu ra hiệu cậu đừng làm nghịch ý của cha cậu.

Thái Từ Khôn hiểu ý hắn, ngoan ngoãn để mẹ mình dắt lên trên lầu.

Đợi thân ảnh Thái Từ Khôn biến mất sau chỗ ngoặc cầu thang, cha Thái mới đứng lên, lần thứ hai dùng ngón tay chỉ vào Trần Lập Nông. "Đi theo ta".

"Cậu là thực tập sinh của công ty tôi?". Sau khi cha Thái ra hiệu Trần Lập Nông đem cửa thư phòng đóng lại, ngồi xuống, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. "Cậu biết con tôi là ai không?"

Alpha ưỡn cao ngực, cũng không trốn tránh ánh mắt ông, thái độ không kiêu ngạo không tự ti. "Chú, cháu đương nhiên biết".

Cha Thái đối với xưng hô 'Chú' này có chút bất mãn, nhưng ông biết Thái Từ Khôn bị người trước mắt này đánh dấu là chuyện chắc như đinh đóng cột. Ông cũng không bằng lòng để cho đứa con bảo bối của mình thật sự đi làm giải phẫu bỏ đi dấu hiệu bị đánh dấu. Coi như ông không hài lòng Trần Lập Nông, nhưng hắn ta là Alpha của Thái Từ Khôn, chuyện này đã không thể quay đầu.

"Cậu biết?"

"Cháu biết".

Nhưng thái độ Trần Lập Nông quá mức hiển nhiên, làm cho cha Thái phải nhẫn không được phát tác.

"Chú". Trần Lập Nông từ trong túi móc ra hai chiếc chìa khoá, đặt ở trên bàn sách. "Đây là sính lễ của cháu. Cháu biết nhiêu đây đối với Thái gia không tính là gì, nhưng thời gian vội vàng, cháu chỉ có thể chuẩn bị được những này. Ý của cháu là, cháu có năng lực để Khôn Khôn mỗi ngày đều vui vẻ. Chỉ cần cháu có, cháu đều sẽ cho em ấy".

Con mắt cha Thái gắt gao nhìn chằm chằm hai chiếc chìa khoá kia.

"Cháu đến công ty của chú làm thực tập sinh chỉ là vì học tập kinh nghiệm làm việc. Nếu như cháu đến công ty nhà mình sẽ chỉ bị đám nhân viên nâng trong tay lên cao, cái gì cũng sẽ không học được". Trần Lập Nông dừng một chút, lại nói tiếp. "Cháu biết Thái gia không phải chỉ coi trọng mấy thứ gia sản này, nhưng môn đăng hộ đối tất nhiên là cơ bản nhất, cháu hiểu".

"Chuyện này ngay từ đầu đơn giản chỉ là ngoài ý muốn, cháu xin lỗi vì cháu đã làm ra hành vi lỗ mãng. Tất nhiên hẳn là cháu nên gặp chú dì trước, sau đó đem Khôn Khôn cưới về đàng hoàng mới bàn đến chuyện đánh dấu, cháu thật rất xin lỗi".

Hắn nói có lý có cứ, nói chuyện chậm rãi với cha Thái, nói đến không tìm ra sai sót.

"Cậu là thiếu gia nhà nào?". Cha Thái nghe xong lời kia cũng hiểu rõ Trần Lập Nông không phải là Alpha bình thường. Alpha vốn rất ít, nếu quả như thật là môn đăng hộ đối, ông đương nhiên sẽ không phản đối hôn sự này, nhưng Trần Lập Nông dùng cách tiền trảm hậu tấu thực sự làm ông khó mà tiếp nhận. "Sính lễ tôi không thể nhận".

Tiền trảm hậu tấu: "làm trước, báo cáo sau", mọi chuyện vào sự đã rồi, đẩy người ta vào thế buộc phải chấp nhận kết quả đó không thể thay đổi, đảo ngược tình thế được nữa.


"Chú, cháu gọi là Trần Lập Nông". Trần Lập Nông từ bên trong túi áo khoác lấy ra danh thiếp cha hắn, đưa tới tay ông. "Nghe nói cha cùng chú từng có vài lần duyên phận".

Cầm qua danh thiếp xem xét, cha Thái sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền phản ứng.

"Là Trần thiếu gia a". Cha Thái hạ mắt một mình lẩm bẩm, trầm mặc mấy giây sau thở dài một hơi. "Chìa khoá để lại đi, mấy ngày nữa tự tôi sẽ tìm cha cậu bàn bạc chuyện này. Cậu có thể đi, nhưng Khôn Khôn hiện tại vẫn là nên quay về nhà".

Nghe cha Thái nói như thế Trần Lập Nông biết mọi chuyện đã thành, vội vàng gật đầu đáp ứng. Trước khi rời khỏi thư phòng hắn lại hỏi. "Chú, cháu có thể nói chuyện với Khôn Khôn trước khi đi không ạ?

"Phòng của nó là phòng cuối trên lầu hai, ở phía bên tay phải".

Dù cho không tình nguyện, cha Thái cũng chỉ có thể đồng ý, nhìn con rể tương lai của mình nở nụ cười, đem cửa thư phòng đóng lại.



Thái Từ Khôn lúc này gấp như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên trước cửa , muốn đi thư phòng nghe lén lại sợ bị cha cậu phát hiện.

Lúc cửa phòng bị gõ, nháy mắt cậu liền chạy đến cửa mở ra.

"Sao rồi..."

Alpha đứng trước cửa, nhìn không ra biểu cảm. Thái Từ Khôn trong lòng lo lắng bất an, sợ ba ba cậu thật bổng đánh uyên ương.

bổng đánh uyên ương: chia cắt đôi tình nhân.

"Khôn Khôn". Trần Lập Nông cúi thấp người nhìn thẳng vào mắt cậu. "Em có đồng ý gả cho anh không?"

-End-

Đôi lời editor: Bộ này mình làm trước "Tiểu Hoa  Yêu" nhưng đến bây giờ mới completed được ╮(╯∀╰)╭. Mình rất lười và giờ rất bận nên khi nào có hứng và rảnh rỗi mới làm, nên mấy bạn đừng hỏi vì sao lâu ra chương nhé. Mình chắc chắn sẽ lấp hố nhưng vấn đề là thời gian thôi. Tung hoa vì bộ đầu tiên completed (ʘ‿ʘ)ノ✿.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro